Không Thị Tẩm? Chém!

Chương 19


Đọc truyện Không Thị Tẩm? Chém! – Chương 19

Nghe nói phương pháp đấu
tranh của nữ nhân hậu cung, từ xưa đã đa dạng phong phú, sửa cũ thành mới, từ
khi Ngọc Tranh quận chúa đến, khiến cho người cổ hủ như ta được mở rộng tầm
mắt.

Tần Ngọc Tranh đến từ hoàng tộc, Duệ Vương Phủ có thể so với một hậu cung nhỏ,
nhờ tai nghe mắt thấy mà nàng học tinh thông, càng đấu càng khiến ta thảm bại.

Tuyệt chiêu một: ác nhân cáo trạng trước.

Ngày thứ hai nàng ở trước mặt Yến Bình vén tay áo của mình lên, chỉ vào những
vết roi nhìn thấy giật mình trên cổ tay trắng của nàng, đau đớn tố giác hành vi
ác liệt của ta.

“Yến lang, ngươi nhất định phải nói vài lời công đạo cho ta. Hôm qua ta tại cửa
ra vào nhà An tiểu lang đợi hắn một ngày, thật vất vả chờ đến hắn, chỉ cầu hắn
lúc đi du ngoạn với ngươi có thể mang ta theo, sao biết… Sao biết hắn giấu
người đánh ta mấy roi…” Vì biểu hiện ra vẻ thương tâm nhất, phối hợp vũ khí
không thể thiếu là nước mắt và một chút oằn bả vai như không chịu nổi gánh
nặng.

Lúc ấy ta liền choáng váng!

Cái gì gọi là đổi trắng thay đen, trả thù, tháng sáu tuyết rơi, hàm oan không
tỏ a?

Ta chính là ví dụ sống sờ sờ máu chảy đầm đìa!

Chiêu số giống nhau, nếu như giờ phút này ta kéo tay áo cho Yến Bình xem vết
thương trên cánh tay ta, hắn nhất định sẽ cho rằng thương thế kia là do cha ta
đánh.

Dù sao ham mê của nhiếp chính vương đại nhân ngoại trừ uống rượu với Binh bộ
lão Thượng Thư, còn lại một cái chính là ném then cửa chơi tiện thể đánh con
trai độc nhất của mình…

Trong triều đều biết.

Nữ nhân, đang cùng tình địch tranh đấu, hung ác với mình một chút, có đôi khi
quả thực là biện pháp quyết thắng vô địch a!

Kiệt xuất nhất trong phương diện này, có một vị nữ hoàng bệ hạ ở rất lâu trước
đây, là Tắc Thiên đại đế đã bóp chết con gái của mình[50], gần
đây thì còn có Ngọc Tranh quận chúa – Duệ Vương Phủ.


Ta trơ mắt nhìn xem Yến Bình ôn nhu kéo xuống tay áo của nàng, trong mắt mềm
mại như muốn thấm ra nước, quay đầu lại dùng loại ánh mắt như mùa đông giá rét
lạnh lùng nhìn ta.

Kỳ thật không cần Yến Bình trách cứ, bản thân ta hận đến không thể tự sát cho
xong. Lo lắng đến cha ta sau trăm tuổi không người cung phụng hương khói, ta
vẫn nhịn xuống.

Tuyệt chiêu hai: thích hợp moi ra khiếm khuyết của tình địch.

Mọi người đều biết, ta là nam nhân.

Nam nhân đương nhiên là tục tằng hào phóng.

Từ xưa tới nay, vì gắng đạt tới mức độ chân thật nhất trong chuyện giả trang
nam nhân, ta đã quen đi theo cha ta học tập, thế cho nên có đôi khi ta vụng
trộm đi theo sau lưng ông lặng yên không một tiếng động bắt chước hình dáng
động tác của ông, bị Đồng bá thấy được, cười mãi.

Về sau có một lần bác nói: “Tiểu lang, cậu làm một bộ râu dài như lão gia ở
trên mặt, lại mặc áo choàng của lão gia, giơ tay nhấc chân thật chẳng khác gì
lão gia.”

Lúc ấy ta đang học cha ta ném then cửa chơi, dưới sự kích động đã học quen từ
cha ta, làm động tác vung lên, nhìn cũng không nhìn ném ra ngoài cửa.

Chỉ nghe hét thảm một tiếng, lập tức thầm hô không xong, thăm dò nhìn ra
ngoài… Vừa ném vào cha ta đang bước vào…

Ông thường thường quen ném then cửa, lần này nhân vật đột nhiên thay đổi, phản
ứng có chỗ chậm chạp, kết quả là bị đập vào sau đầu, lập tức nổi lên cục u lớn.

… Ừ, cha còn phải luyện phản ứng nhạy bén thêm nữa!

Đương nhiên ta lại bị hành hung.

Bởi vậy ta từ chỗ cha ta học được, ngoại trừ hận không thể tìm người đến để thể
hiện độc đoán, hung hăng ức hiếp một phen, còn lại đúng là chủ nghĩa bá quyền
dùng vũ lực trấn áp. Về phần dụ dỗ… Nghe nói ông thường ở trên triều dùng
chiêu này với kẻ thù chính trị, dù sao phản đối ta dùng, trước mắt ta còn chưa
có học được.


Đối với Yến Bình, hiển nhiên không thích hợp vũ lực trấn áp.

Nhưng Tần Ngọc Tranh, lần đầu khiến cho ta thấy được dụ dỗ cũng có thể phong
cách đa dạng, các kiểu kỹ năng đều đủ, quá trình đủ màu khiến nam nhân toàn
diện bị đánh chết trong vẻ dịu dàng của nàng, chôn vùi nửa đời, tước vũ khí đầu
hàng —— nếu nàng không phải tình địch của ta, ta chắc chắn sẽ vỗ tay tán
thưởng!

Từ sau ngày nàng khóc lóc kể lể, mỗi lần đi đâu, mười phần có thân ảnh của
nàng.

Trời mưa nàng sẽ cho Yến Bình mang một cái áo khoác tự mình làm.

Trời nắng nàng sẽ cho Yến Bình một bát canh hạnh nhân nấm tuyết giảm nhiệt
nhuận phổi.

Sau đó ta liên tiếp bại trận tan tác, chỉ hận không thể hóa thân nữ tử ôn nhu
săn sóc, làm bạn Yến Bình.

Chỉ là không đợi ta nghĩ đến diệu pháp phản kích, tin tức đoạt nam nhân với Tần
Ngọc Tranh liền huyên náo cả triều đều biết.

Cha ta giận dữ.

Hiện tại cha quyền cao chức trọng, chính sự quấn thân, chờ ông thật vất vả rút
ra thời gian về nhà, đã là lúc hoàng hôn, nhà nhà đều đã lên đèn.

Ngày hôm đó trùng hợp thân thể Tần Ngọc Tranh bệnh nhẹ, ở trong phủ tĩnh dưỡng,
ta cảm thấy cơ hội trời ban, cùng Yến Bình hẹn ước chèo thuyền hồ Đông vào đêm,
không ngờ lại bị cha ta ngăn ở cửa nhà, hét to một tiếng: “Nghịch tử, chạy đi
đâu?” Lập tức ta sợ tới mức hồn phi phách tán.

Ta theo ánh đèn dò xét thấy mặt xanh trắng đan xen của ông, nịnh nọt qua cười
dìu hắn: “Con thấy trời chiều rồi, ra cửa phủ đợi cha!”

“Miệng lưỡi trơn tru!” Ông hừ lạnh một tiếng, đẩy ta ra, đi nhanh vào cửa, “Ta
coi ngươi không giống bộ dáng nghênh ta, ngược lại là bộ dạng đi nghênh tiểu tử
Yến gia.”


Chân ta cứng đờ.

Từ khi cha ta trở thành nhiếp chính vương, dăm câu ba điều đều là muốn ta cách
xa Yến Bình.

Cả Đồng bá cũng tận tình khuyên bảo ta: “Tiểu lang, cha con họ Yến, lớn là cáo
già, nhỏ là cáo con, cậu còn trẻ không thấy rõ, tốt nhất là cách xa bọn
họ!”

Trong triều tranh quyền đoạt lợi từ trước đến nay đều không quan hệ với ta,
loại lời này ta cuối cùng vào tai trái ra tai phải. Nhưng hôm nay hình như cha
rất giận, ta nào dám lắm miệng, bị ông níu lấy lỗ tai kéo vào trong nhà, lại
thét ra lệnh tuỳ tùng An Thanh đóng chặt cửa phủ, trông rất giống đóng cửa đánh
chó…

—— ta biết rõ, lúc xuân về hoa nở ngẫu nhiên cũng sẽ có mưa đá, ngày hè muôn
hoa đua thắm khoe hồng ngẫu nhiên cũng có mưa rào sấm chớp, tuy hôm nay ta cùng
với Yến Bình còn chưa có lưỡng tình tương duyệt hay hứa hẹn chung thân, cho dù
cha ta kiên trì muốn làm kẻ ác, cầm then cửa trong tay đánh ta quanh sân, ta
cũng chỉ coi là thử thách nho nhỏ trên đường tình yêu của ta.

Một đêm này, lúc ta mang theo một thân thương tích, trèo tường trốn ra, đến hồ
Đông, đã là giờ hợi.

Ta cứ nghĩ Yến Bình sớm đã rời đi, tuy trong lòng vô cùng ảo não, nhưng nếu như
đêm nay không thể đến hồ Đông một chuyến, ta tất nhiên sẽ trắng đêm cũng khó
ngủ.

Trên mặt hồ, lẳng lặng đỗ vài thuyền hoa, ngọn đèn dầu đều tắt, ta thất thần
ngồi ở bên cạnh bờ, cảm giác đau đớn ở từng vết đánh, nhưng tất cả chuyện này
đều chống đỡ không được thương tâm lạc lõng trong lòng.

Đang lúc ta hối hận, xa xa ẩn ẩn có con thuyền nhỏ rẽ nước mà đến, ngọn đèn dầu
trên trên thuyền lúc mờ lúc tỏ, nhưng vô luận thế nào ta cũng không thể nhìn
nhầm nam tử cầm chèo đứng trên thuyền.

Ta ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bờ, khiếp sợ đến miệng cũng không thể khép lại…
Yến Bình rõ ràng chưa từng rời đi, tại hồ Đông đợi ta một buổi tối… Loại vui
sướng phát cuồng này không thua gì ngày nào đó Tiểu Hoàng ngủ dậy, choáng đầu,
hạ đạo thánh chỉ tứ hôn cho ta, tân lang tự nhiên là Yến Bình.

Ước muốn vô cùng mà đạt được sau khi tưởng lỡ, ta thiếu chút nữa vui quá mà
khóc!

Đến lúc ngồi ở trên đò nhỏ, ta còn có chút lâng lâng, vừa rồi hắn không hề
kiêng kị như ngày thường, vươn tay đỡ ta lên thuyền… Ta vụng trộm đưa tay
từng bị hắn cầm đến sau lưng, dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đó, như vậy
giống như ta đang vuốt ve tay của hắn… Da thịt kề nhau ấm áp làm toàn thân ta
đều nóng lên, gò má như lửa đốt, nhưng vui sướng trong lòng vừa tràn ra, như
thế nào cũng không ngăn được.


Ta không có dũng khí nhìn thẳng tròng mắt của hắn, mượn cớ dò xét mọi nơi để
che dấu đỏ mặt.

Trên thuyền, rượu và đồ nhắm đều đủ, bốn bờ tĩnh mịch không tiếng động, gió mát
đêm hè chậm rãi thổi qua, ta dần dần tỉnh táo, thật cảm giác được đêm dài, cơ
hội khó được, còn ngơ ngác như vậy nữa chắc chắn lãng phí một đêm tốt đẹp như
vậy.

Đánh bạo bảo hắn đàn ra một khúc Phượng cầu hoàng cho ta nghe, tuy hắn hơi nhíu
mày, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẫn quay qua đánh đàn…

Ta si ngốc nhìn qua hắn, thời gi­an giống như dừng lại, toàn bộ thế giới chỉ có
tiếng đàn của hắn, hắn cùng với ta… Chưa bao giờ có một khắc khiến cho ta cảm
giác yên bình vui sướng như vậy, năm tháng yên lành.

Ngón tay hắn tung bay trên dây đàn, hai con ngươi mỉm cười nhìn ta, không biết
sao, đầu ta choáng ngất, bật tới hôn một cái trên môi Yến Bình.

Hôn xong ta liền ảo não chết…

Ba năm trước đây ta mười bốn tuổi, bên đường cưỡng hôn hắn.

Ba năm sau ta mười bảy tuổi, thừa dịp hắn không sẵn sàng lại hôn hắn.

Nhưng kết quả, hiển nhiên là giống nhau, có lẽ hắn lập tức sẽ một cước đá ta
xuống nước… Ta cúi đầu, chờ đợi hắn tung người, lại lưu loát thể hiện ra tình
cảnh thần tốc tung chiêu mấy năm nay…

Nhưng hắn không làm thế.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó, cằm của ta bị nâng lên, ta
bị ép ngửa đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng giống như ánh sao đầy trời đều chìm đến
trong mắt của hắn, sáng kinh người. Trong đôi con ngươi ôn nhuận tràn ngập vui
vẻ yêu thương… Hắn cúi người, mang theo ánh mắt từ trên nhìn xuống không để
cho kháng cự, nhẹ nhàng ngậm lấy môi ta.

Trong đầu của ta ầm ầm rung động, chỉ cảm thấy toàn thân khẽ run, tay chân đều
tê dại, không có lấy một chút khí lực nào, vui sướng tột cùng đánh thẳng vào
đầu óc ta, ngay lúc đó, ta hận không thể nguyện ý đi chết vì hắn…

Đau đớn trên lưng sớm đã không cảm giác, tiếng thét tức giận của cha bị lãng
quên, đây là thời khắc ngọt ngào mê mẩn run rẩy, là kết quả ta mong đợi mười
năm. Là ta từng chút từng chút nhìn hắn lớn lên, xa xa lưu luyến, mỗi ngày đều
cầu nguyện thời gi­an sau này có thể cùng hắn, lúc nào cũng nguyện ý đem tính
mạng kính dâng cho hắn, cả đời nguyện ý phủ phục dưới chân hắn mặc cho hắn sai
sử, chỉ vì đổi lấy một nét cười nơi hắn…

Tối nay có lẽ người phàm đang ngủ, chư thần nhìn xuống, nghe theo nguyện vọng
hèn mọn của ta, cho nên tại thời khắc này ta thỏa mãn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.