Bạn đang đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! – Chương 4: Không phải người tốt
Edit: Winnie
Bạn học mới luôn khiến người ta thấy tò mò, nhân dịp Ngụy Tây Trầm đến văn phòng, lớp học sôi nổi thảo luận.
Mấy bàn cuối chỗ Đào Nhiễm chính là nơi học sinh thành tích không tốt tập trung lại, nhất thời khắp nơi đều nghe thấy tiếng người ta nhắc đến Ngụy Tây Trầm.
Có cô bạn không nén nổi kích động: “Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, siêu đẹp trai, lại còn cao nữa, mạnh dạn đoán cao 1m87!”
“Thầy chủ nhiệm còn nói thành tích cậu ấy tốt cực nhé!”
“Giọng hay thật!”
“Mới chuyển đến đây, chắc vẫn chưa có bạn gái đâu ha.”
Đào Nhiễm: “……” Miệng cười mà lòng quặn đau.
Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: “Cậu ấy lúc bưng bàn ghế nhẹ nhàng như xách bịch bông ấy, quá ngầu, cậu có thấy không Đào Nhiễm?”
Đào Nhiễm hắng giọng nói, nghiêm túc: “Theo mình thấy, vẫn là Giang Diệp trường bên đẹp hơn, kiểu mặc đồ có hơi gầy, cởi ra lại thấy thịt, thành tích cao, tính khiêm tốn, lúc cười cũng dễ nhìn.”
Đoạn Phân Phương nhịn không được cười: “Cậu thôi đi, mình có thấy cậu thích Giang Diệp chỗ nào đâu.”
Đào Nhiễm nghe như vậy liền thấy không phục, sao cả thế giới đều nghi ngờ tình cảm của cô dành cho Giang Diệp?
Cô nghiêm túc nói: “Là thật là thật đó, mình thật sự thích Giang Diệp.”
Phía sau “bịch” một tiếng lớn.
Một chồng sách bị quăng lên bàn, chiếc quạt trần kêu kẽo kẹt, Ngụy Tây Trầm kéo ghế ra ngồi xuống bàn.
Đào Nhiễm nhanh chóng ngậm miệng.
Đi học tiếng chuông theo sau đó vang lên.
Đào Nhiễm chán muốn chết, vẫn luôn đọc truyện tranh. Đoạn Phân Phương cũng thấy nhàm chán, nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Nhiễm Nhiễm, cậu có đồng phục chưa, nghe nói năm nay kiểm gắt lắm đó, không may bị ghi thì sao?”
Đồng phục của Cẩm Thành là áo trắng quần đen dài.
Mùa hè nóng bức, lũ học sinh đa phần xắn ống lên cho đỡ bí. Thật sự không thể chịu nổi, hai màu trắng đen này quả nhiên đem toàn bộ nhiệt hút về.
Nhưng Đoạn Phân Phương biết, Đào Nhiễm và mấy người hay chơi với cô đều không mặc đồng phục.
Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm, ai cũng không mặc.
Đoạn Phân Phương trộm nhìn qua Đào Nhiễm một cái, cô bạn cùng bàn này rất đẹp, nhanh sắc và vóc dáng đều là kiểu mấy cô gái thèm muốn nhất.
Áo vàng nhạt, dưới là chiếc váy ngắn cùng màu, để lộ ra cẳng chân thon dài mảnh khảnh, mang một đôi xăng đan đơn giản màu trắng.
Đào Nhiễm thuận miệng nói: “Như vậy đẹp mà.”
Mặc kệ là ở nơi đâu, vẫn luôn tồn tại vài người không tuân thủ theo quy tắc.
Cô còn mang theo vài phần ngây thơ không rành thế sự, lại không muốn bị quy tắc trói buộc.
Hai cô nữ sinh tự cho là mình đã đủ nhỏ giọng.
Ngụy Tây Trầm nâng tầm mắt, trên bóng dáng ấy dừng lại một vài giây.
Cậu quy quy củ củ mặc đồng phục của Cẩm Thành, cánh tay lộ ra bên ngoài, rắn chắc cân xứng.
Đầu ngón tay cậu nhấc bút lên, nhanh chóng chỉnh lại cách cầm — vừa rồi là cách để cầm điếu thuốc.
Ngụy Tây Trầm nhẹ vuốt lên lòng bàn tay của mình, hơi hơi híp híp mắt.
Cậu vốn là đàn anh ở nơi kia, bây giờ… thật đúng là hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh……
Dẹp mấy suy nghĩ đang trôi loạn, cô gái này chẳng qua chỉ là người có chút nhan sắc.
Cậu tiện tay lật qua vài trang sách, chất giấy mềm mại khá mịn, phía trên ghi những nội dung hắn đã sớm nắm rõ.
Mặc kệ thế nào, mới đến Cẩm Thành, hình tượng học bá của cậu vẫn nên được thiết lập thật tốt.
~
Vừa tan học, con người đang mơ mơ màng màng ngủ gật là Đào Nhiễm lập tỉnh táo, vui vui vẻ vẻ rời phòng học.
Đám bạn kia của cô đang ở lầu một, cô vừa bước xuống đã bị Kiều Tĩnh Diệu ôm lấy chặt cứng: “Hỉ Hỉ may quá mày còn sống.” May mà không bị dì lăn cho chết tươi.
“Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm.” Đào Nhiễm chào hỏi trước.
Lam Hải Dương cười gật gật đầu, Hứa Thâm huýt sáo ngả ngớn, trêu chọc Đào Nhiễm: “Thế nào, tan học còn đi chờ anh Giang Diệp nữa không?”
Đào Nhiễm trong lòng hơi do dự, nhưng dù sao mới mười sáu tuổi, ở trước mặt Hứa Thâm lại khó chịu cúi đầu thua nên cứ gật: “Đương nhiên chờ!”
Chờ cũng chờ tận hai tháng, còn sợ chờ thên mấy ngày hay sao?
Cô đi vài bước mới phát hiện mấy người kia vẫn đứng đấy.
“Mọi người không đi sao?”
“Đang đợi Lam Tấn.”
“Có chuyện gì à?”
Lam Hải Dương lười biếng nói: “Không phải lớp em mới chuyển đến một học sinh mới sao? Nghe nói cũng kiêu ngạo lắm, chẳng biết đã nói gì đắc tội Lam Tấn, thế là cậu ta nói bọn anh chờ để dẫn người đi dạy thằng oắt ấy cách sống đúng.”
Đào Nhiễm trong lòng nhảy dựng, dừng bước.
Lam Tấn rất ma lanh, lại thích đánh nhau..
Ngụy Tây Trầm cậu ta……
Cô cắn răng, chạy một mạch lên lầu.
– —————
Hứa Thâm bày ra vẻ mặt không thể hiểu được nhìn Đào Nhiễm chạy đi, hỏi Kiều Tĩnh Diệu: “Nó làm sao đấy?”
Kiều Tĩnh Diệu cười nói: “Ha, chắc là quên đồ thôi!”
Bé Nhiễm cứng miệng mềm lòng, đáng yêu quá đi mất.
Đào Nhiễm chạy lên lầu ba, nhưng lại dần dần do dự.
Lúc này đã tan học nên học sinh không còn ở lại được mấy người, dưới lầu đôi khi nghe vọng lên tiếng bước chân, nhưng cũng dần yên tĩnh, cô chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang, áp tai vào vách tường, cô nghe được giọng hơi khàn của một đứa con trai.
Lam Tấn nói: “Quỳ xuống lau khô giày cho tao, may ra hôm nay ông đây tạm tha cho mày.”
Tim Đào Nhiễm đập thình thịch.
Lam Tấn là em trai Lam Hải Dương, vậy nên càng khó quản lý, thích quậy phá, ngày thường còn hận không đập nát được trần phòng trên đầu, ngay đến Lam Hải Dương cũng ngao ngán.
Không biết tên Ngụy Tây Trầm mới đến có một ngày sao lại chọc đến hắn ta, đúng lúc bị chặn ở phòng học.
Đào Nhiễm vừa định vén tay áo, mới phát hiện đang là mùa hè, áo làm gì có tay cho cô vén.
Nói thật, mấy năm không làm loạn, cả người đều như thiếu thiếu gì đấy.
Cô hít sâu một hơi, rón ra rón rén đi về phía phòng học có tiếng nói.
Sân trường yên tĩnh, mấy cái quạt treo trên trần cứ đu đưa phát hoảng.
Đào Nhiễm he hé cửa nhìn vào, chân hình như không nghe theo ý cô, vô thức run run.
Tên khốn Lam Tấn này không chỉ mang theo người bên ban ba, còn có lũ chó săn bên ban sáu, ban tám, nhiều quá sức, đến bảy tám đứa tụ lại.
Nói ra thì trước đây khi cô còn khoa chân múa tay, căng lắm cũng đập được mỗi hai đứa.
Đào Nhiễm hơi túng rồi.
Người xấu hai mặt này có nên giúp hắn không đây?
Nhưng cứu không nổi người ta, chính mình bay vào, Lam Tấn có đánh con gái không nhể? Hay nể mặt anh trai hắn thả mình? Cô dùng biện pháp giảng hòa ổn không?
Sớm biết vậy đã kéo Lam Hải Dương theo.
Cô nắm chặt váy, trong lòng sầu bi
Đám kia thiếu niên kia vây Ngụy Tây Trầm vây kín mít, đến cả góc áo của cậu ta cô còn không thấy.
Đào Nhiễm vực dậy tinh thần, quyết tâm bước tới, mũi chân vừa chạm đến bậc cửa.
Trong phòng học vang lên một tiếng động lớn.
Cô vội vàng lùi về sau, mắt mở to nhìn vào bên trong.
Cậu thiếu niên mặc đồng phục đang đạp lên lưng Lam Tấn, làm chiếc bàn bên cạnh gã đổ xuống.
Ngụy Tây Trầm cười lạnh, thong thả nói từng chữ: “Quỳ — *****– mẹ — mày.”
Mấy chữ này cùng với động tác đạp người làm tình huống bất chợt mất khống chế, mấy gã choai xung quanh gào ầm lên.
Lòng bàn tay Đào Nhiễm đầy mồ hôi lạnh.
Người bên trong hỗn loạn, bên này Đào Nhiễm ngơ ngác nhớ tới lời mẹ nhắc về người “con nhà người ta” kia, động tác xuống tay vừa tàn nhẫn vừa thành thục.
Tám chọi một, thế mà mấy tên kia chẳng ra được đòn nào nên hồn.
Cô đột nhiên nhớ tới cái bật lửa màu đen, ánh mắt Ngụy Tây rất không ổn.
Ngụy Tây Trầm dùng ngón tay quệt ngang vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo, chợt nhìn qua phía cửa.
Đào Nhiễm xoay người, mím chặt môi, bước xuống lầu.
Có năng lực như vậy, còn lừa người nhà của cô.
Kiều Tĩnh Diệu thấy cô xuống lầu, hơi nhướng mày. Lam Hải Dương nhíu mày hỏi Đào Nhiễm: “Sao rồi? Người Lam Tấn muốn đánh là người em quen à?”
Đào Nhiễm dời tầm mắt, nhìn phía mặt trời dần khuất nơi trời tây, hừ nhẹ: “Không quen cậu ta.”
Cô khoác quai đeo cặp lên vai: “Mọi người không đi, tôi tự đi.”
Hứa Thâm phía sau cô kêu liên hồi, Đào Nhiễm cũng không quay đầu lại.
Hứa thâm tấm tắc nói: “Con bé này tính tình thật khá nhỉ.”
Kiều Tĩnh Diệu cười nói: “Có người chọc nó rồi, lên xem thử?” Cũng nhân dịp ngăn Lam Tấn lại, dọa người thì dọa đừng nháo quá lớn.
~
Đào Nhiễm ra khỏi cổng trường, đi qua vài khúc quặt là đến Thất trung.
Thất Trung toàn người có thành tích tốt, mấy nam sinh ở đây cũng có giá trị nhan sắc cao, ngay cả cửa vào đã tinh xảo hơn ở trường cô biết bao nhiêu.
Cổng trường mình cứ thích dát vàng dát bạc lên, màu mè hệt như mấy tên nhà giàu mới nổi.
Năm trước Thất Trung mới trồng thêm một cây Hoàng cát trăm tuổi, sức sống mãnh liệt, cành lá tươi tốt, bồn hoa dưới gốc cây giờ cũng đổi thành những viên đá trong trong bóng loáng.