Bạn đang đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu! – Chương 17: Đau mắt
Edit: Winnie
Thầy Trần tới lớp sớm vài phút, thấy Đào nhiễm đang ngồi uống nước liền đi lại nói cho cô biết về việc đổi chỗ ngồi.
Đào Nhiễm gật đầu, ra vẻ đã biết.
Lũ con trai trong lớp vẫn chưa thấy lên, chắc là đang chơi bóng rổ.
Mấy ngày nay vừa vặn là đầu thu, thời tiết mát mẻ, ai cũng muốn thừa dịp chạy ra ngoài chơi.
Đoạn Phân Phương buông quyển tiểu thuyết trong tay, kinh ngạc hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu lại dọn về đây à?”
“Đúng vậy.”
Vừa dọn qua ngồi cùng Ngụy Tây Trầm chưa được mấy ngày đã về lại chỗ cũ, quả thực xem cái chuyện chuyển chỗ này như ăn cơm bữa.
Đào Nhiễm đem vật dụng trên mặt bàn gom đi, lúc này mới dự định đứng dậy chuyển bàn.
Cửa sau lớp học vài cậu bạn lục đục tiến vào.
Lam Tấn thấy vậy, hỏi: “Kìa Ngụy ca, người ngồi cùng bàn với anh chuyển chỗ rồi.”
Mấy cậu con trai vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi trên trán nhễ nhại chảy xuống cằm.
Ngụy Tây Trầm bước vào phòng học, nhìn theo ánh mắt của Lam Tấn, Đào Nhiễm đang định kéo bàn, Đoạn Phân Phương cũng giúp đỡ.
Ánh mắt cậu lập tức lạnh đi.
Lam Tấn nhanh mắt bắt được ánh mắt lạnh lẽo của ngụy Tây Trầm, nhìn hơi không ổn, hắn có lên kéo phụ không nhỉ?
Nhưng hắn còn chưa kịp quyết định, Ngụy Tây Trầm đã bước sang.
Cậu nâng chân, đạp lên thanh ngang ở dưới bàn học.
Hai cô gái kéo, Ngụy Tây trầm lại dùng chân giữ lại nên kéo mãi cũng không nhích nổi 1cm.
Thiếu niên trầm mặt nhìn Đào Nhiễm.
Đoạn Phân Phương có một ưu điểm là biết nhìn sắc mặt, cô nàng cảm tháy ánh mắt của Ngụy Tây Trầm cực kỳ đáng sợ nên lập tức buông lỏng tay.
Đào Nhiễm nhíu mày nhìn cậu: “Cậu làm gì đấy?” khi cô hỏi câu này, thật ra cũng rất chột dạ.
Bởi vì cô vẫn chưa nói cho Ngụy Tây Trầm về việc chuyển chỗ, trước đó còn phân rõ ràng bằng cách trả lại chi phiếu và bật lửa, bây giờ Ngụy Tây Trầm lại khiến cho cô có cảm giác đứng bên cạnh đám nổ lớn.
Đám bạn cùng lớp sôi nổi quay lại nhìn.
Ngụy Tây Trầm cười như có như không: “Chưa từng nghe câu mời thần dễ đưa thần khó sao? Chỗ này của ông là nơi ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi à?”
Phòng học đột nhiên im lặng hẳn.
Cậu thật sự tích đống lửa này đủ lâu, trước đó thật vất vả để duy trì hình tượng ôn hòa. Sống như bất cần, một cái vẻ ngoài thật nhã nhặn. Chỉ có Lam Tấn lúc này đang đứng sau lưng cậu thầm trầm trồ khen ngợi.
Ánh mắt mọi người dồn tơi, Đào Nhiễm hơi hoảng, cô không ngờ Ngụy Tây Trầm lại trắng trợn đối đầu cô như vậy.
Nhưng cô lại không dám hỏi vậy cậu ta muốn thế nào?
Lỡ như Ngụy tây Trầm thật sự nói muốn cái gì đó thì cô làm gì còn đường đi xuống.
Đào Nhiễm nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Cô lựa chọn xin lỗi.
Người khác không hiểu ý nghĩa việc chuyển chỗ của cô, nhưng Ngụy tây Trầm chắc chắn hiểu.
Đó như thể tỏ ý Đào gia đã không cần cậu ta.
Cô cũng từ bỏ cậu, yên lặng không một chút đấu tranh cứ thế từ bỏ cậu.
Cô trước giờ không dễ nghe lời như vậy, thế mà lúc này đây, Trình Tú Quyên chỉ nói một lần, cô đã đồng ý.
Cô thật sự rất xin lỗi Ngụy Tây Trầm.
Ánh mắt lạnh băng của cậu làm cô khó xử cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể nhường một chút không?”
Có thể không?
Đôi mắt cay xè, trước mặt người thiếu niên không chút nhượng bộ.
Trong mắt cậu có vài phần mỉa mai, phẫn nộ trên người chuyển thành cảm giác áp bách, như thể sẽ bùng nổ vào mấy giây sắp tới.
Chuyện của hai người nhanh chóng trở thành tiêu điểm, rất nhiều bạn học nhỏ giọng suy đoán.
Đào Nhiễm nghe thấy tiếng thảo luận kia mặt đỏ hết cả, lập tức muốn vào học ngay, thầy Trần Chí vừa ra ngoài uống nước, nếu ông quay lại mà thấy Ngụy Tây Trầm không chịu nhượng bộ, chuyện này chắc còn khó xử hơn.
Ngụy Tây Trầm tức giận như vậy, lý do lớn nhất chắc cậu đang nghĩ mình bị người ta đùa cợt.
Lớn bằng từng này lần dầu cậu bị người ta chọc xoay vòng vòng, mà cậu lại không hề có ý định trả thù lại.
Bộ dạng Đào Nhiễm run run đem bật lửa trả lại rồi vội lui về phía sau, cậu còn cho rằng tuy Đào gia đã từ bỏ cậu nhưng cô thì không.
Ai ngờ đâu mới qua vài chục phút, cô đã dùng hành động nói cho cậu biết, cô sớm đã từ bỏ cậu. Trả lại bật lửa hóa ra chính là để cắt đứt mối liên hệ cuối cùng. Không gian bị sự lạnh lẽo bao trùm.
Lam Tấn thấy tình hình không ổn vội tiến lên lôi lôi kéo kéo Ngụy ca về.
Trong không gian yên tĩnh ấy, vang lên tiếng Đoạn Phân Phương thật nhỏ: “Đào Nhiễm, cậu khóc sao?”
Những câu từ này thốt ra thật nhẹ.
Ngụy Tây Trầm nhìn cô, mắt cô quả thật đã đỏ hoe.
Cậu lần đầu tiên trong đời hận một người đến như vậy, hận không thể bóp chết cô cho rồi.
Nhưng rốt cuộc, cậu cũng chỉ thu lại chân, không hề hìn cô thêm lần nào, ngồi xuống chỗ của mình.
Cô khóc.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Đào Nhiễm dụi mắt, mắt cô quả thật rất rát, trong mắt như có thứ gì đó cộm lên làm cô bật khóc.
Những ánh mắt tò mò hóng hớt vẫn chưa thu hồi. Trần Chí cũng đã bước vào lớp, bàn học không thể tiếp tục dời chỉ đành chờ đến cuối buổi.
Cô lại ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tây Trầm.
Bây giờ, giữa hai người xem như đã hoàn toàn xé mặt nạ.
Mắt cô vẫn khó chịu, nước mắt vẫn rưng rưng, cô dứt khoát dựa vào bàn, mặc kệ cậu ta.
Dù sao cậu ta cũng ghét cô và người nhà cô như vậy rồi, ghét thêm một chút nữa cũng có sao.
Cô rầu rĩ úp mặt vào khuỷu tay, những suy nghĩ linh tinh hiện lên trong đầu.
Đã vào tháng mười, trong phòng học không còn mở quạt, chỉ có tiếng giáo viên đều đều vang lên, đôi khi có tiếng học sinh uể oải đáp lại.
Cô nhắm mắt, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của người bạn bàn bên.
Đào Nhiễm lần đầu cảm thấy, bọn họ quả thật luôn là người tổn thương cậu ấy.
Có lẽ việc cậu rời khỏi trấn nhỏ kia không phải là lựa chọn tốt đẹp gì. Người nhà cô đem cậu tới đây, lại sợ hãi cậu, kiêng dè cậu.
Cậu cũng ghét bọn họ.
Cứ mơ màng như vậy mà trôi qua một tiết.
Trần Chí để cho bọn họ vài phút tiêu hóa kiến thức, lại căn dặn thêm vài lời.
Đoạn Phân Phương càng nghĩ càng thấy sai, cô nàng quay đầu lại chọc chọc tay Đào Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm?”
Đào Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ.
Đoạn Phân Phương do dự nói: “Lời thầy nói ban nãy cậu có nghe không?”
Đào Nhiễm lắc lắc đầu.
Đoạn Phân Phương nhìn thoáng qua đôi mắt cô: “Thầy mới nói bên ban năm cao tam có một người vừa bị đau mắt đỏ, bây giờ đang lúc giao mùa dễ bị bệnh nói chúng ta cẩn thận lây nhiễm. Mắt cậu…”
Cô ấy nói nhiều như vậy, Đào Nhiễm tự nhiên cũng hiểu ý tứ trong đó.
Trường học đông người, tốc độ lây nhiễm sẽ rất cao.
Hơn nữa bạn tốt của cô, Kiều Tĩnh Diệu cũng ở ban năm cao tam, mắt cô bỗng rát hơn.
Đào Nhiễm nói: “Cho mình mượn gương chút.”
Đoạn Phân Phương lấy ra chiếc gương từ cặp sách.
Trong gương, xung quanh đồng tử tử của cô đầy những tơ máu nhỏ, còn có cả một chấm đỏ hiện lên.
Lòng Đào Nhiễm trầm xuống.
Trách không được cô cứ thấy mắt ngưa ngứa lại hay chảy nước.
“Bị thật sao?”
Đào Nhiễm gật gật đầu: “Cảm giác chắc là vậy rồi.”
Một cô bạn nào đó nhỏ giọng: “Hình như Đào Nhiễm bệnh kìa…”
“Thật à? Sẽ lây đó, ai nói cô ta suốt ngày cùng đám người cao tam chơi chung, hiện tại lại lây bệnh này tới lớp mình. Mày để ý đừng đụng qua mấy thứ cậu ta chạm vào…”
Đau mắt đỏ là một bệnh về mắt, rất dễ lây nhiễm, khi mắc phải thường có triệu chứng bị đỏ mắt kèm đau rát.
Tin tức này như có chân, nhanh chóng lan đi, tất cả mọi người đều nhìn Đào Nhiễm với ánh mắt né tránh.
Mấy người thân với Đào Nhiễm cũng tới hỏi cô có muốn đến bệnh viện hay không.
Đào Nhiễm lắc đầu: “Chỉ còn một tiết cuối, sẽ nhanh tan học thôi, các cậu xa mình ra một chút kẻo lại lây bệnh.”
Các bạn học không tiếp tục kiên trì, đều trở về chỗ ngồi.
Nhưng mà dù cho mọi người đều có thể cách cô thật xa, chỉ có một người là không thể.
Ngụy Tây Trầm ngay từ đầu tiết đã không nói với cô lấy một câu.
Chuyện này truyền nhanh như vậy, cậu ta không thể không biết.
Lam Tấn nhìn sang vài cái như có ý kéo đại ca đi tránh nạn.
Trong lúc Lam Tấn mãnh liệt nháy mắt ra hiệu, Ngụy Tây Trầm không nói lời nào đứng lên ra khỏi phòng học.
Bên cạnh Đào Nhiễm nháy mắt trở nên trống không, ánh mắt của các bạn học trong lớp nhìn sang, như chê cười, như đồng tình nhưng không một ai dám lại gần.
Ai cũng muốn lo cho bản thân trước.
Cô thở dài, tiếp tục ở nằm bò trên bàn, mắt quá khó chịu luôn, nhưng cô vẫn phải nhịn không dụi nó.
Đào Nhiễm vẫn chưa đổi chỗ ngồi.