Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 8


Đọc truyện Không Thị Tẩm? Chém! – Chương 8

Lúc Ngọc phi nương nương
tiến vào, ta đang bưng bát cơm vùi đầu ăn.

Nàng nũng nịu hành lễ với Phượng Triêu Văn, ta đến mí mắt cũng chẳng thèm nhúc
nhích, một đôi đũa gắp liền hai miếng thịt, dùng kỹ xảo đoạt thịt hơn người ta
luyện trong đám nam nhân ở quân doanh, bình tĩnh nhét thịt vào trong miệng, lại
dùng một miệng cơm… Thực ngon chết đi được!

Nàng lộ ra vẻ mặt chán ghét, ánh mắt dò xét y phục và tướng ăn của ta, ta chẳng
quan tâm, mặc trang phục nào đi nữa, ta đều cần ăn cơm.

Ta cười thân mật với nàng: “Ngọc phi nương nương!”

Ở trong rừng bích đào Tiểu Điền nói Phượng Triêu Văn cho phép ta đặc biệt không
cần quỳ lạy phi tần trong nội cung, giờ phút này ta mới phát hiện đạo khẩu dụ
này rất hữu dụng, quả thực tuyệt không thể tả.

Có trời làm chứng, người ta không muốn quỳ nhất chính là Tần Ngọc Tranh, trong
rừng bích đào quỳ một chút, bất quá là muốn chán ghét chán ghét nàng. Lúc trước
nàng luôn một chiêu này chơi ta… Ta muốn thử xem ta dùng có hiệu quả ra sao
thôi!

Chắc là nàng ta thấy sống lưng ta thẳng tắp, không có bộ dạng muốn quỳ lạy chút
nào, trên mặt như hoa sen liền dẫn chút sát khí, nếu giờ phút này trong tay
nàng có roi, nhất định sẽ vung tới, đáng tiếc gặp mặt hoàng đế không thể mang
vũ khí, phi tần là người bên gối, càng phải kiên quyết chấp hành.

Nàng thản nhiên cười với Phượng Triêu Văn, nũng nịu nói: “Bệ hạ, hôm nay ta đã
nhìn thấy vị muội muội này ở rừng bích đào rồi, vị muội muội này ngày thường
dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, bọn tỷ muội nô tì trong cung tịch mịch, khó được
bệ hạ lại tìm một vị muội muội đến làm bạn. Chỉ là không biết tên họ vị muội
muội này?”

Ta nghẹn, nuốt mấy lần mới trôi miệng cơm.

Vị này trở mặt thật có thể nói là tổ sư của Xuyên kịch[30], ta
theo không kịp, cam bái hạ phong.

Phượng Triêu Văn nghiêm trang: “Phụ thân nàng chỉ sinh một mình nàng, lại chưa
từng nghe nói còn có chị em!”

Ta trong lòng cười lớn, bệ hạ ơi bệ hạ, từ lúc ta tiến cung, giờ mới thấy ngài
là người tốt!

Ánh mắt của hắn thoáng nhìn trên mặt ta, lại thản nhiên nói: “Ngọc phi đến có

chuyện gì?”

Giờ phút này Tần Ngọc Tranh chính thức trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó luống
cuống, ta cũng kệ mặc. Thẳng đến Phượng Triêu Văn lại nhịn tính tình hỏi một
lần, nàng mới cầm khăn tay lau hai cái ở khóe mắt, ta thấy hốc mắt nàng lập tức
đỏ, nước mắt thoáng cái đã rơi xuống, mảnh mai yếu đuối khóc không ra tiếng:
“Hôm nay trong lúc vô tình nô tì xung đột vị cô nương này ở rừng bích đào, nghe
nói cô nương ở trong nội cung bệ hạ, cố ý thỉnh tội với cô nương!”

Ừ, ta lập tức từ “muội muội” biến thành” cô nương” rồi, Tần Ngọc tranh quả
nhiên phản ứng rất nhanh.

Dựa vào hiểu biết của ta đối với Tần Ngọc Tranh, đây nhất định là lời nói dối!
Nàng tiến đến tìm ta không giả, nhưng tìm ta tính sổ hay là thỉnh tội, còn chờ
xem xét.

Nếu như không phải Phượng Triêu Văn chẳng lưu tình, hôm nay nàng ta chắc chắn
là tới cáo trạng.

Hơn nữa, lần này nàng dùng thân phận một phi tử thỉnh tội với một người không
có danh tiếng gì như ta, rõ ràng là muốn cho Phượng Triêu Văn nhìn ta như một
nữ tử không có độ lượng, lòng dạ hẹp hòi… Đáng tiếc chuyện tình càng ác liệt
hơn ta đều đã làm, lúc nào thì ta lại quan tâm hình tượng trong mắt Phượng
Triêu Văn.

Ta buông chén, hiếu kỳ nói: “Ngọc phi nương nương, thảo dân thật tò mò, ngài
bôi cái gì trên cái khăn đó? Mù-​tạt sao? Sao có thể rơi nước mắt xuống ngay
lúc khóc?”

Giờ phút này nàng khóc vô cùng sinh động xinh đẹp… Bị mấy câu của ta cắt đứt,
hận không thể vò đứt cái khăn trong tay.

Ta vội vàng ngăn lại: “Nương nương ngài thêu cái khăn không dễ dàng, ta sẽ
không đoạt lấy ngửi coi mặt trên bôi cái gì, ta lại không muốn khóc. Ngài đừng
nóng vội, vò hỏng khăn quay đầu lại còn phải thêu một cái, tốn nhiều công phu
a!”

Nếu như cái khăn là ta, giờ phút này khẳng định bị vặn thành vài khúc.

“Khụ khụ –”

Khó được Phượng Triêu Văn cũng sẽ có thời điểm mỉm cười đối với nữ nhân, ta còn
tưởng rằng hắn không biết thương hương tiếc ngọc, đối với ta không phải cắn
chính là gặm, nửa điểm ôn nhu cũng không biết, giờ phút này ngược lại sợ ta khi
dễ ái phi của hắn khóc, liên tục ho khan ngăn lại.


“An Dật tiện nhân ngươi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng giả
bộ!”

Ta nhìn Phượng Triêu Văn xin lỗi, bệ hạ a, cũng không phải tội thần ta không
hiểu lễ nhường ái phi ngài, ái phi ngài cưỡi trên đầu ta… Ta há có thể một
nhẫn nhịn nữa?

Ta cười tủm tỉm nghiêng đầu, vỗ tay tán thưởng: “Ngọc phi nương nương, ngài
mắng thật tốt! Nên mắng thảo dân như vậy, giống như trước, sợ thảo dân đoạt đi
Yến Bình ca ca của ngài, phàm là thảo dân cách Yến Bình ca ca của ngài trong
vòng mười bước, ngài sẽ vung roi chửi con mẹ nó, đây mới là bản sắc hiên ngang
của nữ tử Đại Trần ta –”

Tần Ngọc Tranh tức nghẹn khó tả, khóc lớn nói: “Bệ hạ, người xem An Dật nói?”

Ta giống như hậu tri hậu giác[31], bùm một tiếng quỳ
xuống, liên tục dập đầu: “Bệ hạ anh minh thần võ! Tội thần thực nhất thời nhanh
miệng, không dám nói nữa, nếu không phải hôm nay nhất thời cao hứng, vốn nghĩ
đang mùa bích đào nở hoa, hứng thú đi xem, làm sao mà biết lại bắt gặp Ngọc phi
nương nương hẹn riêng Yến Tướng quân, đứng ở bên cạnh cầu đá nhỏ thiếu chút nữa
thành hòn vọng phu…” Nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phượng Triêu Văn,
không khỏi ngây người.

– hoàng đế bệ hạ nha, ngài không phải là bị chuyện này kích thích quá mức, rõ
ràng không có tức giận lôi đình, còn cười rất vui vẻ!

Tần Ngọc tranh khóc như cha mẹ chết, dập đầu không ngừng: “Bệ hạ, ngài không
thể nghe An Dật nói hươu nói vượn, nàng là nói bậy quen…”

Ta liên tục phụ họa: “Phải, tội thần chính là nói hươu nói vượn, bệ hạ ngài
không cần cho là thật!” Cũng đừng bởi vì đội mũ xanh mà kích thích quá mức, nụ
cười này của bệ hạ ngài thật làm khó người!

Phượng Triêu Văn cố gắng đè xuống nụ cười ở khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ngọc
phi, còn không trở lại Ngọc Hư Cung của ngươi suy nghĩ lại!”

Ta mở cửa điện ra, lưu luyến không rời nhìn thân ảnh thương tâm lã lướt đi xa
của Tần Ngọc Tranh, trên mặt khâm phục quay đầu lại nhìn Phượng Triêu Văn ngồi
ngay ngắn như núi.


Ý chí của bệ hạ ngài thật sự là bao la, đối một cung phi hồng hạnh xuất tường
cũng khoan dung rộng lượng đến hoàn toàn không so đo. Dung chỗ nam tử không thể
dung, nhịn chỗ nam tử không thể nhẫn nhịn! Có thể nói là tấm gương cho nam tử
có vợ ngoại tình trong thiên hạ!

Bất quá rất nhanh, ta liền biết, Phượng Triêu Văn người này nhìn quen người
dưới, đối với người bên gối hắn liền rộng lượng khoan dung đến hoàn toàn không
đáng so đo, đối với tội thần thảo dân chúng ta thì cạn tàu ráo máng[32], nửa
phần tình cảm cũng không lưu.

Không phải là bởi vì ta nói ái phi ngài nhìn nam nhân khác thiếu chút nữa thành
hòn vọng phu thôi sao? Ngài cũng không cần lòng dạ hẹp hòi sai sử ta như cung
nhân a?

Trong bồn tắm khí nóng mờ mịt, lồng ngực Phượng Triêu Văn trần trụi, lười biếng
ghé vào bên cạnh ao sai sử ta chạy qua lại, bưng trà rót nước, lúc thì muốn ăn
dưa, khi thì muốn ăn quả, từ lúc Tần Ngọc tranh thương tâm chạy trở lại Ngọc Hư
Cung, ta liền chưa được yên chút nào.

Ta ỷ vào chính mình da mặt dày, ra sức bận trước bận sau, phi lễ chớ nhìn,
Phượng Triêu Văn còn quá hơn, không biết hối cải, ngược lại được một tấc lại
muốn tiến một thước, vẫy tay với ta: “An Dật, tới kỳ lưng cho trẫm.”

Ta hoài nghi là mình nghe lầm, mở trừng hai mắt, thanh âm của hắn lại đề cao:
“Còn không mau tới kỳ lưng cho trẫm?!”

Nửa thân thể của Phượng Triêu Văn lột sạch quần áo ngâm mình ở trong bể tắm,
vốn nên xấu hổ đến mặt đỏ, nhưng giờ phút này hắn chẳng những không đỏ mặt,
ngược lại lực uy hiếp mười phần, mắt phượng thẳng tắp nhìn tới, ý uy hiếp trong
mắt rất nặng. Ta phất phất tay áo, đỏ mặt thẳng tắp đi qua, trong miệng lẩm
bẩm: “Coi như là tắm rửa cho Tiểu Hoàng.” Cầm lấy khăn và xà bông bên cạnh, ý
bảo hắn xoay người sang chỗ khác, kỳ cọ.

Nửa cái thân thể của Phượng Triêu Văn lộ ra bên thành bể, tóc giống như mực
gấm, màu da giống như mật, trên lưng rộng lớn có mấy vết sẹo, cơ thể như sắt,
bộ dáng xốc vác như vậy, quả thực không khác gì với một cầm thú lột da. Đáng
hận cầm thú này, chà xát hai cái còn rầm rì: “An Dật, ngươi ở trong cung có
phải ăn chưa no hay không?”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ta nhịn, gia tăng khí lực.

Cầm thú này trầm thấp cười, lẩm bẩm nói: “An Dật, ta và ngươi quen biết cũng có
sáu năm rồi, ta lại không biết ngươi có một mặt hiền lương như vậy.”

Ta oán hận thằng nhãi này đem chuyện xưa xấu hổ, nhìn bộ dáng hắn hưởng lạc như
vậy, không thể nhịn được nữa, nhất thời xúc động, bay lên một cước, đá Đại Tề
hoàng đế bệ hạ vào trong bể ngọc, nghênh ngang rời đi.

Vô luận như thế nào, đối với ta, quen biết với Phượng Triều Văn là quá khứ xấu
hổ nhất khi đem ra nói chuyện.


Sáu năm trước, Đại Trần và Đại Tề coi như hòa thuận hữu nghị bang gi­ao, thỉnh
thoảng có một ít ma xát, còn chưa từng vạch mặt vung tay, tranh đoạt ranh giới.
Đại Tề hoàng đế bệ hạ phái ra sứ giả đàm phán biên cương với Đại Trần, đúng là
Phượng Triêu Văn – thái tử điện hạ Đại Tề lúc ấy.

Một năm kia ta mười bốn tuổi, làm thư đồng cho Tiểu Hoàng vài năm, cuồng dại
đối Yến Bình không thay đổi. Chỉ là Yến Bình mấy năm gần đây ngoan ngoãn luyện
công, tháo chạy vô cùng nhanh, còn cao hơn ta nửa cái đầu, không còn là tiểu
nam hài bị ta kéo đi nữa.

Tuổi càng lớn, càng ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc, đối với ai cũng khiêm
tốn hữu lễ, duy chỉ có nhìn thấy ta, trong mắt đầy lạnh lùng, mùa nóng cũng có
thể lạnh đến mồ hôi cũng không toát ra được.

Ta hơn nửa đêm ngồi trên một cây ở rừng bích đào, ôm đầu vạn phần không tình
nguyện nhớ tới tất cả, hôm nay chỉ có thể giải thích là nhiệt huyết còn trẻ,
không biết lòng chàng như sắt.

Cũng là tiệc tối cuối xuân như vậy, bởi vì ban ngày ta và Tiểu Hoàng đến rừng
hoa bích đào chơi đùa, yêu thích không thôi cánh rừng như sông gấm này, rất kỳ
vọng có cơ hội có thể vui vẻ cùng Yến Bình trải qua một đêm dưới tàng cây, sớm
bỏ bữa tiệc chào mừng thái tử điện hạ Đại Tề chạy tới, ngay cả bộ dáng của thái
tử điện hạ Đại Tề đều không biết rõ, ngốc nghếch tại dưới tàng bích đào chờ Yến
Bình.

Bình thường mọi người đi lại nhiều trong cung, hiểu được lung lạc cung nhân, ta
ở bên người Tiểu Hoàng lâu như vậy, đi theo Thái Phó học được ân oai đều xem
trọng, chính là đánh một gậy cho quả táo. Bọn thái giám bên người Tiểu Hoàng
đều bị ta ác chỉnh, nhưng tiền tiêu vặt phụ thân cho ta từ trước đến nay hào
phóng vô cùng, bọn họ tiếp nhận khen thưởng từ tay ta cũng rất dày, đối với ta
cũng có vài phần nói gì nghe nấy.

Ta xem chừng Tiểu Hoàng sẽ ở trên tiệc không lâu liền vụng trộm chạy ra ngoài,
cố ý dặn dò tiểu thái giám bên cạnh hắn, chỉ chờ thái tử điện hạ trở về Đông
cung, liền lặng lẽ đi mời Yến tiểu lang, chỉ nói thái tử điện hạ vụng trộm hẹn
hắn tại rừng bích đào, có việc thương lượng.

Tiểu Hoàng ỷ lại Yến Bình vô cùng, ở Đông cung, trước mặt hạ nhân cũng gọi Yến
Bình ca ca, có lẽ là nguyên nhân con nối dòng của bệ hạ ít ỏi, hắn lại lớn lên
ở thâm cung từ nhỏ, nên Yến Bình ôn nhã, đối hắn lại không tồi.

Ta không lo Yến Bình sẽ không tới, bởi vì coi như là hắn nghĩ tới đây là kế vặt
của ta, cũng sẽ sợ nếu đúng là Tiểu Hoàng, không thể nào nói nổi. Mời hắn, dù sao
cũng là cung nhân bên cạnh Tiểu Hoàng.

Ta ở rừng bích đào chờ trọn vẹn một canh giờ, mới nghe được bên kia cầu đá nhỏ
truyền đến tiếng bước chân, thiếu niên kia từng bước một đi về phía ta, một
khắc này, trong nội tâm của ta bối rối khó có thể nói hết, mong đợi hắn gần ta
chút ít, lại sợ hắn đến đây nhìn thấy là ta, xoay người đi, ma xui quỷ khiến
chui nấp sau một gốc cây lớn, chỉ để một chiếc đèn lưu ly treo trên nhánh cây
cao, soi bóng dáng thanh mảnh của người đang đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.