Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 52


Bạn đang đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! – Chương 52


Lúc đưa Trình Tú Quyên dàn xếp xong đã là buổi tối.

Phương Khả đồng hành cùng Đào Nhiễm trong suốt hành trình, không chỉ có Đào Nhiễm cảm động mà Trình Tú Quyên cũng cảm thấy vậy.
Người lúc tốt đẹp thì không xuất hiện, nhưng khi nghèo túng còn nguyện ý kéo một phen người thực sự không nhiều lắm.
Buổi chiều, Khương Chá tới một chuyến.

Anh mua rất nhiều thứ cho bà Trình, khuôn mặt vẫn có chút lạnh lùng nhưng nhìn thấy Phương Khả liền dịu đi không ít.
Đào Nhiễm còn không có cảm giác gì, Trình Tú Quyên lại ngẩn ngơ nhìn muốn rơi lệ.

Nhiều năm như vậy, chỉ có mình Đào Đào nhà bà, không người không có chỗ để dựa.

Những nỗ lực của Đào Nhiễm ở nước ngoài, Trình Tú Quyên đều thấy được, gần như không có yếu đuối gì, cuộc sống rất tốt.
Trình Tú Quyên hạ quyết tâm, nhìn Phương Khả, tỏ ý muốn cùng Phương Khả nói chuyện một mình.
Đào Nhiễm kinh ngạc nhìn mẹ một cái, đóng cửa cho hai người.
Phương Khả cũng rất bất ngờ, cô vén chăn: “Dì Trình.


Trình Tú Quyên biết mình sống không được bao lâu nữa, bà cũng không biết tình huống cụ thể của Đào Nhiễm ở Tư Truy.

Nhưng trên thế gian này, điều duy nhất bà không thể bỏ xuống được, cũng chỉ có Đào Nhiễm.
Bà đứt quãng đem sự thật năm đó nói cho Phương Khả, Phương Khả nghe nghiêm túc, cuối cùng gật đầu: “Con sẽ giúp Tiểu Nhiễm, dì yên tâm.


Nhà họ Đào giờ mẹ goá con côi, Phương Khả nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.

Hơn nữa cô bị bạn cùng phòng đại học ảnh hưởng trong xương cốt đã “nhiều chuyện”.

Từ trong miêu tả của Trình Tú Quyên, cô đặc biệt muốn nhìn chút thiếu niên năm đó tên là Ngụy Tây Trầm kia.
Vì để ý đến dì Trình nên cô mới không cảm thán ngay tại chỗ, thật là một hiểu lầm kinh điển.

Nhưng trên đời này, người ngoài cuộc tỉnh táo, đứng ở góc nhìn người ngoài nhìn mọi chuyện sẽ thấy đây cũng không phải gánh nặng gì nhiều.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nỗi khổ bên trong.
Chuyện Trình Tú Quyên cầu xin Phương Khả chính là nếu có một ngày có thể nhìn thấy Ngụy Tây Trầm, hãy thay bà nói lời xin lỗi.
Bà sợ khi mình đã chết, hóa thành một nấm mộ, những tiếc nuối này chỉ có thể mang theo.

Phương Khả nhịn không được nghĩ, bọn họ có khả năng ở bên nhau không đây?
Mấy năm nay cô không để ý tới chuyện này, nhưng một bụng buồn rầu liền thích nói chuyện với Khương Chá.


Khương Chá im lặng nghe cô mặt mày hớn hở kể chuyện của người khác, cuối cùng mới nói cho cô biết: “Anh biết Ngụy Tây Trầm.


Phương Khả: “Hả? “
Khương Chá nói: “Nhà bọn họ ở Cẩm Thành thế lực không lớn, nhưng ở thành phố W rất nổi tiếng, bất động sản gần như bị tập đoàn Ngụy thị độc quyền.

Hai năm trước, cố tổng giám đốc Ngụy thị chết, cổ phần chính là con trai ông ta – Ngụy Tây Trầm thừa kế.

Tư Truy ở Cẩm Thành kia chính là công ty mới của anh ta.


Phương Khả phản ứng chậm nửa ngày, mới gian nan đánh giá: “Thế giới thật nhỏ, chuyện xưa thật kỳ diệu.


Sau đó cô đột nhiên nhớ tới tờ hợp đồng kỳ quái kia, đột nhiên cảm thấy mình phát hiện ra thứ gì đó vô cùng khó lường.
Phương Khả nhếch môi, yo, không phải không thèm để ý sao.

Cho dù là ân oán lớn nhỏ gì đó, trong tình yêu, kiểu này dựa vào tình cảm mà nói, cũng là không chịu nổi một cú đả kích.
Cô kích động xoa xoa tay.

Khương Chá theo bản năng cảm thấy không tốt, ánh mắt anh trầm xuống nắm lấy tay cô: “Em muốn làm gì? “
“Nhân duyên tốt khó cầu có phải không? Chờ người khác đến không bằng chủ động đuổi theo, mặc cho anh ta ân oán lớn nhỏ gì gì, gặp phải dịu dàng còn không phải cái rắm.

Gương vỡ lại lành là thứ em thích nhất.”
Đuổi theo đàn ông gì đó, chắc chắn cô có kinh nghiệm nhất, cô đắc ý liếc Khương Chá một cái.

Khương Chá đau đầu dời mắt đi.
Trình Tú Quyên ở lại thành phố A tiếp nhận trị liệu, Đào Nhiễm lại phải trở về Cẩm Thành.
Phương Khả nhìn thật kĩ gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo này của Đào Nhiễm, càng nghĩ càng cảm thấy có tương lai.

Cô hàm ý sâu xa: “Tiểu Nhiễm này, em nghe chị nói, dì Trình đem tình huống nói cho chị nghe rồi.

Em còn thích Nguỵ Tây Trầm kia sao? “
Đào Nhiễm bị cô thẳng thừng dọa sợ, nhưng tâm lý thừa nhận của cô cũng rất mạnh.

Cười cười: “Thích.” Nhưng nhún vai: “Nhưng người ta không thích em, cũng vô dụng” “
“Làm sao em biết không thích, không thích thì dùng loại hợp đồng này giữ em làm gì? Trước tiên em đừng phủ nhận, dù sao tình huống trước mắt của hai người thật ra rất dễ, hoặc là anh ta liều mạng giày vò em, em cứ coi là một tên đàn ông cặn bã bỏ quách đi, hoặc là em liều mạng giày vò anh ta, để cho anh ta yêu em một hồi, cái gì ân oán tình thù, có thể so với cả đời hạnh phúc sao? “
Đào Nhiễm phụt một tiếng liền nở nụ cười.

Phương Khả: “…” Em cười cái quỷ, chị đang nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm, được chứ. 
Đào Nhiễm nói, “Chị nói đúng.”
Phương Khả không nghĩ mình nói bừa mà cô gái nhỏ này dễ dàng tiếp nhận như vậy.

Đào Nhiễm cong cong đôi mắt, chỉ vào trái tim mình: “Nơi này rất khó để yêu một người.

Nhưng một khi đã yêu là cả một đời.

Trước đây em có một người bạn tên là Kiều Tĩnh Diệu, bạn trai cũ của cô ấy vì mắc bệnh nan y mà chia tay.

Cô ấy không khóc một tiếng, rất bình tĩnh chia tay.

Nhưng học kỳ II năm lớp 12, cô ấy nói mình ra nước ngoài du học.

Nhưng em biết, cô ấy không phải đi học mà là đi tìm anh chàng kia.

Chết cũng muốn ở lại chăm sóc anh ta.”
Hai tay Đào Nhiễm đan nhau, bộ dáng nghiêm túc: “Người như chúng em, trong lòng không có một ngọn cỏ.

Tình cảm có thể phai đi nhưng sẽ không bao giờ mất đi.

Nguỵ Tây Trầm hận em, cho nên anh ta lựa chọn giày vò em.

Nhà họ Đào có lỗi, đây là nhà em nợ anh ta.

Nhưng mà anh ta đã giày vò em rồi, đến giờ đổi lại, để em giày vò anh ta.


Hiểu rõ như thế, Phương Khả không biết nói gì cho phải.

Yên lặng giơ ngón tay cái lên.
Đào Nhiễm cười cười, thật ra không phải hoàn toàn không khổ sở, nhưng cô không phải là một cô gái ngu xuẩn.

Đêm đó bị dị ứng, cô ngồi trên cầu thang thổi gió lạnh, trái tim cô tan vỡ tuyệt vọng.

Nhưng mà ma xui quỷ khiến nào, trong bóng tối, cô lại nhịn không được nhìn về hướng kia một cái, lúc này ánh sáng màu đỏ kia chập chờn từng chút từng chút.


Trong bóng tối, không ai nhìn thấy ai, cũng không ai quên ai.
Yêu so với hận càng khó hơn.
Trình Tú Quyên xảy ra chuyện khiến cô hoàn toàn luống cuống, nhưng sau khi sự tình có chuyển biến, cô bình tĩnh suy nghĩ một chút.

Vắt ngang qua đoạn kia nghĩ, hai người không có khả năng ở chung hòa bình thêm một năm nữa.

Cô có thể buông tha Nguỵ Tây Trầm, Nguỵ Tây Trầm cũng không chịu buông tha cho cô.
Trong hai người bọn họ, luôn có một người yếu thế hơn.

Nguỵ Tây Trầm 18 tuổi là thiếu niên tốt nhất trên đời.

Nguỵ Tây Trầm 24 tuổi là người đàn ông lạnh lùng chán ghét nhất.
Một người đối với cô tốt vô tận, một người đối với cô tệ vô cùng.

Nhưng Ngụy Tây Trầm đã vì cô làm rất nhiều điều, cô không nên bủn xỉn vì anh làm cái gì đó.

Cô vẫn có dũng khí để tiến lên phía trước.

Không có đạo lý anh phải đi qua con đường dài nhất, một chân bước xuống vực sâu, cô lại không chịu tiến về trước một bước.

Tình yêu không có đạo lý như vậy.
Cô ngây thơ mờ mịt, chưa bao giờ biết nên yêu một người như thế nào.
Đào Nhiễm thần sắc quái dị: “Em đột nhiên nhớ tới một chuyện.


Phương Khả nhướng mày: “Ừm? “
“Sáu năm trước, hình như em còn chưa chia tay Ngụy Tây Trầm.”
“……!Vậy thì em đi giày vò anh ta một trận kinh thiên động địa đi.


Đào Nhiễm sờ khuôn mặt sưng đỏ không chịu nổi lúc trước của mình, hiện tại cuối cùng cũng tốt hơn, cười cười: “Được, kinh thiên động địa.” Thật ra không phải, yêu anh mới là kinh thiên động địa.
Mặc dù anh không tiếp nhận, cũng nên rõ ràng chia tay mới đúng.

Trước khi Đào Nhiễm trở lại công ty, đặc biệt còn trang điểm che đi thần sắc tiều tuỵ mấy ngày nay.
Cô nghĩ thông suốt, không có ý định chấp nhận vâng vâng dạ dạ chịu nhục, huống hồ Ngụy Tây Trầm cũng sẽ không để mình vị xoay vòng vòng.

Nếu anh thật sự hận cô, vậy cô có cái gì thì còn cái đó.

Cô không có đạo lý ngay cả một chút làm nhục cũng chịu không nổi.
Đào Nhiễm không nhìn ánh mắt của đồng nghiệp, vừa định đi thang máy lên tầng 17 đã bị giám đốc phòng nhân sự ngăn lại.
Giám đốc nhân sự nhìn cô với đôi mắt nhỏ sắc bén: “Đến văn phòng tôi một chuyến, cô đã bị sa thải.” “
Ánh mắt Đào Nhiễm hơi mở to, có vài phần sững sờ.
Giám đốc nhân sự ném hợp đồng mà cô đã ký: “Vô cớ bỏ bê công việc trong 3 ngày, đây là lý do để sa thải cô, tiền phạt vi phạm hợp đồng ở trên, cô nhanh chóng xử lý càng nhanh càng tốt.”
Đào Nhiễm nhặt lên bản hợp đồng kia, ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Tôi đã xin nghỉ với anh “
Giám đốc nhân sự trầm mặt xuống: “Tôi sao không nhớ rõ.”

Đây chính là trở mặt không nhận nợ.

Đào Nhiễm giúp Trình Tú Quyên chuyển viện vội vàng, căn bản không kịp đem hai tờ giấy xin nghỉ cầm trên tay, cô đành gọi điện thoại xin nghỉ, giám đốc nhân sự cũng đồng ý.

Nhưng giám đốc nhân sự không cần thiết đột nhiên làm khó cô, vậy thì chỉ có Ngụy Tây Trầm.

Tiền phạt vi phạm hợp đồng giá trên trời, cô chính là “đập nồi bán sắt” cũng không bồi thường nổi.
Đào Nhiễm nói: “Tự tôi nói với tổng giám đốc Ngụy.”
Giám đốc nhân sự thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

Như này tốt rồi, Diêm Vương đánh nhau quỷ nhỏ gặp nạn.
Đào Nhiễm lên tới tầng 17, lại bị Trương Tiểu Lan ngăn lại, Trương Tiểu Lan búng móng tay: “Bị sa thải rồi còn có mặt đến tầng 17.”
Đào Nhiễm lúc trước lười so đo với cô ta, nhưng hiện tại còn có trận chiến ác liệt muốn đánh, không so đo không được.

“Cô không phải cấp trên của tôi, xin cô nhận rõ thân phận, bằng không chỉ sợ người dẫm lên vết xe đổ của tôi chính là cô.”
Trương Tiểu Lan đỏ mặt, trong nháy mắt cười lạnh nói: “Cô cho rằng mình có bao nhiêu lợi hại, dựa vào khuôn mặt này ai cũng có thể thông đồng sao? Tổng giám đốc Ngụy không ở văn phòng, cùng tiểu thư Vân Vân uống trà chiều.

Cô tốt nhất thức thời một chút, cô…”
Bây giờ cô muốn gặp Ngụy Tây Trầm một lần thật đúng là khó.
Anh quyết tâm muốn giày vò cô.
Nhưng cô không có gì phải sợ.

Cô nhìn vào bản sao của hợp đồng trong tay, oh, cô không có tiền.

Anh ta cũng không phải không biết, chuyên môn chờ cô tới cửa.
Phương Khả nói đúng, không phải anh giày vò cô, chính là cô ngược lại giày vò Ngụy Tây Trầm.
Đào Nhiễm từ trong miệng Trương Tiểu Lan biết được Nguỵ Tây Trầm đi đâu, liền dọc theo quán cà phê trên phố thương mại đối diện tìm từng gian một.
Ngụy Vân Vân? Ngụy Vân Vân…
Đây là ai vậy? Cùng họ Ngụy, Đào Nhiễm thật ra đoán được vài phần.

Cô ta dường như có một sự thù địch rất lớn với cô.
Ngụy Vân Vân là em gái Nguỵ Tây Trầm, mà Đào Nhiễm là bạn gái cũ phụ lòng trong mắt Ngụy Tây Trầm.

Đào Nhiễm ôm chặt bản hợp đồng trong tay, có chút xuất thần nghĩ.
Đáng tiếc, vẫn chưa phải là bạn gái cũ đâu.

Là bạn gái hiện tại CHƯA KỊP CHIA TAY.
Cô đành dựa vào may mắn tìm kiếm, không nghĩ gặp phải.
Ngụy Tây Trầm và Ngụy Vân Vân vừa từ một quán cà phê đi ra, Ngụy Vân Vân cười như hoa, Ngụy Tây Trầm vẻ mặt lạnh nhạt.
Hai người vừa nhìn thấy ánh mắt Đào Nhiễm chạm đến.
Đào Thiêm điều chỉnh nhịp tim một chút.
Cách nhau 6 năm, cách nhau một con phố.

Cô mặc một chiếc váy trắng, mỉm cười nhẹ nhàng với anh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.