Không Thèm Yêu Sếp

Chương 14: Lỗ tai Lục Tuân cũng bắt đầu đỏ dần


Đọc truyện Không Thèm Yêu Sếp – Chương 14: Lỗ tai Lục Tuân cũng bắt đầu đỏ dần

Tiền Xuyên dẻo mồm, chẳng biết đã nói gì mà khiến Mạc Tử Tâm cười không ngậm được miệng như thế, Lục Tuân lại chẳng thèm nghe lời khuyên của Tiền Duy, tiếp tục trưng ra vẻ mặt lạnh lùng và nhàn nhã ăn cơm.

Tiền Duy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô quyết định sử dụng chiêu cuối cùng: “À, Lục Tuân, Mạc Tử Tâm, tôi chợt nhớ tôi và Tiền Xuyên còn có chút việc, nãy giờ cũng ăn được nhiều rồi, chúng tôi về trước nhé.” Nói xong, cô liền quay sang Tiền Xuyên nháy mắt ra hiệu.

Nhưng Tiền Xuyên lại chẳng hề để ý: “Bà có việc thì cứ về trước đi, tôi đâu có việc gì.”

“Chị mày thất tình, chẳng lẽ mày không định đi cùng chị à?” Tiền Duy trợn mắt nhìn, “Nếu chị nghĩ quẩn đi nhảy sông hoặc cắt cổ tay tự tử, mày định ăn nói với ba mẹ thế nào? Lương tâm của mày không thấy cắn rứt sao?”

Tiền Xuyên liếc cô: “Cứ nhìn sức ăn nãy giờ của bà là biết, đâu có giống người đang nghĩ quẩn, bà nhìn xem nãy giờ bà đã ăn bao nhiêu miếng há cảo nhân thịt lợn rồi? Mười hai cái đấy! Bà vừa thấy há cảo thì hai mắt sáng rực lên, sao mà tự tử được?” Anh quay sang nói với Mạc Tử Tâm và Lục Tuân, “Hai người yên tâm đi, dù bà ấy chỉ còn một hơi thở thôi, cũng sẽ cố chết ăn hết thịt, nhất là thịt lợn, chỉ cần lợn chưa tuyệt chủng, thì bà ấy không chết được đâu.”

“Vì quá đau khổ nên tôi mới ăn uống quá độ !”

“Vậy bà tự sát thì tôi càng hời, gia sản vốn đang chia hai phần, giờ thì thuộc hết về tôi.” Tiền Xuyên vẫy vẫy tay, “Tiền Duy, bà cứ về đi, tôi còn phải ở lại thanh toán nữa.”

Anh nói xong thì Mạc Tử Tâm lại bắt đầu cười : “Tình cảm của hai người thật tốt.”

Trong lòng Tiền Duy đang gầm thét, tình cảm của chúng tôi tốt bao giờ? ! !

Tiền Xuyên cười chế nhạo nhìn Tiền Duy: “Không phải bà muốn đi à? Vậy thì đi nhanh lên, đừng chậm trễ việc của bà.”

Ban đầu mục đích của cô chủ yếu là vì muốn kéo Tiền Xuyên đi, lần này ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cô đưa mắt nhìn mãi mấy miếng thịt mấy lát cá đang sôi sùng sục trong nồi lẩu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đi đây!”

“Tôi cũng đi luôn.” Ngay khi Tiền Duy đứng lên, Lục Tuân cũng cất lời, “Hai người cứ từ từ ăn.”

Tiền Xuyên cười không ngậm miệng được: “Lục Tuân, cậu đi cẩn thận nhé, hôm nào tôi lại tới mời cậu ăn cơm, rồi hai anh em ta tâm sự, người anh em này tôi nhận. Lát nữa nhờ cậu để ý Tiền Duy giúp tôi, đưa bà ấy về ký túc an toàn! Có cậu đi chung, tôi cũng yên tâm hơn!”


Tiền Duy nhìn Tiền Xuyên, trong lòng có chút tuyệt vọng, cái gien chân chó này, cô và Tiền Xuyên quả thực đúng là chị em ruột mà…

Lục Tuân quả nhiên khá hứng thú mà liếc nhìn Tiền Xuyên, rồi lại nhìn Tiền Duy, anh chằng hề nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Tiền Duy còn muốn cứu vãn cục diện, sao có thể để Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm ở bên nhau được! Tuyệt đối không được!

“Lục Tuân, tôi không sao, tôi có thể một mình về trường, cậu cứ ở lại cùng Tiền Xuyên ăn tiếp đi.”

Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy, giọng có vẻ uể oải : “Tôi đâu định đưa cậu về trường, tôi có chuyện cần xử lý nên mới về trước.”

“…” Trong lòng Tiền Duy gào thét, Lục Tuân này, coi như cậu không thích tôi, thì trước mặt Mạc Tử Tâm ra vẻ đàn ông tí thì chết à? Có cần in mấy chữ “Cậu suy nghĩ nhiều rồi” trên mặt thế kia không?

***

Mặc dù Tiền Duy đã cố gắng ngăn cản sự việc phát triển theo hướng xấu nhất, nhưng hiển nhiên hiện thực vốn tàn khốc, đợi cô lấy lại tinh thần thì cũng là lúc cô và Lục Tuân đang trên đường đi về rồi, cuối cùng Tiền Xuyên vẫn thành công ở riêng với Mạc Tử Tâm .

Tiền Duy đau đầu nhức óc: “Lục Tuân này, tôi tạo cho cậu nhiều cơ hội thể hiện mình như thế, sao cậu lại không biết trân trọng? Hiện giờ rất nhiều nữ sinh thích kiểu nam sinh lạnh lùng cao ngạo như cậu, nhưng cậu nên biết, con gái tất nhiên không muốn bạn trai mình cứ như tủ lạnh di động thế, cậu có thể thờ ơ với tất cả mọi người, nhưng phải dịu dàng với riêng cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy cả thế giới chỉ mình cô ấy là đặc biệt nhất, chính là cảm giác đó đó.”

“Hóa ra cậu thích người như thế à?” Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái.

“A, tôi sao, lạnh lùng, dính người, sáu múi, tiểu thịt tươi, nam dịu dàng hay tổng tài bá đạo, tôi nhận hết.”

Lục Tuân nghẹn họng với câu trả lời của Tiền Duy, anh dừng một chút, mới hỏi: “Cậu có đam mê sưu tầm à?”

“Tôi vốn là người có lòng bác ái nồng nàn mà .”


“Vậy người yêu cũ của cậu thuộc loại nào?”

Tiền Duy trợn mắt nhìn Lục Tuân: “Cậu có thể đừng để ý đến những chi tiết không trọng yếu đó không?”

Lục Tuân co giật khóe miệng: “Chẳng qua là tôi cảm thấy, cậu thất tình mà tinh thần vẫn phơi phới, chẳng có vẻ gì là đau lòng cả, chỉ sợ cậu kích động quá độ, chỉ ra vẻ bình thường để che giấu nội tâm nổi sóng bên trong, đừng nghĩ quẩn rồi lại gây chuyện ảnh hướng đến cả tôi.”

Tiền Duy tức giận nói: “Tôi rất ổn! Lục Tuân ơi Lục Tuân, sao cậu lại không hiểu nỗi khổ tâm của tôi thế? Tôi đâu có thất tình! Thất tình là chuyện tôi nghĩ ra để gạt Tiền Xuyên thôi, hôm nay Mạc Tử Tâm vốn phải ở đại lễ đường để tham gia chương trình Mười giọng ca vàng sinh viên, Tiền Xuyên cũng sẽ tham gia, tôi lừa nó nói mình thất tình nên mới kéo nó ra ngoài đi dạo để tránh cho hai người gặp mặt, nhưng không ngờ Mạc Tử Tâm không tham gia chương trình, còn tới đó ăn lẩu nữa!”

Lục Tuân nghe cô nói không thất tình thì cảm thấy mình sẽ không bị ảnh hưởng vì cô thất tình, vẻ mặt anh trầm xuống, nhưng ngay lập tức, anh lại cất giọng mỉa mai: “Hôm nay mới là lần đầu tiên Tiền Xuyên gặp Mạc Tử Tâm, sao cậu lại biết cậu ta sẽ theo đuổi cô ấy? Cậu đoán mò đúng không, khó trách cậu lại chắc chắn tôi sẽ theo đuổi Mạc Tử Tâm, có phải cậu mắc bệnh ảo tưởng không?”

Tiền Duy cứng đầu giải thích: “Tôi biết chứ! Tôi có năng lực dự báo tương lai mà, chằng phải cậu cũng biết đó sao? Hôm thi lại môn Lịch sử pháp luật trung quốc, tôi đã đoán trúng đề còn gì .”

Lục Tuân cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng có chút khả năng dự báo đó.”

Tiền Duy không phục: “Cậu thì dự báo được gì chứ ?”

“Trời sắp mưa rồi .”

Tiền Duy ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù trời đang đầy mây, nhưng cũng không nhìn ra có dấu hiệu mưa gió gì cả.

Cuối cùng Tiền Duy và Lục Tuân đi chưa được mấy bước, quả nhiên có gió lớn gào thét, từng hạt mưa như những hạt đậu rơi xuống vang lên tiếng lộp bộp.

Tiền Duy quả thực trợn mắt há mồm: “Cậu… sao cậu dự đoán được chuyện này? Chẳng lẽ mỗi kỳ thi điềm cậu cao như vậy là vì có năng lực dự đoán trước được đề sao?”


“Vớ vẩn.”

“Ơ, chẳng lẽ cậu chính là kẻ miệng quạ trong truyền thuyết ? Tốt không linh mà xấu thì linh?”

Lục Tuân mặt chẳng biến sắc : “Mười phút trước cục thủy lợi vừa đưa ra lời cảnh báo thành phố sẽ có mưa. Sau này cậu nên quan tâm dự báo thời tiết hơn đi, đừng đọc mấy tin tức cổ hủ mê tín đó nữa.”

“…”

Dự báo thời tiết quả nhiên chuẩn xác mười phần, chỉ vài phút sau cơn mưa đã trở nên nặng hạt hẳn, lúc này Tiền Duy và Lục Tuân mới rẽ vào một con đường nhỏ, đi chừng mười phút mới tìm được một quán café vắng vẻ để tránh mưa, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đi theo anh bước vào quán cafe.

Chờ cô bước vào trong, mới nhận ra đây là quán café mèo, quán mặc dù không rộng, nhưng trên ghế hay sàn nhà đều đủ các thể loại mèo đang ưỡn người nằm ngủ. Có lẽ chúng đã quen với người lạ rồi nên chẳng hề tỏ ra sợ người chút nào, kêu meo meo mấy tiếng, rồi nhảy về phía Tiền Duy và Lục Tuân, có một boss nhiệt tình đến mức nhảy thẳng lên chiếc bàn trước mặt Lục Tuân.

Tiền Duy nóng vội nhanh mắt nhanh tay nhấc từng chú mèo ra xa. Nhưng chẳng biết Lục Tuân là có lực hấp dẫn gì, mà đến cả mèo cũng muốn gần gũi với anh, Tiền Duy còn chưa kịp thả chú mèo trên tay xuống, đã có một boss anh lông ngắn kích động nhào về phía anh, cô chỉ đành tay trái giữ mèo, tay phải vươn tới kéo con mèo anh lông ngắn kia.

“Lục Tuân, cậu cách xa tôi chút đi!”

Lục Tuân nhíu mày: “Cậu đang làm gì thế?”

Tiền Duy nhấc hai con mèo, ra vẻ “Hai tay túm, hai tay cũng mỏi nhừ” rồi, cô thừa nước đục thả câu: “Nhớ không, tôi đã nói với cậu là tôi có khả năng dự báo trước tương lai đó?”

“Cho nên?”

“Nghe thật kỹ này, cậu bị dị ứng lông mèo khá nặng, nhất định là cậu không biết chuyện này đúng không?” Tiền Duy cố gắng tạo bầu không khí căng thẳng, “Tôi khuyên cậu tránh xa xa ra đi, nếu không tí nữa mặt sưng như đầu heo bây giờ.”

Cuối cùng Lục Tuân chỉ nở nụ cười chế nhạo: “Không cần cậu dự đoán, từ khi năm tuổi tôi đã biết mình bị dị ứng lông mèo rồi, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì cả, cậu chỉ cần kiếm một người ở cùng ký túc tôi hỏi là biết ngay .” Anh nói xong, lôi một chiếc hộp nhỏ trong túi ra, lấy một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng, “Cho nên lúc nào tôi cũng mang theo thuốc chống dị ứng.”

Lục Tuân uống xong, vẻ mặt bình thản đi tới trước mặt Tiền Duy, ôm lấy hai chú mèo một trái một phải trong tay cô, đi thẳng tới chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.


Tiền Duy nhìn theo bóng lưng Lục Tuân mà chỉ biết trợn mắt há mồm.

Cái gì? ? ? Từ lúc năm tuổi đã biết mình dị ứng lông mèo? Trong người còn mang theo thuốc chống dị ứng? Nhưng ở kiếp trước, Tiền Duy nhớ rất rõ lần đầu tiên Lục Tuân phát hiện bản thân bị dị ứng lông mèo là trong khi làm việc mà. Lần đó có một vị khách tới tư vấn pháp lý đã mang theo mèo, cuối cùng sau buổi tư vấn ấy, gương mặt Lục Tuân sưng đỏ lên. Tiền Duy vô cùng chắc chắn mình không thể nhớ nhầm được, bởi vì sau đó anh còn ép cô chăm sóc anh cả tối hôm ấy cho đến khi gương mặt kia khôi phục về vẻ anh tuấn vốn có của nó.

Vậy rốt cuộc đã sai chỗ nào? ? ?

“Hai vị muốn gọi món gì ạ?”

“Một cốc Mocha.” Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Một cốc socola nóng.”

Sau khi socola nóng được bưng lên, Tiền Duy cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, cô vừa uống socola nóng, vừa rét run lên vì nước mưa dính chặt vào người. Cơn mưa ngoài cửa sổ có vẻ sẽ không dừng ngay được, cô liếc nhìn Lục Tuân ngồi đối diện: “Nếu không chúng ta tâm sự đi? Bồi dưỡng tình cảm bạn học?”

Lục Tuân thả hai con mèo xuống đùi, anh liếc qua Tiền Duy, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ nhìn cô một cái, anh liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác, động tác thậm chí còn có chút thô lỗ, phá hủy cả khí chất văn nhã quý phái của mình.

“Chúng ta không có chuyện gì để nói.”

“…” có cần vô tình thế không…

Lục Tuân quay cả người sang phía khác, chỉ để lại cho Tiền Duy sườn mặt nghiêng, ngay cả mắt cũng chẳng liếc cô lấy một cái, đôi mắt xinh đẹp sắc sảo kia đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng lông mi đậm vểnh lên cho người ta cảm giác cánh chim cong cong, làn da trắng nõn, mặt nghiêng tuấn tú mà góc cạnh, giờ phút này nhìn anh ngồi bên cửa sổ, nếu như ngoài kia là đường lớn người qua kẻ lại, chỉ sợ Lục Tuân chỉ cần ngồi như thế thôi, cũng có thể hấp dẫn không ít khách tới quán.

Tiền Duy nhìn chằm chằm mặt Lục Tuân một lúc lâu, mới quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, cô ngồi ngẩn người ở đó, Lục Tuân vẫn chẳng thèm để ý đến cô, nhưng thỉnh thoảng, Tiền Duy có thể cảm nhận được ánh mắt lơ đãng của Lục Tuân nhìn về hướng mình, nhưng khi cô quay đầu nhìn anh, thì anh lại nhìn ngay sang hướng khác.

Dưới ánh đèn màu cam ấm áp, sau khi quan sát quán café một lượt cô lại đưa mắt quay về Lục Tuân, nhưng mà lần này cô đã nhận ra sự kỳ lạ của anh.

“Lục Tuân, mặt cậu đỏ lên kìa! Không phải bị cảm rồi đấy chứ?” Tiền Duy chỉ chỉ vào mặt anh, cô không nói thì không sao, vừa nhắc tới chuyện đó thì gần như lỗ tai Lục Tuân cũng bắt đầu đỏ dần.

Nhưng đối mặt với sự quan tâm của Tiền Duy, Lục Tuân có vẻ phản ứng hơi thái quá, anh nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng rời mắt đi như vừa nhìn thấy thứ không thể nhìn, thậm chí có thể nói là anh khá bối rối.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.