Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao?

Chương 20: Lời nguyền


Đọc truyện Không Thể Yêu Em Một Ngày Hay Sao? – Chương 20: Lời nguyền

Câu yêu thương của phù thủy, với hoàng tử chỉ có thể là một lời nguyền.

Tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ khắp căn phòng, Gia Ái nghe thấy nhưng chẳng thể làm gì. Cô đang ngồi thu chặt người dưới làn nước lạnh, sự đối lập nhiệt độ giữa bên trong và ngoài khiến Gia Ái vật vã khổ sở.

Ở phía ngoài Ngô Minh Hy đang cố gắng lắng nghe bất cứ âm thanh phản hồi nào bên trong, vừa rồi ở bữa tiệc anh đã thấy thái độ kỳ lạ của đôi nam nữ kia khi nhìn vào ly rượu trên tay Gia Ái, cộng thêm nét hoảng hốt của cô sau đó thì anh đã biết chắc thứ thức uống kia có vấn đề. Chần chừ hết một lát anh mới quyết định đuổi theo, nói thế nào Huỳnh Gia Ái cũng mang danh nghĩa vợ anh. Hơn nữa… anh nhất định phải giữ cô ta bên cạnh mình, vậy mới có thể từ từ để cô ta biết cảm giác đau khổ là như thế nào.

Sau một lúc gọi không có hồi đáp, Minh Hy lùi lại rồi dùng sức đá thẳng vào cánh cửa làm nó bật mở. Anh nhanh chóng bước vào trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, anh bất giác chau mày. Trong ô kính bao quanh vòi sen, Gia Ái đang ngồi co ro với chiếc váy sang trọng trên người, toàn thân cô lúc này đã ướt đẫm. Dù cách một tấm kính nhưng Minh Hy vẫn nghe được tiếng thút thít của cô. Gia Ái lúc này trông thật sự rất đáng thương, nhưng anh lại không ình có lòng thương cảm với cô.

Minh Hy bước đến gần ô kính rồi đưa tay lên gõ mấy tiếng. Gia Ái nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn. Anh nghĩ rằng cô sẽ nhân lúc này cầu xin sự thông cảm hay giúp đỡ nhưng những gì Gia Ái làm chỉ là chăm chú nhìn anh rồi quay người lại, vùi đầu vào gối. Thấy phản ứng của cô, Minh Hy thật sự bất ngờ, vậy nên hành động duy nhất của anh là đứng yên nhìn dáng vẻ đó.

Tất cả ý chí của Gia Ái lúc này đang dồn vào việc kiểm soát bản thân, nhưng tác dụng của ly rượu lúc nãy ngày càng mạnh. Cơn khó chịu dâng cao, cuối cùng cô phải cắn chặt vào cổ tay để cố gắng vượt qua. Thời gian cứ như vậy mà trôi dần, Minh Hy vẫn đứng bên ngoài nhìn vào, nhưng có điều gì đó rất bất thường. Anh phát hiện ra thì lập tức mở cửa kính, bước lên mấy bước. Tiếp theo là ngồi sụp xuống lay bờ vai của Gia Ái, cô đã bất tỉnh cùng với cánh tay đang chảy máu. Minh Hy không suy nghĩ gì nữa, bế cô ra đi ra ngoài.

————————————————–

Chiều hôm sau, Gia Ái lờ mờ tỉnh lại, cô từ từ ngồi dậy, chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh. Vết thương trên cổ tay hơi đau làm Gia Ái chú ý, giơ tay lên ngắm miếng băng quấn. Đôi mắt cô sâu thăm thẳm, biểu cảm trầm ngâm kỳ lạ.

Minh Hy bước vào phòng thấy Gia Ái đã tỉnh lại thì bình thản ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

“Cô sao rồi?” Giọng anh vẫn lạnh tanh.


Gia Ái mỉm cười, cô biết anh hỏi vậy vì phải hỏi.

“Em không sao. Chỉ là uống hơi nhiều thôi! Xin lỗi, vì em nên chúng ta mới trễ chuyến bay.”

“Tôi đã đổi thành ngày mai.” Minh Hy nói. “Nhưng sức kiềm chế của cô cũng tốt nhỉ? Uống thứ thuốc đó rồi mà vẫn có thể chịu đựng lâu như vậy.”

“Nếu không theo anh em phải làm sao?” Gia Ái nói giọng chua chát, cô nhận ra anh cũng biết thứ mình uống phải là gì. “Em đã quen tự giải quyết tất cả những vấn đề của bản thân.”

“Lúc nào cũng vậy sao? Dùng mọi thủ đoạn để giải quyết vấn đề?” Minh Hy mỉa mai, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện của Tường Vân sau ngày họ kết hôn.

Cô cười nhạt:

“Anh cũng từng đến yêu cầu em từ bỏ đó thôi!”

“Giống nhau à?” Giọng Minh Hy mang âm điệu giận dữ. “Chẳng phải cô nói cô rất yêu tôi sao? Đó là cách cô yêu một người… ép một người khác tự sát? Thật đặc biệt quá!”

Âm vang của những câu từ đầy gai nhọn dội lại từ bốn bức tường, không thỏa lòng cho ai nhưng lại làm một người đau lòng, phải qua một lát Gia Ái mới có thể lên tiếng:


“Anh Hy! Đối với anh em là loại người độc ác như vậy sao?”

Minh Hy bật cười, hoàn toàn không phải vì vui vẻ:

“Nếu không thì tôi phải nghĩ cô lương thiện như thế nào? Từ nhỏ cô không phải không biết tôi ghét việc gia đình hai bên sắp đặt chuyện hôn nhân, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn ở cạnh tôi. Khi lớn lên cô cũng biết việc tôi đã có người yêu, vậy mà cô nhất quyết không đồng ý hủy hôn, cuối cùng thì dẫn đến việc Anne tự sát. Được… coi như là vì cô yêu tôi đi. Có điều với tôi… nó chẳng khác nào một lời nguyền.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Gia Ái ở lại chỉ có thể thở dài.

————————————————–

Ngô Minh Thành hồi hộp ngồi chờ đợi vị đối tác của mình, dự án hợp tác lần này chính là cơ hội tốt nhất cho anh thể hiện khả năng trước mặt ông nội. Đến lúc đó ông nhất định sẽ xem trọng anh hơn một kẻ chỉ biết bám váy đàn bà như Ngô Minh Hy. Như vậy kế hoạch giành lấy Trung Dương của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đang khoái trá nghĩ thầm thì cánh cửa phòng mở ra, cô thư ký lên tiếng:

“Giám đốc! Giám đốc của Farke đã đến!”

Ngô Minh Thành vui vẻ đứng bật dậy ra chào đón, vị giám đốc vừa bước vào ở tuổi trung niên và mang một vẻ đạo mạo đĩnh đạc. Sau khi lịch thiệp chào hỏi, hai bên cùng bắt đầu bàn về việc hợp tác.


“Anh Thành, dự án xây dựng Libra lần này của công ty chúng tôi rất lớn. Không biết công ty Đại Lộc phía anh có thể cung cấp đầy đủ các vật liệu xây dựng hay không?”

“Chuyện này ông không cần lo lắng. Đại Lộc vốn là một công ty con của tập đoàn Trung Dương, vật liệu của chúng tôi chẳng những nhiều mà còn vô cùng chất lượng nữa.” Ngô Minh Thành tự tin nói.

Thêm một hồi bàn luận lẫn tán tụng nữa thì Ngô Minh Thành ngỏ lời mời vị đối tác mới gặp này cùng đi đến một câu lạc bộ đêm. Sau vài lần gặp gỡ hai bên ngày càng thân thiết. Đến cuộc gặp thứ sáu thì việc hợp tác rẽ sang một hướng mới.

“Anh Thành! Thật ra về chất lượng vật liệu xây dựng của Trung Dương chúng tôi cũng đã nghe nhiều. Nhưng mà…” Giám đốc Triều ngập ngừng.

Nét ái ngại lẫn lo lắng xuất hiện trên mặt Ngô Minh Thành:

“Có vấn đề gì sao?”

Giám đốc Triều tặc lưỡi chần chừ:

“Nghĩ chúng ta là chỗ thân quen tôi mới nói chuyện này với anh. Thật ra anh cũng biết đó, tôi tuy mang danh nghĩa là giám đốc nhưng cũng chỉ là làm công ăn lương thôi. Đôi khi… đôi khi cũng phải tính toán riêng ình.”

“Ý ông là…”

“Ý tôi là chúng ta không nhất thiết phải làm theo giấy tờ. Tôi cũng biết anh ở trong Trung Dương luôn bị chèn ép. Sao anh không nghĩ đến một con đường khác? Đây chính là cơ hội tốt nhất rồi.”

Ngô Minh Thành nghe thấy những câu nói đó trước hết là ngạc nhiên rồi chuyển sang nét suy tư. Ông ta nói không phải không có lý, nếu có thể có thêm một lựa chọn khác thì cho dù ông nội có giao Trung Dương cho Ngô Minh Hy anh cũng không phải mất hết tất cả. Hơn nữa xem ra nếu không đồng ý thì hợp đồng này sẽ không thành, bước đệm của anh cũng biến mất.


“Vậy… kế hoạch của ông là như thế nào?”

“Đơn giản thôi.” Ông Triều hạ giọng xuống. “Vật liệu bên anh cung cấp cứ xuất như bình thường, nhưng chúng ta sẽ sử dụng những vật liệu khác cho công trình với giá thành thấp hơn. Sau đó… chúng ta cùng đem bán số chất lượng kia đi, lấy thêm được một khoản lời.”

Suy nghĩ mấy giây thì Ngô Minh Thành lên tiếng hỏi:

“Nhưng làm sao tìm được người mua?”

“Chuyện này anh yên tâm, tôi làm nghề này lâu rồi. Quan hệ rất nhiều, chỉ cần anh đồng ý tôi sẽ lập tức liên hệ người mua. Những vật liệu sử dụng trong công trình cũng sẽ do tôi chuẩn bị. Chuyện anh làm chỉ là ký hóa đơn xuất hàng thôi.”

Im lặng một lát, Ngô Minh Thành trầm tư đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm. Ông Triều thấy anh do dự thì nói thêm:

“Thật ra anh không đồng ý cũng không sao. Có lẽ anh không muốn phản bội anh họ mình nhỉ? Tôi hiểu mà, hay để khi khác chúng ta gặp lại vậy.”

Ông ta đứng dậy chuẩn bị ra về nhưng vừa xoay người đã nghe giọng của Ngô Minh Thành:

“Khoan đã! Tôi nghĩ chuyện này có thể thảo luận.”

“Được thôi! Vậy chúng ta cùng nghĩ xem khi nào thì ký hợp đồng.” Ông Triều vui vẻ ngồi lại chỗ cũ.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.