Đọc truyện Không Thích Mèo, Thích Phi Công! – Chương 30
Bạch Linh thụi một cái rõ đau vào bụng Khải Hoàng.
– Anh bị bệnh hả, ai là vợ chưa cưới của anh.- Bạch Linh nhăn nhó.
– Sao em bạo lực thế, chẳng phải hôm đấy em say đã nhận anh làm chồng rồi à.- Khải Hoàng cười cười trêu chọc.
– Ai nói vậy, người say không tỉnh táo, mà có say chắc chắn tôi cũng không nói thế.- Bạch Linh nhăn mặt hơn, hàng lông mày chau lại.
– Lại xưng hô thế rồi, anh bảo xưng em cơ mà.- Khải Hoàng vẫn thản nhiên nói.
– Đồ thần kinh.- Bạch Linh phun châu nhả ngọc.
– Anh là người đưa em về, em đã làm gì em không nhớ à?- Khải Hoàng giả đò kêu than.
– Không nhớ.- Bạch Linh đáp cụt ngủn.
Cả cuộc hội thoại của hai người rơi vào trong mắt tất cả những sinh viên ở đó. Bạch Linh dị dạng ngáo ngơ có chút lạnh lùng của thường ngày với tiền bối Khải Hoàng có quan hệ mờ ám? Tin sốt dẻo đây. Mỗi người lại truyền tai nhau thêm thêm bớt bớt, bỗng chốc bị bàn tán trở thành bên thì bảo hai người yêu nhau, bên thì bảo Bạch Linh là hồ ly tinh, bình thường chỉ giả vờ ngớ ngẩn, đã tiến tới lôi kéo dụ dỗ cả học bá đỉnh nhất của trường.
Riêng người trong cuộc là Bạch Linh vẫn chưa hay biết gì, ngày đêm ăn ngủ thở thiếc bình thường. Chỉ cho đến khi có một nhóm 3,4 người sinh viên nữ khoá trên kéo xuống lớp Bạch Linh…
– Bạch Linh?- Một giọng nữ sắc séo cất lên.
Bạch Linh lúc ấy đang chơi game thì dừng lại ngẩng đầu lên. Trước mặt là một cô nàng trang điểm loè loẹt, ăn mặc như tắc kè hoa, có mấy người đi sau, người đứng giữa là có khí chất toả ra ngời ngời nhất. Bạch Linh mặt khó hiểu nhìn lên mấy người này.
– Sao mày dám dụ dỗ tiền bối Hoàng của chị Thiên.- Người sinh viên nữ loè loẹt kia cất giọng đanh đá.
– Liên quan gì tới chị.- Bạch Linh nhăn mày khó hiểu.
– Đừng có láo.- Người đàn chị đó trừng mắt nhìn Bạch Linh.- Trách xa tiền bối Khải Hoàng ra, không thì đừng có trách.
Bạch Linh không để mấy lời này vào tai, nhìn người đứng giữa có khí chất nhất một cách cẩn thận.
– Dụ dỗ bốn người con trai kia chưa xong, còn định dụ dỗ Hoàng nữa ư. Đúng là loại con gái không ra gì.- Khuôn mặt thì rõ xinh đẹp nhưng lời lẽ thốt ra lại vô cùng đụng chạm.
Bạch Linh có nổi gân xanh trên đầu, mấy người này bị gì vậy, sao dám nhục mạ người khác như thế. Bạch Linh tay nắm thành nắm đấm.
– Tôi không hiểu chị đang nói gì, nhưng đừng đụng chạm đến bạn bè của người khác, tôi không nghĩ là tôi có thể để khuôn mặt ấy yên bình đẹp đẽ như thế nữa đâu.- Bạch Linh nghiến răng nói.
– Bạn bè? Buồn nôn. Thứ con gái giả vờ để đong đưa trai như mày, phải thấy xấu hổ mới đúng.
– Cái gì?- Bạch Linh máu điên xông lên tận não. Nhào ra túm lấy tóc của người đàn chị ấy.
Hai người lao vào túm tóc nhau các kiểu, tay chân khua loạn xạ. Mọi người xung quanh sợ hãi liền tránh xa, chạy đi gọi giáo viên. Đức Bình và Khải Duy vừa xuống căn-tin xong lên thì chợt thấy một màn như vậy, liền lao vào can ngăn. Tuy nhiên vì là con trai nên cũng không biết tách họ ra thế nào. Bạch Linh vốn một chọi bốn, đương nhiên bị ăn đòn và đàn áp không ít. Mãi bọn Đức Bình mới giữ họ lại được. Đúng lúc ấy thì giáo viên cũng tới, hai người được mời lên phòng trà của giáo viên xơi nước.
Bọn Bạch Linh bị giáo huấn một hồi, còn suýt bị đình chỉ học một tuần, may có Khải Hoàng chạy xuống. Có lẽ vì là học bá và cũng có chỗ dựa sau lưng nên cũng được giáo viên giúp đỡ hơn, bọn Bạch Linh chỉ bị viết bản cam kết không tái phạm.
– Hoàng…- Giọng đàn chị tên Thiên kia yếu đuối, mắt còn long lanh ánh nước.- Tớ không biết vì sao cô bé này lại lao vào đánh tớ nữa, tớ chỉ định chào hỏi.
Ảnh Thiên bám vào tay Khải Hoàng, tỏ vẻ đáng thương. Bạch Linh nhìn một màn như vậy mà nổi da gà. Mấy người đàn chị đi cùng cũng thêm mắm dặm muối vào. Khải Hoàng im lặng nhìn Bạch Linh đang gãi gãi mớ tóc rối, mặt có mấy vết xước của móng tay xẹt qua. Đức Bình và Hải Duy hai bên đang hỏi han các thứ. Đang định chạy qua thì một cô bé khác chạy đến trước, theo sau là Hải Đăng với Hữu Triết. Cô bé ấy nắm tay sờ đầu Bạch Linh các thứ kiểm tra.
– Sao lại thế này, sao lại đánh nhau?- Khả Tiên như mẹ Bạch Linh lo lắng hỏi.
– Gặp phải thứ phiền phức khó chịu.- Bạch Linh mặt đen sì nói.
– Bọn tôi hỏi nãy giờ, không chịu nói.- Đức Bình nhún vai.
Khả Tiên đánh mấy cái nữa vào lưng Bạch Linh.
– Cái đồ xấu tính này, thế này tớ biết nói với mẹ cậu thế nào, xuống ngày làm mấy trò của con trai.
– Đau, đừng đánh nữa.- Bạch Linh né người ra.- Tớ biết sai rồi…
Bạch Linh biết thừa Khả Tiên là đứa dễ mềm lòng, liền giả vờ một chút để Khả Tiên nguôi giận. Hải Đăng đứng một chỗ nhìn Bạch Linh đầu xù tóc rối, mặt vẫn còn đang có mấy vết cào sưng sưng, mắt liền tối lại. Đúng lúc ấy Khải Hoàng tiến lại, định kéo tay Bạch Linh đi. Hải Đăng liền giữ tay Khải Hoàng lại.
– Buông ra.- Hải Đăng nói.
Khải Hoàng nhìn xuống Hải Đăng đang giữ tay mình.
– Đây là việc liên quan đến tôi, tôi đưa em ấy đi sát trùng.- Khải Hoàng mặt cũng dần tối lại, không cười nói nhăn nhở như bình thường nữa.
Mắt Bạch Linh cũng nhìn xuống tay hai người con trai trước mặt đang đụng chạm nhau. Không phải chứ, đừng nói Bạch Linh là nữ phụ đam mỹ nha…. mặt Bạch Linh đần ra, nhưng nếu như một cặp hai mỹ nam như này cũng không tệ, Bạch Linh cười hắc hắc.
– Tôi… không làm phiền hai người…hí hí… cứ tự nhiên…- Mặt Bạch Linh đầy ẩn ý.
Hải Đăng đen mặt nhìn sang Bạch Linh, con người này lại có những ý nghĩ kì quặc gì trong đầu chắc luôn.
– Bạch Linh không cần anh lo, anh nên lo những cái khác thì hơn.- Khải Đăng hất mặt về phía mấy người Ảnh Thiên đang vô cùng tức giận ở kia.
Sau đó kéo tay Bạch Linh cùng mọi người đi một mạch. Trong lòng Hải Đăng gợn sóng, nhìn Bạch Linh ngờ nghệch mà chỉ muốn mắng một trận, lớn hơn mình để làm gì, đến tránh cũng không biết đường tránh mấy thứ phiền phức như này. Rốt cuộc là não có nếp nhăn không vậy. Hải Đăng càng nghĩ càng thấy tức giận không biết vì lý do gì…
Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!!