Không Thèm Yêu Sếp

Chương 8: Tôi là người có nguyên tắc đấy nhé


Đọc truyện Không Thèm Yêu Sếp – Chương 8: Tôi là người có nguyên tắc đấy nhé

“Lục Tuân, sau này cậu giàu có thì đừng quên bạn!” Tiền Duy nhiệt tình nói, “Sau này cậu lên như diều gặp gió, nhất định phải kéo tôi theo để chúng ta cùng nhau phát tài, Sau này nếu cậu làm luật sư trở thành Partner, cậu nhất định phải cho tôi những vụ án nhiều tiền nhất, nếu tôi là cấp dưới của cậu, thì cậu phải quan tâm chăm sóc tôi, hàng ngày đừng để tôi tăng ca, cuối năm thưởng cho tôi nhiều hơn người khác. Nếu có anh chàng nào tốt nhớ làm mối cho tôi, tốt nhất là người gia tài bạc triệu ba mẹ đã qua đời, như thế sẽ không có chuyện mẹ chồng nàng dâu gì cả…”

“Cậu đang nói luyên thuyên gì thế?”

Chẳng biết có phải Tiền Duy bị ảo giác hay không mà bước chân Lục Tuân có vẻ đã chậm lại hẳn

“Lục Tuân, cậu hết hơi rồi sao? Đi nhanh chút! Chậm thêm tí nữa là tôi mất máu nhiều rồi chết thì sao!” Tiền Duy thúc giục, “Giờ tôi đang có cảm giác đầu óc choáng váng, trước mắt dần trở nên đen xì, toàn thân rét run, người thì mệt mỏi rã rời, với tình trạng này trên phim người ta nói, giờ mà ngất đi sẽ không tỉnh lại được nữa…”

“Giờ đang là tháng chín, nhiệt độ tối nay khoảng hai mươi sáu độ.”

“Còn không phải vì máu tôi đang chảy, nên nhiệt độ cơ thể mới giảm dần đó sao.” Gương mặt Tiền Duy càng bi thảm hơn, “Tôi còn không dám nhìn vào miệng vết thương nữa, tôi sợ cứ nhìn máu chảy tôi sẽ ngất mất. Tôi phải cố lên!”

“Vậy cậu còn lời gì muốn nhắn nhủ không?” Không biết có phải do cô lại ảo giác không, mà giọng anh lúc này chẳng hề hoảng loạn chút nào, ngược lại có vẻ chậm rãi thong dong hơn hẳn.

“Có, tôi có.” Tiền Duy giãy giụa , “Nếu như sau lần đại nạn này tôi không chết, thì môn pháp lý học cuối kỳ này, tôi hi vọng cậu có thể giúp…”

“Cho cậu chép bài đúng không?”

“Nếu như cậu không muốn cho tôi chép bài, thì tôi không chép nữa, thôi thì cậu hỗ trợ tôi để chúng ta cùng nhau tiến bộ, cậu giàu trước rồi kéo tôi giàu theo…”


“Còn gì nữa?” Lục Tuân vừa đi vừa hỏi.

Trong lòng Tiền Duy bùi ngùi mãi không thôi, trời xanh quả là có mắt, cho mình cơ hội chặn một dao cho Lục Tuân, cũng không tính là thua thiệt, chí ít anh còn có ý muốn báo ơn, còn chủ động hỏi mình có nguyện vọng gì nữa, giờ đã đến lúc thu hoạch thành quả rồi, cô sẽ nhân cơ hội này đưa ra vài yêu cầu nữa!

“Tôi hi vọng sau này bất luận có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ nương tay với người bạn này.”

“Còn gi nữa?”

“Tôi biết môn nào cậu cũng đi học rất đầy đủ, có thể thỉnh thoảng ký tên điểm danh giúp tôi không?”

“Còn gì nữa?”

“Tôi hi vọng cậu có thể tham gia giải đấu nhà luật sư tương lai vào tháng sau do người bạn cùng phòng của tôi là Lưu Thi Vận tổ chức.”

“Còn gì nữa?”

Sao nhiều gì nữa thế nhỉ? Lục Tuân dễ nói chuyện thế sao, chẳng bình thường chút nào! Chắc chắn cậu ta đang giở trò! Tiền Duy giật mình, nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, cô ngẩng đầu nhìn lên, mới nhận ra vấn đề.

“Hở! ! Cậu không đưa tôi tới phòng y tế nữa à ? Tự nhiên lại quay về làm gì? Này Lục Tuân? Cậu quá đáng rồi đấy, chính cậu hỏi tôi muốn gì , giờ lại thấy tôi đưa ra nhiều yêu cầu quá mà không cho tôi tới phòng y tế chữa bệnh à, định để tôi chảy máu nhiều mà chết sao? Cậu đừng quên, cậu làm thế này là vi phạm pháp luật đấy! Tôi vì cứu cậu nên mới bị thương, cậu phải có trách nhiệm đưa tôi đi chữa trị ! Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không thoát khỏi liên quan đâu !”


“Tiền Duy, tôi thấy cậu rất khỏe, không cần phải tới phòng y tế làm gì.”

Vì để Lục Tuân nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, Tiền Duy càng nhấn mạnh: “Tay tôi bị dao đâm! Giờ tôi cảm thấy lạnh lắm, trước mắt sắp tối đen rồi!”

“Thật sao?” Tiền Duy chỉ nghe được tiếng cười tự như không của Lục Tuân, anh chỉ vào bàn tay bị thương của cô, “Nhưng miệng vết thương của cậu có chảy máu nữa đâu.”

“…”

Tiền Duy nhìn thoáng qua, quả nhiên là … không còn chảy máu nữa…

Vừa rồi vì quá sợ hãi nên cô vốn không dám nhìn vào miệng vết thương, giờ này nhìn kỹ, thì suýt chút nữa muốn ngất luôn hóa ra đó chỉ là một vết xước rất bé rất bé, máu chảy cũng sớm đông lại rồi…

Cô ngẩng đầu, mới nhận ra Lục Tuân đang mỉm cười nhìn cô.

Bầu không khí này thật lúng túng…

“À ừm…. chắc máu vừa ngừng lại…” Tiền Duy bắt đầu pha trò, “Người tốt nên trời thương mà, ha ha, ha ha ha.”

Nhưng Lục Tuân tất nhiên sẽ không nể mặt cô, anh cười nhạo: “Nó dừng chảy từ lúc cậu nói tôi phải giới thiệu đàn ông tốt cho cậu đó.”


“Cám ơn màn biểu diễn đặc sắc của cậu, giờ thì cậu đã xuống được chưa ?.”

Lục Tuân cái tên cầm thú này, tôi và cậu thề không đội trời chung! ! ! Tiền Duy nhảy xuống khỏi người anh, quả thực hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống, thảo nào vừa rồi anh dần bước chậm lại, hóa ra là để xem cô diễn trò! ! ! Cô biết ngay mà, dù có sống lại một kiếp thì nhiệm vụ giải quyết sếp tương lai Lục Tuân sao có thể dễ dàng như thế được! Chuyện gì khó thì nó vẫn luôn khó!

“Còn nữa, bữa sáng ngày mai tôi muốn ăn bánh bao nhân súp và thịt xíu, nhớ là phải mua giúp tôi đấy.”

Xem như cậu lợi hại! ! ! Tiền Duy hậm hực nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Tuân rời đi, nếu như ánh mắt có thể hóa thành viên đạn, chỉ sợ giờ này trên lưng anh đã thủng lỗ chỗ rồi .

Mặc dù vết thương rất nhỏ, nhưng chẳng lẽ chuyện cô cản dao cho anh, lại bị xem nhẹ thế sao?

“Đừng lườm tôi.” Lục Tuân cứ như có mắt sau lưng, “Đi theo tôi tới ký túc xá nam.”

“Không! Tôi từ chối! Tôi là người có nguyên tắc đấy nhé! !”

Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái: “Cậu nghĩ quá rồi đấy, tôi đâu bảo cậu vào phòng tôi, cậu đứng chờ tôi dưới sân ký túc đi.”

Cuối cùng Tiền Duy cũng khuất phục dưới dâm uy của Lục Tuân, ngoan ngoãn đi theo anh tới ký túc xá nam đứng chờ dưới sân, vào tầm này cũng đã khá muộn rồi, ký túc cũng sắp khóa cửa, có rất nhiều nam sinh mau chóng chạy về ký túc, vừa nhìn thấy Tiền Duy đứng ngoài cửa, ai ai cũng tò mò quay lại nhìn mấy cái, cứ như cô là con nhỏ mê trai đứng ngóng trông anh nào trong ký túc vậy.

May mà Lục Tuân cũng có lương tâm, không để Tiền Duy chờ quá lâu, mấy phút sau, anh đi xuống sân, trên tay cầm túi thuốc, tiện tay ném cho Tiền Duy.

“Oxy già và băng dán cá nhân.” Anh lời ít mà ý nhiều, “Đống đồ lần trước cậu đưa tôi, cậu tự về xử lý vết thương đi, tránh để lại sẹo.”


Tiền Duy vừa định nói cám ơn, chợt nghe tên nhãi Lục Tuân lại tiếp tục nói: “Dù sao cậu cũng không giống tôi, có sẹo xấu rồi sao kiếm được chồng nữa .”

“…” Tiền Duy chỉ muốn tát cho mình tỉnh lại vì một phút trước còn định mở miệng cám ơn anh cơ đấy.

“Cám ơn.”

Tiền Duy ngẩn người, rồi nhận ra lời cám ơn này không phải cô vừa nói mà là Lục Tuân người đang đứng trước mặt cô.

Có vẻ anh cũng khá ngại ngùng vì lời cám ơn vừa rồi nên đưa mắt nhìn ra nơi khác: “Lần sau đừng kích động như thế, con trai đánh nhau, cậu phải tránh xa ra.”

“…”

Thấy cô chẳng đáp lời, Lục Tuân chợt bực mình: “Cậu nghe rõ chưa?”

“À… Nghe rõ rồi…” Tiền Duy thầm nghĩ, quyết định kiếm chút lợi ích cho bản thân, “Nếu cậu đã có ý cám ơn tôi, vậy bữa sáng ngày mai có thể…”

“Ừm, bữa sáng ngày mai không cần mang tới tận ký túc cho tôi nữa, cậu ở cangteen đợi tôi cũng được, tôi sẽ xuống đó ăn luôn.” Lục Tuân nói xong, liền vẫy vẫy tay với cô, “Thôi cậu về đi.”

Phong thái cứ như hoàng đế đang phất tay cho thái giám lui vậy …

Tiền Duy thầm nghĩ, bản thân mình sao lại đen đủi đến thế, vì sao sếp tương lai của cô lại là một ông tướng tác oai tác quái từ bé thế này, để tỏ lòng cảm kích vì đã cản dao cho mình, sếp đã phát chút “Lòng từ bi” miễn cho cô chức chân chạy vặt… sao anh ta không miễn luôn khoản mua đồ ăn sáng cho cô luôn đi!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.