Đọc truyện Không Thích Mèo, Thích Phi Công! – Chương 106
Hai trận đấu liên tiếp là đội Bạch Linh đều chiến thắng, cũng là cảnh đội Hồng Nam vô cùng khổ sở chống đỡ. Mọi người ở ngoài lúc đầu còn nghĩ đây sẽ là một trận chiến ngang tài ngang sức, ai ngờ luôn là cảnh đội Hồng Nam bị đội Bạch Linh dồn tới cùng, đặc biệt là Hải Đăng, người mà trước đây nổi tiếng là đánh nhanh thắng nhanh, thì lại liên tục chơi đùa với Hồng Nam, làm Hồng Nam muốn phản kháng lại cũng khó.
Lôi Phong Đằng ở ngoài chỉ nhếch mép cười, thế mới xứng làm đối thủ của cậu chứ. Bạch Linh cũng không hề kém cạnh, mấy lần cả team cùng combat, luôn ở ngoài bắn khiến cho Bích Hạ phải nhăn nhó mặt mày. Bạch Linh đắc ý cười, bản thân không còn là người kém cỏi tự ti luôn nghĩ mình đứng sau cậu ấy nữa. Ít nhất thì có Hải Đăng ở đây, Bạch Linh luôn có cảm giác tin tưởng và vững chãi.
VICTORY- Chiến thắng chung cuộc áp đảo 3-0.
Đội Hồng Nam vẫn còn đơ ra đó nhìn màn hình. Hóa ra đây là cảm giác chiến đấu thực sự của team Bạch Linh ư? Lần trước rõ ràng không hề áp đảo như vậy, còn có một chút cảm giác khó nhằn trước team Condors cơ mà???
Hải Đăng mỉm cười, quay sang đập tay với mọi người.
– Mọi người làm tốt lắm.- Đức Bình vui vẻ nói.- Không ngờ cậu lại hồi phục mắt rồi, đúng không Đăng?
Advertisement / Quảng cáo
– Ừm.- Hải Đăng gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Linh vẫn đang chưa load kịp.
– Anh… anh thực sự nhìn được rõ rồi ư?- Bạch Linh không hiểu sao mà mắt dường như có gì đó long lanh.
– Ừm.- Hải Đăng vẫn mỉm cười.
Bạch Linh mặc kệ, nhảy bổ đến chỗ Hải Đăng, hạnh phúc ôm chầm lấy cậu ấy. Vừa lúc ấy trên màn hình chiếu đến chỗ Hải Đăng cùng lời bình luận thì một cảnh hai người hạnh phúc ôm lấy nhau hiện ra. Mắt Bạch Linh vẫn còn đọng lại giọt nước mắt rơi vì hạnh phúc.
– Woaaa…. Bí mật của team Flash Death đã bị hé màn….
Bạch Linh giật mình bỏ Hải Đăng ra, liền bị Hải Đăng kéo lại, cuối xuống… Bạch Linh nhắm chặt mắt lại như mong chờ. Hải Đăng buồn cười, cốc một cái vào trán Bạch Linh.
– Háo sắc.- Hải Đăng nhếch mép cười.
– Tại…
Còn chưa nói hết câu đã bị môi Hải Đăng chặn lại. Mọi người đều ồ lên. Ba tên đang đứng đó cũng đỏ mặt, gãi gãi tóc và mũi, nhưng cũng mừng cho tình cảm của hai người.
Tất cả đều đồng loạt reo hò. Chỉ riêng team Hồng Nam không vui chút nào. Mặt ai cũng nhìn vô cùng khó coi, đặc biệt là Hồng Nam và Bích Hạ. Hồng Nam đấm xuống bàn một cái rồi rời ra ngoài, mấy người còn lại cũng lần lượt ra theo.
– Chiết tiệt.- Bích Hạ tay nắm chặt, môi cắn chặt suýt bật máu.
Khi tất cả hai đội đều đã ra ngoài, mọi người đều hết lời ca ngợi Hải Đăng. Team Bạch Linh đứng đối diện với team Hồng Nam.
– Thế nào? Có phải đồng đội của anh cũng nên giữ lời không?- Hải Đăng nói.
Người phụ nữ xấu xa đó, không chỉ một hai lần nhắm vào Bạch Linh, lại còn dám động tay động chân với Bạch Linh và cả team mình nữa, Hải Đăng đương nhiên không thể dễ dàng để người khác bắt nạt người của mình như vậy. Cậu không chấp con gái, không có nghĩa họ có thể làm gì thì làm, coi người bên cậu đều là những người ngu ngốc.
– Cái đó…- Bích Hạ vẫn tỏ ra vẻ ấp úng.
– Sao? Dám cược không dám chịu?
Advertisement / Quảng cáo
– Cậu cũng đừng bắt nạt người khác quá.- Hồng Nam lần đầu nhìn Hải Đăng đầy sát khí.
Tên đần Hải Duy bên đội Bạch Linh thấy nữ thần của mình, dù đã nghe rằng chính cô ấy hại team mình nhưng vẫn thấy thương hoa tiếc ngọc, liền huých huých Bạch Linh ra vẻ bỏ qua đi. Bạch Linh nhìn tên vì sắc quên bạn này một cách bó tay, hết thuốc cứu chữa… Nhưng bản thân cũng không quen thấy cảnh người khác luồn cúi trước mặt mình, đặc biệt là khi họ không thực sự muốn nữa.
– Đăng, hay là…- Bạch Linh kéo kéo áo Hải Đăng.
Còn chưa nói hết câu thì bên kia Bích Hạ nữ thần đã nước mắt ngấn lệ, nhìn vô cùng đáng thương.
– Đúng, là chị có lỗi với cậu ấy. Nhưng… nhưng cũng là vì cậu ấy hẹn hò với em, nhưng vẫn còn tình cảm mờ ám với Hồng Nam… nên chị…
Bích Hạ vừa nói vừa khóc giống như kẻ si tình đích thực. Bạch Linh há hốc mồm không tin được vào mắt mình, cái này…cái này là gì đây vậy má… Có giả tạo quá rồi không???
Nhưng chắc chỉ có Bạch Linh là thấy vậy, còn mọi người thì đang xì xào bàn tán to nhỏ, mấy người bạn hôm đó đi cùng bọn Bạch Linh ở bar cũng nói nói gì đó là Bạch Linh cũng thừa nhận là thích Hồng Nam…
Cái gì vậy trời, lý do như vậy mà cũng tin cho được hả? Bạch Linh thật sự thấy khó hiểu.
Hải Đăng nhăn tịt hàng lông mày lại.
– Mau xin lỗi.- Hải Đăng giọng đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn.
– Chị…- Bích Hạ vẫn còn cắn cắn môi tỏ vẻ uất ức.
– Bạch Linh với tôi thế nào, là chuyện của chúng tôi. Chị là ai mà đòi xen vào?- Hải Đăng từng lời từng lời xoáy vào tâm can Bích Hạ.
Bích Hạ nắm chặt gấu váy. Bạch Linh… Bạch Linh là cái thá gì… mà mình phải xin lỗi cậu ta? Bàn tay nắm chặt tới mức móng tay cắm vào trong da thịt.
– Cậu ấy không xứng với em.- Bích Hạ nói rồi chạy đi, mắt vẫn còn vương lệ nhìn vô cùng đáng thương.
Mọi người lại được một màn xì xào. Hồng Nam đứng đó có chút chết trân… Nhưng sau đó cũng chạy đi theo Bích Hạ.
Bạch Linh nghiêng đầu có chút không hiểu? Cậu ta nghĩ gì mà nói như vậy vậy trời.
Advertisement / Quảng cáo
– Không sao chứ?- Hải Đăng quay sang ân cần hỏi Bạch Linh.
– Có gì chứ. Tôi định nói là không cần đâu, dù sao thì trước đây cậu ta cũng không ưa tôi rồi.
– Ừm, không thấy sao là được.- Hải Đăng thuận tay xoa tóc Bạch Linh.
Mấy tên kia cũng vỗ vỗ vai Bạch Linh, còn có đội SKULL và mấy chị gái đi cùng nữa, đều vỗ vai Bạch Linh kiểu như anh chị tin tưởng em.
– Chị tin em không phải vậy, cô nhóc lúng túng mượn bọn chị váy chỉ để đi chơi với cậu ấy… chị tin cô bé ấy là em chân thật nhất.- Mấy chị gái đều nói với Bạch Linh.
– Dạ.- Bạch Linh cũng mỉm cười đáp lại.
Bạch tự thấy bản thân cũng không phải người để ý đến lời người khác nói, có việc gì phải để ý chứ. Miễn những người xung quanh Bạch Linh hiểu là được rồi. Đúng vậy a…