Đọc truyện Không Tin Tà – Chương 109: Quyển 2 –
Lúc Lý Phi Tống nghe thấy Tống Yên đột nhiên nói muốn thu nhận một người, suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.
“Vào lúc này cô nói với tôi muốn nhận một người vào?” Lý Phi Tống lạnh lùng nhìn Tống Yên, trong lòng vô cùng nghi ngờ. Tống Yên này so ra kém Ngô Bất Hoa, nhưng cũng là người phụ nữ xử sự quyết đoán tàn nhẫn, nếu không cũng sẽ không được hắn mang theo làm chuyện này.
Kết quả cô ta nói thay đổi liền thay đổi ngay, hiện tại đột nhiên bắt đầu dùng giọng điệu si mê nói với hắn muốn nhận một người đàn ông xa lạ vào Nghịch Âm Minh, hơn nữa còn không thể làm viên chức nhỏ.
Nếu không phải không phát hiện dấu vết pháp thuật nào trên người Tống Yên, hắn còn cho rằng Tống Yên đã bị người ta hạ cổ, không thì sẽ không thay đổi nhanh như thế.
“Cô biết tên đàn ông đó là chủng tộc gì, có bản lĩnh gì chưa? Có quá khứ thế nào, có kiên quyết gia nhập Nghịch Âm Minh không?” Lý Phi Tống không chút khách khí tạt một chậu nước lạnh, “Muốn vào Nghịch Âm Minh thì phải đoạn tuyệt tất cả quan hệ, về sau sẽ không còn đường lui. Nếu tên đàn ông đó lợi hại như cô nói, sao lại xuất hiện trước mặt cô vào lúc này?”
Nơi này là nơi nào? Nơi này là khách sạn bán bộ đa, là nơi cương thi ngàn năm hắn đây mang theo thủ hạ mới có thể đi vào.
Tên đàn ông trong lời Tống Yên đã có thể đi vào chứng tỏ bản lĩnh không kém, mà còn xuất thân giàu có. Người như vậy, trừ khi thật sự có điều muốn cầu cạnh Nghịch Âm Minh, bằng không tại sao lại có ý nghĩ này?
Nhưng Lý Phi Tống hiện tại nói gì Tống Yên cũng nghe không vào.
“Hắn không giống!” Tống Yên tựa như mê muội, “Tôi từng cho rằng tôi tuyệt đối sẽ không động tâm, nhưng khi gặp hắn tôi liền biết, đó chính là người tôi muốn tìm. Tôi gia nhập Nghịch Âm Minh đã là lục thân không nhận, tôi không muốn lại thêm một người nữa. Tôi vào sinh ra tử vì Nghịch Âm Minh nhiều năm như vậy, muốn một người đàn ông thì có sao?”
“Quản lý, ngài muốn loại đàn ông nào mà không có? Hiện tại không phải lúc nói chuyện này.” Mấy thuộc hạ bên cạnh cũng nghe không nổi, cảm thấy quản lý nhà mình thật sự không thể nói lý.
Chỉ là thuộc hạ này vừa dứt lời liền kêu rên một tiếng, tay chân của hắn đã bị Tống Yên trực tiếp xé toang.
“Tôi nói chuyện với Lý tiên sinh, đến phiên các người xen vào à?” Tống Yên lạnh lùng nhìn mấy tên thuộc hạ, “Cút!”
Người nằm trên mặt đất kêu rên co giật khoảng mấy phút thì hoàn toàn bất động.
Từ móng tay Tống Yên thoát ra một con sâu nhỏ bằng hạt gạo, nó nhanh chóng bò lên thi thể người này, chớp mắt đã gặm người này chỉ còn khung xương.
“Cũng không phải không được.” Lý Phi Tống thấy hành động của Tống Yên nhưng không hề có ý ngăn cản, “Tôi biết cô là cổ người, trong tay khẳng định có không ít cổ trùng. Nếu cô thật sự thích người đàn ông kia thì biến hắn thành cổ người giống cô đi, như vậy tên đó sẽ không thể rời bỏ cô, cô muốn làm gì với hắn thì làm cái đó. Như vậy chúng ta cũng có thể yên tâm.”
“Được.” Tống Yên đáp ứng không chút do dự, “Vậy xin Lý tiên sinh giúp tôi chế trụ hắn. Quá trình luyện chế cổ người tương đối đẫm máu, tôi sợ hắn chạy.”
“Được.” Lý Phi Tống mỉm cười nói.
Cổ người muốn thành công ít nhất phải chết đi sống lại mấy chục lần mới được.
Đừng thấy Tống Yên ngoài miệng nói thích người đàn ông kia, nhưng thích của nữ cổ người Tống Yên sao người bình thường có thể chịu được?
Lý Phi Tống là cương thi ngàn năm, thực lực không thể chê, người mà hắn coi trọng hiển nhiên không phải người bình thường.
Vốn nhiệm vụ lần này Lý Phi Tống muốn mang theo Ngô Bất Hoa, thuận tiện thu phục mấy quản lý lợi hại, về sau sẽ có nhiều người làm việc cho mình. Tiếc là Ngô Bất Hoa lần trước bị thương quá nặng, hắn muốn mang người đi thì khá phiền phức, chỉ có thể lui một bước chọn người thứ hai là Tống Yên, nhưng sau khi tìm hiểu kĩ càng lại cảm thấy Tống Yên cũng không có gì không tốt.
Phụ nữ có thể trở thành quản lý ở Nghịch Âm Minh có rất ít, mà phụ nữ có thể tranh đấu với Ngô Bất Hoa lâu như vậy mà không chết thì càng lợi hại.
Tống Yên lợi hại ở chỗ cô ta là cổ người, còn là nữ cổ người trong một ngàn cổ người chưa chắc có một.
Máu, nước bọt, tóc hay da thịt của cô ta, mỗi một tấc đều là loại cổ khác nhau. Từ nhỏ cô ta đã nuốt các loại cổ mà sống, tiếp xúc lâu với cô ta, cho dù là vật không có độc cũng sẽ trở nên kịch độc vô cùng. Bởi vì có bản lĩnh này, những cổ sư trong tộc tạo ra cô ta toàn bộ đều bị cô ta ăn tươi. Người nguy hiểm như vậy, nếu Địa Phủ phát hiện chắc chắn sẽ thiêu chết, bởi vậy Tống Yên mới lựa chọn Nghịch Âm Minh.
Vì trong Nghịch Âm Minh, cô ta muốn ăn ai cũng được, điều này không khiến cô ta gặp rắc rối. Cho dù đầu óc cô ta không tốt, nhưng thực lực bày ra đó nên không ai dám chọc.
Người như vậy dùng làm thuộc hạ không vấn đề gì, ít nhất tốt hơn so với Ngô Bất Hoa tâm cơ thâm trầm.
Quan trọng hơn, Tống Yên gần như là “đòn sát thủ” trong lần hành động này. Ở nơi người quỷ hỗn tạp này, cổ trùng của Tống Yên chắc chắc giúp đỡ được rất nhiều.
“Không thành vấn đề.” Lý Phi Tống đáp ứng rất sảng khoái, “Tôi có thể giúp cô bắt người lại.”
“Vậy thì quá tốt, chúng ta đi giờ luôn đi.” Tống Yên vừa nghĩ đến Mạc tiên sinh tức khắc sẽ thành đồ của mình, tâm trạng vô cùng tốt, “Tôi sợ hắn chạy nên để lại chút ít đồ chơi chỗ hắn!”
Đầu bên kia, Ngô Bất Lạc vẫn đang suy nghĩ lời Sở Nhạc.
Hắn và Sở Nhạc xem như quen biết đã nhiều năm, nếu nói thật sự không có chút tình cảm nào thì là giả. Sở Nhạc rõ ràng không phải người tốt lành gì, nhưng hắn lại có thể ở cùng Ngô Bất Lạc nhiều năm như vậy mà không động thủ một lần nào, trái lại còn bảo vệ Ngô Bất Lạc nhiều lần, bảo Ngô Bất Lạc trong lòng không xúc động là không thể nào.
Một năm hai năm, Ngô Bất Lạc còn có thể nói Sở Nhạc giả bộ.
Nhưng đến giờ đã bảy năm rồi.
Nếu là vợ chồng bình thường cũng đến thời điểm thất niên chi dương(*). Nhưng Sở Nhạc đối với hắn giống như không sốt ruột chút nào, nên ghét thì vẫn ghét, nên châm chọc vẫn châm chọc, thỉnh thoảng còn chiếm chút tiện nghi, cơ bản không gây quá nhiều áp lực cho Ngô Bất Lạc.
(*) Thất niên chi dương – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp
Có lẽ đối với cương thi đã sống nhiều năm như Sở Nhạc, bảy năm không dài.
Nhưng Ngô Bất Lạc trước mắt chưa từng trải nhiều như vậy, thời gian bảy năm đối với hắn mà nói đã rất dài.
Không phải không thể hư tình giả ý cùng Sở Nhạc, nhưng nghĩ tới phải lừa gạt Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc có chút chột dạ.
Đúng.
Chột dạ.
Hai chữ này áp trên người Ngô Bất Lạc có vẻ vô cùng buồn cười, suy cho cùng Ngô Bất Lạc đã lừa gạt nhiều người như thế, thậm chí người bị Ngô Bất Lạc lừa vào tù cũng không ít, nhưng hắn không hề cảm thấy mình làm sai.
Giống như Sở Nhạc nói, kẻ khác gạt người là mưu tài hại mệnh, nhưng Ngô Bất Lạc gạt người lại là thay trời hành thiện.
Nếu Ngô Bất Lạc thật sự có thể lừa Sở Nhạc toàn tâm toàn ý với hắn, để Sở Nhạc một lòng hướng thiện thì cũng là đại công đức. Thế nhưng Ngô Bất Lạc trước giờ chưa từng nghĩ tới điều này, ngay cả lúc Sở Nhạc bày tỏ tâm ý với hắn, Ngô Bất Lạc cũng không nghĩ sẽ lừa gạt Sở Nhạc trước.
Có lẽ ở trong lòng Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc luôn có chút khác biệt.
Sở Nhạc từng thấy tất cả dáng vẻ của Ngô Bất Lạc.
Bất kể là đắc ý hay mất mát, phong quang hay nghèo túng, đơn thuần hay xảo trá, nếu nói trên thế giới nhất định phải chọn ra một người hiểu rõ Ngô Bất Lạc nhất, vậy thì người này chắc chắn là Sở Nhạc chứ không phải ai khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Bất Lạc tự rơi vào mê mang.
Hắn rốt cuộc nghĩ thế nào về Sở Nhạc?
Sở Nhạc không biết mấy câu nói của mình khiến Ngô Bất Lạc xoắn xuýt, nếu như biết, có lẽ sẽ càng vui hơn. Không biết cũng sẽ không cảm thấy có gì tiếc nuối, đừng nói là bảy năm, dù là bảy mươi năm hắn cũng chờ được.
Đúng lúc này, Sở Nhạc chợt phát hiện một con sâu nhỏ bò trên mặt đất.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không để ý con sâu này, nhưng trong mắt Sở Nhạc lại có vẻ vô cùng khác biệt.
Không sai, con sâu này mang chút thi khí.
Mà cương thi đối với thi khí luôn mẫn cảm nhất.
Trong khách sạn này ngoại trừ hắn ra chỉ Lý Phi Tống có thi khí. Nói cách khác, con sâu này có liên quan đến Lý Phi Tống.
Sở Nhạc ngoắc ngón tay, con sâu rơi vào lòng bàn tay hắn, chỉ là con sâu này hình như muốn phản kháng, ý đồ cắn lòng bàn tay Sở Nhạc, kết quả không những không thể cắn rách da thịt, trái lại còn bị rót một bụng thi khí đi đời nhà ma, song biến thành một sợi màu đen.
“Đây là…tóc?” Sở Nhạc chăm chú nhìn, nhận ra, “Là cổ?”
Trong khách sạn sao lại có cổ trùng?
Vừa rồi hắn chỉ gặp mỗi Ngô Bất Lạc.
Hỏng bét!
Ngô Bất Lạc nhìn người đang say đắm mình Tống Yên, lại nhìn sang Lý Phi Tống lộ ra vẻ kinh diễm với mình nhưng thu liễm rất nhanh bên cạnh, trong lòng chửi thề.
Là hắn đánh giá thấp Tống Yên, càng đánh giá thấp năng lực xúc tiến dục vọng con người của khách sạn này.
Nhưng đây quả thực là một cơ hội vô cùng tốt.
Hắc Bạch Vô Thường truy tra chuyện “bổ thần cốt” lâu như vậy, lần nào đuổi tới cũng chỉ có thể thu thập cục diện hỗn loạn, cứu được người bị rút thần cốt đi đã tốt lắm rồi, có thể thấy trình độ coi trọng chuyện này của Nghịch Âm Minh.
Nếu không phải thế, bọn họ sẽ không lập thành tập đoàn chạy đến chỗ này.
Mà Nghịch Âm Minh phái tới lần này còn là cương thi ngàn năm, dưới tay có một Tống Yên thực lực không tầm thường, nếu đánh nhau thật e rằng khó đối phó. Lý Phi Tống hiểu rất rõ về Nghịch Âm Minh, nếu bắt được hắn, bọn họ có thể xốc hết nội tình Nghịch Âm Minh!
Hiện giờ dụ dỗ một Tống Yên kéo thêm một Lý Phi Tống đến. Đây là nguy cơ, cũng là cơ hội!
Ngô Bất Lạc tố chất tâm lý hơn người, lúc nhìn thấy Lý Phi Tống liền biết đối phương là loại thứ ba, bởi vậy chỉ thản nhiên liếc qua chứ không nhìn nhiều, ánh mắt đều đặt trên người Tống Yên.
“Tôi còn tưởng Tống tiểu thư phải về mất hai ba ngày, không ngờ hai tiếng đã có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn.” Ngô Bất Lạc thuận theo tự nhiên nhìn Tống Yên, giống như thật sự không nghĩ tới.
Nhờ phúc Tống Yên, hiện tại Ngô Bất Lạc không cần phiền não vì đống tình cảm nam nam kia.
Đàn ông mà, sự nghiệp vĩnh viễn là quan trọng nhất.
“Mạc tiên sinh xuất sắc như vậy, nếu bỏ qua, Nghịch Âm Minh chúng tôi chẳng phải tổn thất nặng?” Tống Yên quăng cho Ngô Bất Lạc một ánh mắt ẩn tình, có thể làm người khác mềm hết cả người, “Đây là cấp trên của tôi, nghe xong ý tứ của Mạc tiên sinh, anh ấy muốn tự mình tới xem xem, Nghịch Âm Minh chúng tôi đang rất khát nhân tài.”
“Đúng vậy.” Lý Phi Tống bình tĩnh nhìn Ngô Bất Lạc, cứ như người bị kinh diễm trước đó không phải hắn, “Không biết lai lịch Mạc tiên sinh cụ thể thế nào, có thể cho chúng tôi biết không.”
“Tôi là Mạc Sở.” Ngô Bất Lạc trả lời, “Từ nhỏ đi theo sư phụ bôn ba bên ngoài. Sư phụ tôi từng tới khách sạn này, trước khi qua đời có nói với tôi, nếu tôi không tìm thấy chỗ thích hợp để đi có thể tới khách sạn này chờ, nói không chừng có thể đợi được cơ duyên. Nói thật, tôi bây giờ còn đang cân nhắc nên đợi để thi âm quan hay trực tiếp đi Nghịch Âm Minh đây. Tôi không cha không mẹ, cũng không có người thân bạn bè gì, đi đâu cũng như nhau.”
Thân phận này đương nhiên có thể tìm ra được.
Âm quan Địa Phủ muốn đi lại ở nhân gian đôi khi cũng cần một vỏ bọc, không thể nào bắt đầu đã nói chúng tôi là âm quan Địa Phủ, vậy chẳng phải dọa đám tội phạm chạy mất? Thân phận bây giờ của Ngô Bất Lạc dĩ nhiên chính là Địa Phủ lo liệu. Tất nhiên điều tra kỹ càng sẽ lộ, nhưng trong thời gian ngắn vẫn có thể gạt người.
“Đương nhiên là đến Nghịch Âm Minh rồi.” Tống Yên vội vàng nói, “Cái đám Địa Phủ cổ hủ muốn chết, quy củ lại nhiều, sao tự do tự tại bằng Nghịch Âm Minh được?”
Ngô Bất Lạc mỉm cười không đáp.
“Mạc tiên sinh có yêu cầu gì, có thể nói ra.” Lý Phi Tống hiểu rõ nguyên nhân Mạc Sở này làm bộ làm tịch, đơn giản là thấy bọn họ tới nhanh quá nên lòng bồn chồn thôi.
“Âm quan Địa Phủ có thể quang minh chính đại đi lại trong tam giới, điều này Nghịch Âm Minh không cách nào cho tôi. Nhưng người tu đạo chúng ta không cần quá để ý những thứ này. Chỉ là tôi nghe nói gần đây Nghịch Âm Minh rút thần cốt của rất nhiều người, khiến tôi lo lắng lại ngóng trông.”
Nghe thấy chuyện thần cốt, thái độ Lý Phi Tống không tốt lắm, “Mạc tiên sinh tin tức rất nhanh nhạy.”
“Tôi muốn chọn một chỗ gia nhập, tất nhiên phải tìm hiểu rõ.” Ngô Bất Lạc thản nhiên nói, “Nói thật, tôi muốn gia nhập Nghịch Âm Minh chính là vì phương pháp tu bổ thần cốt.”
“Có ý gì?”
“Tôi bẩm sinh thần cốt không được đầy đủ.” Ngô Bất Lạc nói nửa thật nửa giả, “Sư phụ từng nói lúc tôi còn trong bụng mẹ bị rút nguyên khí nên mới như thế, vì vậy dù tôi nỗ lực tu hành pháp thuật đến mấy cũng không thu được bao nhiêu, cho nên mãi không có danh tiếng. Nếu tôi thi âm quan, e rằng một lần không thể thành công. Trái lại, nếu Nghịch Âm Minh có thể cho tôi biết phương pháp tu bổ thần cốt, tôi sẽ trung thành với Nghịch Âm Minh!”
Nghe Ngô Bất Lạc nói vậy, Tống Yên và Lý Phi Tống bình tĩnh lại.
Cũng đúng, nếu không cầu xin điều gì, sao đối phương lại muốn gia nhập Nghịch Âm Minh chứ?
Nhưng phương pháp tu bổ thần cốt là bí mật của Nghịch Âm Minh, ngay cả quản lý như Tống Yên cũng chỉ biết đại khái, cụ thể làm thế nào căn bản không biết. Bây giờ đối phương nói ra yêu cầu này cũng coi như hợp tình hợp lý, nhưng chính bởi vì yêu cầu này khó thực hiện nên bọn họ mới chần chờ.
Nếu là thứ khác, bọn họ đã sớm đáp ứng, đâu cần phải xoắn xuýt như thế?
Ngô Bất Lạc kệ bọn họ suy nghĩ, không vội thúc ép.
Đối với loại người như Tống Yên và Lý Phi Tống, nếu mình vô dục vô cầu sẽ khiến người ta nghi ngờ, nhưng giờ đưa ra một yêu cầu hợp tình hợp lý lại khó thực hiện có thể làm bọn họ tin tưởng.
Ngô Bất Lạc chơi chiêu này rất trơn tru.
Hơn nữa, mặc kệ chuyện này có thành hay không, hắn luôn có thể biết được một ít dấu vết để lại.
Tống Yên len lén nhìn vẻ mặt Lý Phi Tống, trong lòng nguội lạnh.
Chỉ sợ việc này không thể đáp ứng.
Chẳng lẽ cô ta cứ vậy mà nhìn người trong lòng mình đầu nhập Địa Phủ hay sao?
Không được!
Đúng lúc này, Lý Phi Tống bỗng nhiên nháy mắt với Tống Yên.
Tống Yên hiểu ngay.
Bất kể thế nào, giờ bắt Mạc Sở về rồi nói.
Mấy con cổ trùng lặng lẽ bò sang Ngô Bất Lạc, nhưng Ngô Bất Lạc giống như không hề phát giác, vẫn đang chờ câu trả lời.
“Đây chính là thành ý của Nghịch Âm Minh à?” Ngô Bất Lạc bỗng nhiên vươn tay, bắt lấy hai con cổ trùng trên người mình, “Đã như vậy, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, Ngô Bất Lạc ném hai con cổ trùng xuống đất, xoay người rời đi.
“Muốn đi?” Trên người Tống Yên lập tức bay ra vô số cổ trùng, lít nha lít nhít như mây đen vọt về phía Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc siết chặt pháp quyết, đang muốn động thủ thì bị người khác kéo đi, đưa đến chỗ an toàn.
“Lý Phi Tống, không ngờ giờ cậu còn làm chuyện cường đoạt này?” Sở Nhạc khinh thường liếc mắt, giống như đây là lần đầu tiên gặp Ngô Bất Lạc, hết sức phối hợp “biểu diễn” với Ngô Bất Lạc, “Mạc tiên sinh thấy rồi đấy, Nghịch Âm Minh vẫn luôn bá đạo như vậy, không cho phép người khác cự tuyệt, chi bằng đến Địa Phủ thi âm quan thử xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Triết: Ơ kìa, nhân vật chính của phó bản này là tôi cơ mà, mọi người phải đến cướp tôi chứ? Vì sao lại thành cướp Ngô Bất Lạc rồi?
Ngô Bất Lạc: Đừng nóng vội, đến lúc đó cậu cũng sẽ cướp tôi thôi.