Bạn đang đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! – Chương 47
Đào Nhiễm về nhà, thấy Trình Tú Quyên đang chơi mạt chược với một số dì trong khu phố.
Mấy người phụ nữ trung niên rất dễ nói chuyện, mới vài ngày trên bàn mạt chược đã trở thành bạn thân.
Đã lâu rồi bà Trình không được thoải mái như thế này, vẫn là ở nước mẹ thoải mái nhất.
Khu phố này chẳng là gì so với biệt thự họ từng ở trước đây.
Lúc Trình Tú Quyên đưa Đào Nhiễm ra nước ngoài vào thời điểm đó, trong nhà chỉ có hơn 100 vạn.
Ra nước ngoài tìm một ngôi nhà, việc học của Đào Nhiễm, sau đó chính bà cũng bị bệnh, số tiền kia đã sớm tiêu gần hết.
Cho dù trình độ thiết kế của Đào Nhiễm không tệ, nhưng mức sống của hai mẹ con cũng không thể đột nhiên được cải thiện.
Khu phố rất cũ và hẻo lánh, nhưng náo nhiệt hơn.
Đào Nhiễm mỉm cười liếc nhìn mẹ, về nhà nấu cơm rồi mời Trình Tú Quyên ăn.
Hiện giờ đều là Đào Nhiễm chăm sóc Trình Tú Quyên.
Mấy người bạn chơi bài của bà Trần rất hâm mộ: “Tú Quyên, cô thật có phúc đó.
Đào Nhiễm rất hiếu thảo với cô.”
Bà Trần không thể che giấu tự hào và niềm vui trong khóe mắt và mặt mình.
Hơn nửa cuộc đời, dường như cái gì bà cũng đã trải qua: giàu có bất ngờ, phá sản, góa bụa và bệnh nan y.
Tâm lý của bà chẳng những không suy sụp mà ngược lại còn có thể rõ hết mọi thứ.
Hai mẹ con trò chuyện sau bữa tối, Trình Tú Quyên biết Đào Nhiễm đang tìm việc làm: “Mọi việc vẫn ổn chứ? Có ai làm khó con không?”
Đào Nhiễm cười lắc đầu: “Mọi người làm khó con làm gì ạ?”
”Tên của công ty con đang nộp đơn là gì?”
”Tư Truy, một công ty mới chuyên thiết kế các loại trang sức.” Đào Nhiễm cũng không biết nhiều về nó, cô vừa trở về Trung Quốc, còn chưa kịp kiểm tra những thông tin sau lưng nó, cô chỉ biết rằng ví của mình đã chạm đáy.
Cô chờ được nhưng bệnh của Trình Tú Quyên không thể chờ được.
Lúc không có tiền mới nhận ra mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Cho nên mấy ngày nay, cô đã nộp sơ yếu lý lịch của mình vào mấy công ty trong nước, ít nhất sáu hoặc bảy công ty.
Về nước ít nhất cũng phải có một công việc.
Trình Tú Quyên lẩm bẩm nói, “Công ty mới có đáng tin cậy không?”
Đào Nhiễm cười nói: “Cứ thử xem.” Dù sao cũng không lỗ.
Không ngờ ngày hôm sau, Đào Nhiễm lại nhận được điện thoại từ công ty thoạt nhìn không đáng tin cậy này, nhân viên phòng nhân sự lễ độ nhã nhặn, thông báo cô đã qua vòng phỏng vấn, nhưng còn một vòng kiểm tra lại, hỏi cô buổi chiều có thời gian rảnh để đến công ty không.
Đào Nhiễm nhanh chóng đồng ý.
Buổi chiều cô còn thay quần áo và trang điểm nhẹ.
Nhưng Đào Nhiễm vừa đi tới liền cảm thấy kỳ quái, thi vòng hai lại không có đông như trong tưởng tượng, ngoại trừ cô cũng không có ai!
Đây là có ý gì đây? Đào Nhiễm cau mày, không có khả năng cô là người duy nhất phải kiểm tra hai vòng.
Chẳng lẽ mọi người còn muốn tách ra thì vòng hai?
Người phụ trách hướng dẫn cô vào phòng trước, khi vào cô không phải làm gì, cũng không cần biểu hiện gì khác lạ, chỉ cần lãnh đạo hỏi cái gì cô trả lời cái đó là được.
Đào Nhiễm đẩy cửa vào, căn phòng trống không, camera giám sát đang nhắm vào cô, trước mặt cô là một tấm màn thật nặng.
Mặt sau có cái gì cô hoàn toàn không biết.
”…” Mặc dù đã đọc không ít, nhưng cô cũng không biết đây là kiểu phỏng vấn kỳ lạ gì?
Đào Nhiễm trong lòng đặt câu hỏi, nhưng vẫn im lặng ngoan ngoãn chờ đợi.
Không biết qua bao lâu mới vang lên giọng của một người đàn ông trung niên: “Đào tiểu thư, trong lý lịch nói cô đã học nước F bốn năm đúng không?”
”Đúng vậy.”
”Tại sao cô lại ra nước ngoài?”
Lời này vừa nói xong, Đào Nhiễm im lặng.
Một câu hỏi như vậy thật ra cũng không lạ lắm, nhưng khi cô nhớ lại cảnh mình bị Trình Tú Quyên mang đi mà nước mắt lưng tròng, cô lại cảm thấy nỗi đau vẫn chưa qua đi.
”Đào tiểu thư?”
Ngay sau đó cô phản ứng lại, lúc này không nói lời nào quả thật không lịch sự.
Tim Đào Nhiễm thắt lại, cô nói dối: “Tôi nghe nói chuyên ngành thiết kế của nước F rất độc đáo, vì muốn học tốt hơn nên tôi đã đến đó.”
Sau bức màn, tổng giám đốc nhân sự nhìn mặt tổng giám đốc Ngụy đang cười khẩy, tự mình lau mồ hôi.
Sau đó đọc theo tờ giấy: “Vậy thì tại sao cô không ở nước ngoài phát triển mà lại chọn trở về Trung Quốc?”
Đào Nhiễm lần này bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi thích cuộc sống ở Trung Quốc hơn nước ngoài.”
Phía sau bức màn, Ngụy Tây Trầm cong môi giễu cợt.
Giám đốc nhân sự tê cả da đầu, nhìn những câu hỏi ngày càng lạ lùng và sắc bén trên tờ giấy, anh vẫn đọc to: “Thông tin của Đào tiểu thư nói cô chưa kết hôn, vậy cô hiện tại có bạn trai chưa?”
Đào Nhiễm cảm thấy có gì đó không thích hợp, mặc dù cô biết có một số công ty quan tâm đến chuyện kết hôn sinh con của nữ nhân viên, nhưng sau khi vào vòng trong, lại không hề hỏi một câu nào về kiến thức chuyên môn, ngược lại lại hỏi cô những câu hỏi có đã được hỏi trong vòng đầu.
Công ty này không chú trọng đến trình độ của nhân viên sao?
Cô nhất thời nghĩ đến quy tắc cấp dưới cấp trên, nhưng rồi không muốn phỏng đoán lung tung, suy nghĩ bậy bạ nên lễ phép trả lời: “Không có.”
”Điều kiện của Đào tiểu thư không tồi.
Cô từng chia tay bạn trai chưa? Tại sao lại chia tay với anh ta?”
Đào Nhiễm ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Thật xin lỗi, những chuyện này thuộc về vấn đề riêng tư của tôi, nếu như…”
Ngụy Tây Trầm đưa ra một tờ giấy, tổng giám đốc nhân sự lập tức nói theo: “Là tôi đường đột, xin thứ lỗi.”
Ngược lại, Đào Nhiễm không thể nói tiếp, cô rất cần công việc này.
Trong số những công ty cô nộp đơn, Tư Truy là công ty có mức lương cao nhất và phúc lợi tốt nhất.
Mặc dù hiện tại có vẻ rất kỳ lạ, nhưng là người có tiền thì cũng có tư cách để tuỳ hứng.
”Cho tôi hỏi câu cuối cùng, Đào tiểu thư nghĩ thế nào về từ “phản bội”?”
Đào Nhiễm nhíu mày, phản bội?
Đây có phải là một bài kiểm tra trí tưởng tượng của họ trong ngành thiết kế không? Dựa vào một từ để mở rộng sự sáng tạo nghệ thuật?
Cô không thoải mái, camera màu đỏ xoay chuyển khiến cô có cảm giác như mình đang bị theo dõi.
Đào Nhiễm nhìn tấm rèm, đương nhiên vẫn không nhìn thấy gì.
Cô trả lời khô khan: “Phản bội là một hành vi xấu.
Nếu cho nó một màu sắc, hẳn là một màu xám vô hồn”.
Lần này người sau màn không nói gì, cũng không biết là hài lòng hay không hài lòng với câu trả lời của cô.
”Được rồi, Đào tiểu thư, cô trở về chờ tin tức đi.”
Đào Nhiễm cảm thấy cuộc phỏng vấn này thực sự không thể hiểu được, cô không còn hy vọng được nhận và chuyển ánh mắt của mình sang các công ty lớn còn lại.
Mặc dù cô đã ở nước ngoài vài năm nhưng mức lương và trình độ của cô không phong phú, bằng cấp của cô cũng không đẹp lắm.
Ngoài tài năng vẽ, cô hoàn toàn là một người học kém.
Ngay cả khi vẽ, thứ cô thích không phải là thiết kế, mà là truyện tranh thiếu nữ.
Khi Đào Nhiễm nhận được cuộc gọi từ Tư Truy, cô đang dùng chuột vẽ truyện tranh thiếu nữ cho bản thảo tạp chí.
Đây là tác phẩm cá nhân tiếp theo của một người quá nghèo, bút danh cũng là tên bản thảo do cô thiết kế, gọi là Chiến Âm.
Đào Nhiễm thực sự không phải là người chuyên nghiệp nhất trong việc thiết kế trang sức, vì vậy khi nhận được tin trúng tuyển, cô cảm thấy cả người có chút mơ màng.
”Ngày mai đến ký hợp đồng được không ạ?”
Có thể lấy tiền lương, không gì là không thể.
Đào Nhiễm xem hợp đồng, do dự một chút, “Mức lương này…” Sao lại tăng gấp ba? Với mức lương 3 vạn tệ, công ty này điên rồi sao?
Chị gái ở bộ phận nhân sự nhắc nhở một cách thân thiện: “Cô nên đọc hợp đồng xong trước đi.”
Đào Nhiễm tiếp tục cúi đầu, hai mắt mở to, hóa ra còn muốn cô kiêm nhiệm chức thư ký của tổng tổng giám đốc, trong vòng một năm không được phép từ chức.
Với mức lương cao như vậy, cô tất nhiên sẽ không từ chức, nhưng…!
”Tôi sẽ không làm thư ký.”
”Không sao, tổng giám đốc chúng tôi có hai thư ký, cô chỉ cẩn trực tiếp nghe điện thoại là được.”
Đào Nhiễm trong nháy mắt nghĩ đến người đàn ông trung niên sau bức màn, người không ngừng hỏi thăm chuyện riêng tư của cô trong vòng thứ hai kia, cô không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc năm nay bao nhiêu tuổi?”
”Tại sao cô lại hỏi điều này? Tổng giám đốc của chúng tôi tuổi trẻ anh tuấn, nhưng lại rất lạnh lùng, cô cũng đừng suy nghĩ gì.” Chị gái từ bộ phận nhân sự liếc nhìn Đào Nhiễm, mặc dù cô phải thừa nhận rằng Đào Nhiễm thật sự xinh đẹp, có khi hơn nhiều người nổi tiếng khác, nhưng tổng giám đốc chưa bao giờ gần phụ nữ, không thiếu người đẹp hơn cô ta cũng muốn tiếp cận gần với tổng giám đốc, nhưng tất cả đều thất bại.
Chị gái phòng nhân sự nhìn thấy Đào Nhiễm thì ánh mắt liền không tốt, cô ta còn chưa nhận chức đã muốn trèo cao.
Đào Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, ôi, trẻ tuổi và lạnh lùng, chắc chắn không phải là một lão già biến thái.
Mặc dù hợp đồng này hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn cắn răng ký khi nghĩ đến lọ thuốc có thể nhìn thấy đáy của mẹ mình.
Hôm nay cô chính thức đi làm, trang phục cũng ăn mặc chỉn chu hơn.
Cô có khuôn mặt tròn đầy nhưng dáng người chuẩn, suốt đường đi, rất nhiều người đều quay ra nhìn cô nhân viên mới này.
Cô đến Tư Truy giống như một người được chọn bừa hơn, nghe nói công ty đặc biệt thuê các nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài, vì vậy ngoại trừ đồ trang sức nhỏ cần những nhân viên mới như họ thiết kế, bọn họ cũng không tham gia vào các sản phẩm chính.
Đào Nhiễm nghĩ đến công việc thư ký, chẳng lẽ là sợ mình làm nhà thiết kế sẽ lười biếng, sợ cô rảnh rỗi? Vì thế mới tăng thêm vài lần tiền lương?
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng 17, Đào Nhiễm đi thang máy lên.
Hành lang vắng vẻ khiến cô cảm thấy lo lắng không hiểu nổi, trời vẫn còn sáng, tầng 17 đèn sáng trưng, ánh nắng như bạc vụn, tràn đầy mặt đất.
Quả nhiên cô nhìn thấy hai thư ký đang làm việc bên ngoài, một nam một nữ, sau khi biết thân phận của cô, ánh mắt họ trở nên có chút cổ quái, hẳn là khinh thường.
Đào Nhiễm hít một hơi thật sâu, có vẻ cuộc sống sau này sẽ khó khăn đây.
Hợp đồng đã ký, dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn.
”Xin lỗi, bàn làm việc của tôi ở đâu?”
Nữ thư ký đang làm việc ngẩng đầu lên, cô tên là Trương Tiểu Lam, giọng điệu rất không khách khí: “Tổng giám đốc chưa nói gì, nếu không cô pha một ly cà phê rồi vào trong hỏi một chút?”
Nam thư ký bên cạnh liếc nhìn dáng người hấp dẫn của Đào Nhiễm, hắn không nói, cũng không nhắc nhở Đào Nhiễm tổng giám đốc đặc biệt rất thích uống cà phê, anh ấy muốn hai viên đường, nhiệt độ khoảng 35 độ C, hơn nữa buổi sáng không cần đưa qua, khi nào anh ấy nói thì mới có thể đưa vào.
Đào Nhiễm không có khả năng đứng trơ ở chỗ này, nghĩ đến lời cô gái trước kia nói, tổng giám đốc lạnh lùng, cô có chút do dự.
Nhưng thật sự cũng không có cách nào đứng ngốc, không thể đứng ở chỗ này trong suốt một năm được, bàn làm việc không có đúng là vấn đề lớn.
Nếu cô kiêm chức thư ký của tổng giám đốc, nghĩ đến cũng chính là được tổng giám đốc bổ nhiệm, chắc anh ta cũng sẽ không vui khi có một nhân viên không thể làm được gì.
Đào Nhiễm pha một tách cà phê, sợ hãi đến mức lỡ bỏ thêm ba viên đường, dùng thìa khuấy đều, gõ cửa phòng trong.
Giọng nói bên kia có chút lạnh lùng: “Gì vậy?”
Đào Nhiễm giật mình, gần như không cầm nổi cốc cà phê trong tay, giọng nói này? 6 năm, là anh sao? Đủ loại cảm xúc bị kìm nén nhất thời dâng trào không kiểm soát được, cô cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
”Tôi là thư ký mới, đưa cà phê cho ngài.”
Thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mời vào.”.