Bạn đang đọc Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi – Chương 16
Tới cửa Quang Đông, cô chẳng chờ Lạc Nguyên, chạy ào vô cửa, nhớ ra dù sao mình cũng là vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc phải giữ hình tượng. Tiểu Hi đứng lại, nhớ lại bài học hôm trước, cô thóp bụng thẳng lưng, chân bước nhẹ nhàng, Tiểu Hi lẩm bẩm “sải bước không quá rộng, mỗi bước đi cách nhau khoảng 50cm, mũi chân chạm đất trước”. Tiểu Hi ung dung đi đến bàn lễ tân, nhẹ nhàng vén tóc, cử chỉ thanh nhã, nhoẻn miệng cười “ Xin chào, nhớ em không?”
(hihi: ha ha cô kia cô là ai không phải Tiểu Hi, Tiểu Hi : nói thừa ta chứ ai vô đây)
Các lễ tân shock toàn tập, lệ không ngừng tuôn vào trong “Thượng đế a, người có tiền có khác, muốn phong cách có phong cách, muốn cốt cách có cốt cách. Chỉ tháng trước cô ta còn kém xa họ, bây giờ thì …”. Các lễ tân bừng tỉnh, thức thời “ Nhớ chứ, nhớ chứ, đến vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc mà bọn tôi dám quên sao “
Tiểu Hi hài lòng, cười tươi với bọn họ.
Những nhân viên làm lâu năm ở Quang Đông, đang ở đại sảnh không khỏi cảm thán “Càng nhìn càng giống sếp Vy”.
Lạc Nguyên cất xe vẫn chưa vô, đương nhiên Tiểu Hi phải tiếp tục thể hiện phong thái quý phu nhân của mình.
Thật khóc không ra nước mắt mà, phải thể hiện mặt tươi cười, lưng đứng thẳng, trọng tâm không để trên một chân, một chân cong một chân thẳng, cô rất thuộc bài nha. Trong lòng Tiểu Hi không ngừng rủa xả mình, “Ngu ngốc tự nhiên đang yên, đang lành lại muốn thể hiện phong cách làm chi, để bây giờ ai phải cong lưng chịu khổ đây. Hu… hu… Lạc Nguyên mau cất xe, vô cứu em”
Lúc Lạc Nguyên đi vào ngoắc cô theo, Tiểu Hi mừng quýnh, co chân ngoắc đuôi chạy theo anh.
Lễ tân lại shock tiếp tập hai, trong lòng thầm hỏi “người mới đứng đây và người vừa chạy đi là một người sao?”
Trong lúc vội vàng chạy theo Lạc Nguyên cô đã quên phải tiếp tục thể hiện phong cách quý phái của mình. Tiểu Hi a Tiểu Hi, mất bao nhiêu công sức, xây dựng hình tượng lại mất hết trong vài giây. Tiểu Hi vò đầu bức tóc bước vô thang máy. Nhưng với tinh thần AQ, cô nhanh chóng an ủi chính mình. Dù sao làm thục nữ là gì cơ chứ, không phải cô không làm được mà chỉ là cô không thèm thể hiện ra thôi. Ra khỏi thang máy cô lại chạy như bay vô phòng Lạc Nguyên, giành ghế của anh.
“Ghế Tổng Giám đốc nhất định rất êm, em ngồi ké, anh ngồi ở kia đi.” hắc… hắc… Vừa nói cô vừa chỉ hướng bộ salon dành để tiếp khách trong phòng Lạc Nguyên.
Lạc Nguyên nhún vai, lấy máy tính xách tay đi lại bàn tiếp khách ngồi làm việc.
Tiểu Hi hả hê ngồi trên máy vi tính chơi game.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa. Một cô gái, à không phải là chị gái chứ, bước vào. Chị ta nhất định hơn tuổi mình, Tiểu Hi thầm suy nghĩ vừa tranh thủ quan sát người đẹp. Thân hình mảnh mai, tóc uốn xoăn vừa phải, da trắng môi đỏ, trang phục rất phù hợp với khí chất của cô. Woa, thật lãng phí nhan sắc mà, một người vừa xinh đẹp vừa có khí chất, vì sao lại phải vào đây làm?, cô mà được như thế thì chắc chắn chạy đi câu dẫn soái ca rồi (hihi : lạy hồn Lạc Nguyên của cô không phải là soái ca sao?, tiểu Hi : ta quên mất)
Mắt Tiểu Hi nhìn người đẹp không chớp mắt. Người đẹp cũng nhìn thẳng vào cô, trong mắt thoáng qua vài tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất.
Hạ Lan tự hỏi cô gái đang ngồi trên ghế Lạc Nguyên là ai, tại sao trông cô ta lại giống Phương Khả Vy đến vậy. Nếu không tận mắt chứng kiến Khả Vy đã chết cô còn tưởng cô ta là Khả Vy. Cô chỉ đi Châu Âu một tháng mà đã xảy ra sự tình gì đây. Thật ra cô đã bỏ lỡ chuyện gì? Cô quay qua nhìn Lạc Nguyên dò hỏi.
Hiểu suy nghĩ của Hạ Lan, Lạc Nguyên đứng dậy giới thiệu.
“Tiểu Hi, đây là chị Hạ Lan, em chào đi, là bạn từ thời đi học của anh, hiện giờ chị ấy đang làm thư ký cho anh.”
Là bạn Lạc Nguyên vậy cũng là bạn của Tiểu Hi, nghĩ vậy cô hớn hở chạy tới nắm lấy tay Hạ Lan “Woa! chị thật đẹp nha.” Và trưng ra đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Hạ Lan.
Hạ Lan cứng người. Cô ta thật sự khen cô sao. Trước mặt người lạ lần đầu tiên gặp mặt cô ta lại dễ dàng thể hiện cảm xúc thế sao, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh đang nhìn cô qua cặp kính cận kia, cô không tìm ra điểm giả dối. Hạ Lan thầm đánh giá “cô ta có có nét rất giống Khả Vy nhưng lại toát lên vẻ hồn nhiên đáng yêu, không u uất như Khả Vy.”
“Lạc Nguyên, đây là?” Hạ Lan nhìn Lạc Nguyên thắc mắc.
“Dạ, em là vợ sắp cưới của Lạc Nguyên, sao lần trước đến đây em không thấy chị Hạ Lan vậy?” Không đợi Lạc Nguyên trả lời Tiểu Hi lên tiếng giành cơ hội tranh thủ làm quen người đẹp. Cô rất là yêu cái đẹp nha.
Hạ Lan biến sắc nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, nói thật khẽ với Tiểu Hi “Có lẽ em đến trong lúc chị đi Châu Âu với gia đình.” Có trời biết và cô biết mỗi khi cô nói khẽ là cô đang rất nén giận.
Hạ Lan quay qua nói với Lạc Nguyên “Chiều nay anh có hẹn ký hợp đồng với công ty Dệt Thiên Nam. Em đã lên lịch 13h ở khách sạn Hoàng Long”.
Lạc Nguyên gật đầu. Hạ Lan nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
(hihi: Có trời và ta mới biết về phòng thư ký của mình cô ấy sẽ làm gì với đồ đạc trong đó)
Buổi chiều Lạc Nguyên đi gặp khách hàng, Tiểu Hi không thích đi theo nên chạy qua bên Lạc Trâm tám chuyện. Lạc Trâm thật là không biết hy sinh vì nghĩa, cứu vớt một linh hồn đang sắp chết vì buồn chán là cô đây. Tiểu Hi vừa chạy vào phòng kinh doanh đã bị Lạc Trâm đuổi như đuổi tà, bảo là mình bận không rảnh tám với cô. Tiểu Hi chạy qua phòng kế toán thì họ nói Hiểu Linh và Hiểu Hương đã cùng kế toán vật tư đi khảo sát mua thêm máy thí nghiệm “ USTER 6”(1) gì gì đó.
Buồn chán, cô qua phòng Mộ Phong chơi, dù sao anh cũng tốt bụng nhất.
Mộ Phong rất tâm lý nha, thấy cô buồn chán, anh đã kể cho cô nghe lịch sử hình thành công ty, nói cho cô biết sơ sơ về công ty . Đại khái cô cũng biết được, tập đoàn Quang Đông chuyên về sản xuất các loại sợi dùng để dệt vải và cung cấp các loại phụ liệu cho ngành dệt may trong và ngoài nước như Đài Loan, Hàn Quốc, Mỹ, Nhật, Trung Quốc … Đầu tiên tập đoàn Quang Đông chỉ là một cơ sở nhỏ do ba Lạc Nguyên và ba Mộ Phong lập, chủ yếu là se sợi cung cấp cho nhà máy dệt. Ba Lạc Nguyên gặp mẹ anh, lúc đó mẹ anh là con một trong gia đình địa chủ ở huyện A. Về sau huyện A công nghiệp hóa, đất mắc hơn vàng, mẹ anh lại được thừa kế rất nhiều đất từ ông ngoại anh. Ba mẹ anh bán đất gom góp tiền đầu tư máy móc hiện đại, mở nhà máy se sợi lớn. Với kinh nghiệm nhiều năm trong nghành sợi, vì vậy cơ nghiệp nhà họ Mộ từ từ được bố mẹ Lạc Nguyên và Mộ Phong bành trướng.
Hiện tại tập đoàn Quang Đông là tập đoàn lớn nhất nước trong ngành Dệt may với nhiều mặt hàng đa dạng như : sợi PE (2) , sợi CT(3), sợi TC và CVC (4) với các nhà máy sợi giàn trải trên khắp cả nước. Cổ phần tập đoàn đều do sáu anh em họ chia nhau nắm giữ.
Tiểu Hi nghĩ thầm, nếu cô thuận lợi gả cho Lạc Nguyên thì nửa đời sau cô chẳng còn lo gì nữa. Nếu cô nói cho ba mẹ mình biết liệu họ có shock rồi ngất đi không nhỉ. Nhắc đến mới nhớ đã bao lâu rồi cô không gọi điện về nhà. Tối nay nhất định phải gọi về khoe với họ mới được. Mà nghe xong lệu ba mẹ cô có tin nổi không đây. Ngay chính cô cũng không ngờ công ty của lạc Nguyên lại lớn đến vậy, khi nãy Mộ Phong cho cô biết mỗi năm lợi nhuận của bọn họ thu được không chỉ đứng hàng trăm tỷ đâu nha. Tiểu Hi hí hửng chạy về phòng Tổng Giám đốc, đóng cửa quỳ xuống lẩm bẩm “Thượng đế a, con biết con là người tốt nên người mới đối tốt với con như vậy. Cám ơn người” (Thượng đế: nếu ta nói mà con nghe được, ta thề, ta đảm bảo ta xin nói với con rằng con không tốt đến thế đâu, hihi: cô có cần đến cầu nguyện cũng tự sướng như vậy không hả?)
Lạc Nguyên vẫn chưa về, ở một mình trong căn phòng rộng lớn này thiệt là chán. Nếu bây giờ, quay lại phòng Mộ Phong thì ngại quá, cô đã làm phiền anh suốt buổi trưa rồi. Còn ngồi ngáp ruồi ở đây thì chán chết. Cô quyết định vác mặt đi phá Mộ Phàm dù sao cô cũng có chuyện muốn hỏi anh.