Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 97


Đọc truyện Không Thích Mèo, Thích Phi Công! – Chương 97

Bọn Bạch Linh chuẩn bị cho trận đấu gần như là hết cả sức lực, mỗi lần như vậy Bạch Linh sẽ nũng nịu ôm lấy Hải Đăng để nạp thêm năng lượng. Hải Đăng thực sự thấy Bạch Linh không khác gì mấy con mèo nhỏ lúc nào cũng cọ cọ bên người mình. Tuy là đang thích nhau nhưng Hải Đăng không hề nương tay với Bạch Linh, huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Mỗi lần để Bạch Linh cọ cọ dụi dụi chán rồi thì sẽ đều cốc nhẹ trán Bạch Linh rồi tiếp tục chỉ cho Bạch Linh những lỗi cá nhân cơ bản. Thời gian hai người ở bên cạnh nhau như những cặp đôi khác cứ thế trôi qua, có ngọt ngào, có vui vẻ. Chỉ cần ở cạnh nhau là tự động tâm trạng đều luôn rất tốt.

Nhưng ai biết trước được điều gì. Có những người rảnh rỗi sẽ thường kiếm chuyện với người khác. Tối trước hôm thi đấu, Bích Hạ hẹn Bạch Linh ra ngoài. Bạch Linh không hiểu giữa hai người có gì để nói. Nhưng vẫn cứ là đi ra ngoài gặp mặt Bích Hạ.

– Cậu hẹn gặp tôi có chuyện gì không?- Bạch Linh giọng nói xa cách xã giao.

– Cái đó, bạn cũ lâu ngày cũng có thể nói chuyện chứ…- Bích Hạ cười nói.

– Ồ, tôi không nhớ là có chuyện cũ gì để nói chuyện với cậu cả.

Bạch Linh mặt vẫn không cảm xúc nói.

– Ngày trước cậu ghen tỵ với tôi đúng không. Cậu là thích Hồng Nam nên khó chịu với việc cậu ấy chơi với tôi.- Bích Hạ vân vê lọn tóc trong tay.


– Cậu…- Bạch Linh bị nói trúng tim đen mặt có hơi biến sắc.- Dù sao đó cũng là chuyện hồi còn trẻ con rồi.

– Vậy cậu tiếp cận Hải Đăng, là để trả đũa tôi đúng không?- Bích Hạ giọng đanh lại.

Bạch Linh mặt vô cùng có hiểu. Con người này có vấn đề về quang học à? Sao cậu ta lại có thể nghĩ ra lý do đó được nhỉ, Bạch Linh thậm chí còn không biết là Hải Đăng có quen cô ta… Nhưng Bạch Linh cũng lười phải giải thích với những người không liên quan này.

– Nếu như không có gì khác thì lần sau đừng gọi tôi nữa. Tôi không phải con nhỏ ghen tỵ với cậu và ngu ngốc ngày trước nữa rồi.- Bạch Linh lạnh lùng lên tiếng.- Còn việc tôi với Hải Đăng, thì đừng xen vào, tôi sẽ không để yên đâu.

Bích Hạ nhăn mày. Sau đó thì lại ngay lập tức giãn cơ mặt.

– Không có gì cả, cậu không cần phải xù lông lên như vậy. Sau trận đấu ngày mai có một buổi gặp mặt của mấy người bạn lớp cũ của chúng ta. Họ đang học ở gần đây nên muốn mời cậu đi cùng thôi. Còn đi hay không, thì đấy là ở cậu. Chắc không phải cậu ngay cả dũng khí đi gặp bạn cũ cũng không có đấy chứ.

– …- Bạch Linh có hơi chần chừ.- Đương nhiên rồi. Nhắn cho tôi địa chỉ.

Bạch Linh nói rồi đứng lên đi thẳng. Trước đây bản thân đã từng trốn tránh mà chạy trốn, còn giờ thì ít nhất một lần Bạch Linh sẽ ưỡn ngực lên mà đối diện một lần. Dù sao thì bản thân cũng không phải là con nhóc tự ti ngày xưa nữa. Hơn nữa Bạch Linh cũng muốn tự giải thoát cho những tơ rối trong lòng mình ngày trước.

Hôm sau là ngày mà bọn Bạch Linh thi đấu, nếu như thuận lợi theo lúc luyện tập, thì hạ đội này không phải là vấn đề. Nhưng đột nhiên trước khi thi đấu 15 phút, cả tên Hải Duy và Thần Phong đều bị đau bụng. Hải Duy thì còn có thể cố gắng nhưng còn tên Thần Phong sau trận thứ ba thì mặt mày đều tái mét, đến di chuyển tay còn không vững nữa, cả người nhìn không còn tý sức nào như sắp chết vậy. Tỷ số hiện tại là 2-1 a… Đội Bạch Linh đang dẫn trước…Tuy nhiên với tình hình này thì có vẻ không khả quan lắm…

Bên đội kia nhìn nhau cười đắc ý, chắc chắn là có gì đó không ổn. Đức Bình liền xin hội ý đội trước khi bắt đầu hai trận còn lại.


– Cậu nhìn không ổn rồi.- Đức Bình nói.- Chắc cậu phải nghỉ rồi. Đành phải chơi bốn đấu năm thôi.

– Không… không sao… Tôi còn chịu được.- Thần Phong vẫn cố gắng nói.

– Cậu thế này còn đấu gì nữa, mau đến bệnh viện kiểm tra.- Bạch Linh nói.- Chỉ là trận game giao hữu thôi, không quan trọng đến vậy đâu.

Mọi người đều gật đầu. Thần Phong đơ ra một lúc, dù chỉ mới quen biết họ không lâu, nhưng tình cảm của họ thực sự rất tốt a… Bây giờ lại vì cậu mà phải thua thế này thì thật đáng tiếc… dù sao mọi người đã thực sự luyện tập rất nhiều… Mặt Thần Phong dù mặt đau quằn quại nhưng vẫn không muốn đáp ứng đi viện…

– Yên tâm đi, bọn này mạnh lắm đó.- Hải Duy tuy cũng hơi bị ảnh hưởng sức khỏe nhưng vẫn nói chêm vào.

Mọi người…

Sau đó mọi người liền nhanh chóng nhờ đội SKULL giúp đỡ đưa Thần Phong đi bệnh viện kiểm tra. Còn bốn người thì tiếp tục trận đấu. Kết quả đương nhiên là trận sau tiếp tục thua rồi. Bốn người đương nhiên sẽ không thể nào mà cân được cả bản đồ so với năm người. Cả bọn đang xác định là sẽ thua lần này thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

– Vào vị trí đi.- Hải Đăng lạnh lùng nói.- Đừng nói là mọi người quên cách đánh với tôi rồi nhé.


Hải Đăng nhếch mép cười. Vừa nãy khi thấy tình hình không khả quan, Hải Đăng đã vào báo với ban tổ chức thay người. Bọn Bạch Linh ở trong vì không biết gì nên vô cùng ngạc nhiên.

– Đăng, còn mắt anh…- Bạch Linh vẫn chưa hiểu gì nói.

– Chuẩn bị đi kìa, như cũ nhé.- Hải Đăng xoa đầu Bạch Linh.

Ở ngoài vẫn còn một người đang cười nhẹ. Vanishing, xuất hiện rồi! Những đội khác nhìn thấy cái tên quen thuộc hiện lên thì đều toát mồ hôi. Nhưng bất ngờ hơn, người được giới thiệu trên màn hình đó, là thanh niên đeo mũ mà mấy hôm nay họ sỉ vả.

– Vậy là có sự thay đổi người. Vanishing, cái tên được chờ đợi đã lên sàn.- Người bình luận hào hứng nói.

Tất cả mọi người đều xôn xao, Hải Đăng cũng bỏ mũ ra, một mặt lạnh lùng tiêu sái như tượng tạc. Mọi người ở ngoài lại được một phen bàn tán điên cuồng… Cũng vừa quá ngầu quá soái rồi đi… Người nữ thần thích, quả nhiên không tầm thường. Mọi lần Hải Đăng ra ngoài luôn đội mũ nên mọi người cũng không nhìn được rõ mặt cậu ấy, càng không thể nghĩ đó là át chủ bài của đội Bạch Linh mà họ cứ ngỡ không đi lần này- Vanishing.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.