Bạn đang đọc Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi – Chương 8
Không thể xem thường Ngưu Tiểu Hi – phần 3
Thế là một giờ sau, cả đoàn người ba nam, bốn nữ bước ra khỏi cửa lớn tập đoàn Quang Đông. Một đoàn người đi rất có nhịp điệu đột nhiên ở giữa bị chựng lại.
Đúng vậy không ai khác chính là Tiểu Hi, vốn dĩ cô cùng bọn họ đi ra nhưng nhớ lại mình còn một chuyện chưa làm
“Mọi người lấy xe trước đi, tôi trở lại đại sảnh có việc chút.” Nói rồi cô chạy như bay vô đại sảnh.
Lạc Nguyên chỉ biết lắc đầu nhìn theo cô rồi tiếp tục đi lấy xe.
Chạy tới bàn lễ tân, cô sửa lại quần áo cúi đầu chào các nữ lễ tân.
“Xin chào các chị, em là vợ chưa cưới của CEO Mộ Lạc Nguyên. Sau này mong các chị chiếu cố, nếu em có tới Quang Đông thăm ông xã, các chị cho em vào ạ.” (hihi: cô đang khoe mẽ thì có,Tiểu Hi: sai, tôi đang bảo họ rằng CEO của họ đã có vợ, cấm dòm ngó)
Các vị lễ tân lệ rơi đầy mặt, trong đầu chạy qua dòng chữ “một cô gái nhà quê lúc bước vào cửa Quang Đông là khách, chỉ cách vài tiếng bước ra cửa Quang Đông đã trở thành phu nhân Tổng Giám đốc”
Ông trời thật không công bằng mà, xinh đẹp trẻ trung như bọn họ làm bao nhiêu năm mà không được một cái liếc mắt của Tổng Giám đốc, vậy mà cô gái kia chỉ một bước đã trở thành Phượng Hoàng (hihi : mấy bà kia nhìn sao mà một bước hả, đi từ đại sảnh đến phòng Lạc Nguyên biết bao nhiêu bước ta đếm còn không hết mấy người dám bảo là một bước à?)
Nói xong, Tiểu Hi nghênh ngang đi ra cửa, thật giống như bộ dạng của bọn nhà giàu mới nổi.
Về đến biệt thự Mộ gia đã có sẵn hành lý của cô, mọi người đang phân vân không biết nên cho Tiểu Hi ở phòng nào.
Tiểu Hi không cần suy nghĩ, nói thẳng ra “Không cần phải nghĩ, cho ta ở phòng đối diện phòng Lạc Nguyên là được rồi.”
Lạc Trâm kéo Tiểu Hi qua một bên “Này cậu đang có ý định đen tối gì đó hả? Cậu đừng có tranh thủ mà ăn đậu hủ của anh tớ đấy nhé.”
“Hì hì, biết rồi còn nói tớ. Ở đối diện thì mới tranh thủ được những lúc anh cậu thay đồ quên đóng cửa…, hay tối lửa tắt đèn còn tranh thủ tình cảm của anh cậu chứ, khửa… khửa… cơ hội ngàn năm có một, trai đẹp bên cạnh cậu bảo tớ nhịn à?”
“Này… này…, Hi Hi! Đấy là anh tớ, cấm cậu học theo người ta quay lén rồi tung lên mạng, cậu mà làm vậy thì chết với tớ.” Lạc Trâm lắc mạnh Tiểu Hi.
“Đúng vậy! Cái đầu đen tối nhà cậu không được làm tổn hại đến bộ mặt của tập đoàn.”
“Cậu mà làm vậy với Lạc Nguyên ca sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.” Hiểu Linh và Hiểu Hương ngửi thấy mùi mờ ám ghé tai nói nhỏ với Tiểu Hi.
Trời! Có cần nghiêm trọng vậy không, chỉ có một việc cỏn con mà hâm he người ta đủ thứ, cô mà thèm vào à.
“Thôi nào, các cậu xem tớ là ai. Anh ấy sau này sẽ thành bảo bối nhà tớ. Tớ tại sao lại tung lên mạng, để mọi người được lợi hả, đây là lợi của một mình tớ, một mình tớ đấy.” Tiểu Hi chỉ chỉ tay lên trán của bọn họ.
“Thật ra, tại lúc nãy tuyên bố hùng hồn là trước khi kết hôn cấm anh ấy không được suy nghĩ đen tối với tớ, bây giờ hối hận muốn rút lại. Nhưng đã viết thành văn bản ký tên rồi sao tớ rút lại.” Tiểu Hi xấu hổ, lấy tay cuốn mép áo.
“Không lẽ các cậu kêu tớ nói với Lạc Nguyên, anh hãy suy nghĩ đen tối với em đi, em cho phép à?”
“__” “__” “__”
“Bởi vậy, tớ mới phải ở gần anh ấy, các cậu nghĩ xem trong biên bản đâu có ghi tớ không được phi lễ với Lạc Nguyên đâu, hắc… hắc…”
>_”
“Này các cậu không muốn tớ mau chóng thành chị dâu các cậu à, tớ nôn gần chết.” bọn họ cứ đứng ngây thế làm Tiểu Hi tức giận, cuối cùng là có ủng hộ cô không đây.
Mọi người hóa đá. Thật không thể đỡ được, cô thay đổi như chong chóng.
Haiz! Tiểu Hi biết là cô không thể trông chờ mấy người này được mà.
“Mọi người không nói gì là đồng ý rồi nha, vậy ta dọn vô phòng đối diện với Lạc Nguyên đây.” Nói rồi cô xách va li đi thẳng lên lầu.
Mộ Phong tỉnh lại đầu tiên “Tiểu Hi, em đi sai rồi phải đi tiếp lên lầu ba Nguyên ca ở phòng đầu tiên.”
“Sao không nói sớm chứ, sao phòng không để tên cho người ta dễ kiếm.” Tiểu Hi lầm bầm bê cái va li lên lầu ba.
(hihi: thưa bà cô đây là nhà riêng có phải văn phòng đâu mà để tên trước cửa hả?)
Suy nghĩ của Mộ Phàm “Đồ mê trai mà dấu.”
Suy nghĩ của Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương “Nhầm rồi! Đây là sói già không phải tiểu bạch thỏ, nguy cho anh Lạc Nguyên.”
Suy nghĩ của Mộ Phong “Phù! May mà Nguyên ca nửa đường có việc không về, nếu không e rằng sẽ hộc máu mà chết.”
Suy nghĩ của Tiểu Hi “Cái bọn này sao hóa đá ở dưới không lên phụ mình, mệt chết đi”