Đọc truyện Không Thể Quên Em – Chương 81
Lâm Uyển cảm thấy thật thần kỳ, giống như trong người bỗng dấy lên một cảm
giác của người làm mẹ.Lúc trước ngay cả khi chuẩn bị giường trẻ con, cô
cũng không tự mình đến xem xét hỏi han, song lúc này, cô bỗng dưng nổi
lên hứng thú, cứ nhìn thấy đồ trẻ con là trong lòng ngay lập tức trở nên mềm nhũn.
Nào là đôi tất nho nhỏ lông xù, còn có các bộ quần áo
bé bé xinh xinh.Chất liệu sờ vào rất mềm, hình thù đáng yêu, quả thật
khiến cho người ta không thể không yêu thương.
Lâm Uyển từ ngày
đó càng không thể ngồi yên, bắt đầu dồn tâm tư vào việc chuẩn bị đồ cho
con, theo cuốn sách mà Từ Đàn giới thiệu, cô tự tưởng tượng xem liệu
nhóc con trong bụng mình sẽ thích thứ gì, sau đó mới quyết định lựa
chọn.
Cuối cùng ngay cả phòng cho con cũng được cô cải biến lại,
toàn bộ màu sắc đều biến thành một không gian trong truyện cổ tích.Còn
cả xe đẩy nữa, cũng được Lâm Uyển chọn một kiểu dáng đáng yêu nhất.
Lúc Lâm Uyển đang bận rộn chuẩn bị này nọ, Tằng Tuấn cũng không hề nhàn rỗi.
Một hôm Lâm Uyển đang ngồi đọc sách nuôi dạy trẻ thì Tằng Tuấn đi tới.Trong tay anh cầm một tập sách gì đó, Lâm Uyển còn tưởng là anh cũng giống
mình, muốn trang trí thêm mấy thứ vào phòng của con.
Nhưng chờ khi anh đưa cho cô xem, Lâm Uyển mới kinh ngạc nhận ra, trong này toàn là tài liệu thông tin về các loại máy bay.
Tằng Tuấn tùy tiện lật một trang, sau đó chỉ vào hai loại, hỏi ý kiến cô: “Em thích cái nào?”
Lâm Uyển ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt nhìn anh.
Tằng Tuấn lại thấy đây là chuyện rất bình thường, tuy anh có máy bay công
vụ, nhưng nếu Lâm Uyển muốn đưa con đi du lịch thì phải dùng máy bay
khác phù hợp hơn.Mặt khác nếu đi nghỉ phép thì cũng cần phải mua sắm một số thứ, chứ anh không phải là người ăn chơi trác táng, ngày thường
không khoa trương, ngay cả ô tô cũng chỉ dùng loại xe công vụ là chính.
Lâm Uyển lúc này không thể đi chơi đâu, nhưng mọi chuyện đều đã được chuẩn
bị xong xuôi.Ví dụ như số lượng vệ sĩ, số lượng nhân viên trong nhà.Lâm
Uyển không hiểu lắm, liền để cho Tằng Tuấn quyết định hết, chỉ cần bảo
đảm an toàn là được rồi.
Phần lớn thời gian khác, hai người gần
như không tìm được sở thích chung để làm cùng nhau, Lâm Uyển thích xem
đủ các loại phim nhựa, dù là phim cảm động đến khóc như mưa hay phim về
tình cảm gia đình, cô đều thích xem hết.Tằng Tuấn tuy không hứng thú
lắm, nhưng lúc nào cũng ngồi bên cạnh xem với cô.
Lâm Uyển biết
anh là người thích yên tĩnh, nên ở nhà cô cũng chú ý rất nhiều, ngay cả
lúc bước đi cũng rất nhẹ nhàng.Không thể nói là bọn họ nhường nhịn đối
phương, mà là bất tri bất giác đã vì đối phương mà suy nghĩ.Đôi lúc nhớ
lại, Lâm Uyển mới thấy cô và Tằng Tuấn hành động ăn ý đến nỗi khiến
người ta phải kinh ngạc.Chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến cho đối
phương hiểu được suy nghĩ của nhau.
Tằng Tuấn ngoại trừ mua đồ ăn quần áo vật dụng này nọ cho Lâm Uyển và con chưa chào đời ra, anh còn an bài một số việc khác nữa.
Khu biệt thự đối với Tằng Tuấn mà nói thì chỉ là một nơi để ở cho qua ngày, vốn anh không tính sẽ ở đó lâu dài, song bởi vì có Lâm Uyển, lại thêm
việc hai người đã quen thuộc với môi trường sống ở nơi đây, cho nên anh
lại có tâm tư muốn ở đây luôn.Chỉ là căn nhà hiện nay có phần không được thích hợp cho lắm.
Có lúc, Lâm Uyển nhìn thấy trên bàn làm việc
của anh có một bản thiết kế gì đó, mới đầu cô không nhìn ra, còn tưởng
rằng là bản vẽ vườn hoa, nhưng đến lúc biết được nội dung thật sự, cô
mới kinh ngạc ngây ngẩn cả người.Đó là bản vẽ thiết kế cho nhà mới, xây
trên một mảnh đất lớn và cách biệt, quả thật nhìn giống như một trang
viên vậy.
Lâm Uyển tỉnh tỉnh mê mê, không biết bản vẽ này mà biến thành thật thì sẽ như thế nào.Tằng Tuấn khi nhìn thấy cái gì thú vị, sẽ lại gọi cô đến rồi cùng nhau chọn lựa.Ví dụ như các loại gạch đá, hoặc
phong cách kiểu dáng gì đó…
Lúc bọn họ đang rất phấn chấn bàn bạc về việc chuẩn bị cho nhà mới, mẹ Lâm Uyển lại trộm hỏi cô xem đã siêu
âm đứa nhỏ trong bụng chưa.
Lâm Uyển kỳ thật cũng quên mất chuyện này, trong lòng tuy cũng hơi hồi hộp, nhưng cô vẫn muốn đợi đến khi
sinh con để tạo bất ngờ.
Dù sao thì Tằng Tuấn cũng không tò mò lắm đến vấn đề con cái, thái độ của anh chính là có thể thích ứng được với mọi hoàn cảnh.
Điều này lại làm cho mẹ Lâm Uyển càng thêm sốt ruột, ở nhà lại bắt đầu ngồi cầu Bồ Tát phù hộ.
Thời gian trôi qua, bụng của Lâm Uyển cũng lớn vượt mặt, đến mức chỉ cần đi
lại một chút thôi cũng khiến cô thở hổn hển, cứ đi được một đoạn ngắn là phải ngồi xuống nghỉ một chút, cũng may là chân của cô lại không bị
sưng phù.
Mẹ của cô rất lo lắng, cuối cùng còn chuyển đến đây vì muốn chăm sóc cho Lâm Uyển.
Song có điều, việc này sẽ đồng nghĩa với việc bà phải chạm mặt Tằng Tuấn
thường xuyên hơn.Tuy rằng con rể vẫn luôn lễ phép lịch sự, nhưng mẹ Lâm
Uyển vẫn thấy hơi e ngại.
Lại nói lúc ăn cơm, Tằng Tuấn là người
rất ít nói, nên lúc ngồi vào bàn cơm, mẹ Lâm Uyển cũng không dám nói lời nào.May mắn Lâm Uyển là người hoạt bát, đôi lúc sẽ nói vài chuyện vui
để làm nóng bầu không khí.Dần dần, Tằng Tuấn cũng trở nên thoải mái hơn
nhiều.
Mẹ Lâm Uyển đến ở nhà vợ chồng son vài ngày, thấy con gái
được chăm sóc rất cẩn thận, bà cũng yên tâm hơn, lại thu dọn đồ đạc
chuyển về nhà, không quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng nữa.
Lâm Uyển vẫn như cũ sinh hoạt theo giờ giấc như thường ngày.Đến tháng dự
tính sinh, cô được an bài ở trong một bệnh viện tư.Không biết có phải
được chuẩn bị trước hay không, mà phòng cô đang ở không khác gì ở nhà,
điện nước tiện nghi đầy đủ, khiến cho người ta thấy rất thoải mái.
Giường lớn rất mềm mại, lúc vào đây, Lâm Uyển đã biết đây là phòng sinh, có
thể trực tiếp đẻ ngay tại đây luôn.Hơn nữa thiết kế bên trong đều là
dành riêng để chăm sóc cho sản phụ.
Lâm Uyển ở trong này vài ngày, càng gần đến thời gian dự tính, cô lại càng thấy hồi hộp hơn.
Một đêm nọ, lúc cô đang mơ màng ngủ, bỗng cảm thấy phía dưới hơi ươn ướt,
mới đầu cô còn tưởng là mình nằm mơ.Chờ đến lúc bị Tằng Tuấn vỗ vào tay, cô mới biết là mình bị vỡ nước ối.
Điều này làm cho cô phát
hoảng, lúc trước đã được tìm hiểu qua, lại chuẩn bị tâm lý rất ổn thỏa,
vậy mà đến thời khắc mấu chốt, chân tay lại luống cuống hết cả lên.
Tằng Tuấn mở đèn tường, nhìn về phía cô, nhất thời hiểu ra, liền ngồi bật dậy, sau đó giơ tay nhấn lên chuông ở đầu giường.
Rất nhanh đã có người tiến vào, những người này Lâm Uyển cũng biết, đều là người thường đến kiểm tra sức khỏe cho cô.
Bọn họ bắt đầu khám cho cô.Lâm Uyển nằm trên giường, có người cầm tay cô,
có người lại áp gì đó lên người cô, có người lại dán lên bụng cô để theo dõi tim thai.
Lâm Uyển đã bắt đầu cảm thấy từng cơn đau ập đến.
Ngay lập tức có người đến gần, hướng dẫn cô một số điều cần thiết.Dưới sự
trợ giúp của họ, Lâm Uyển cũng dần dần điều chỉnh được nhịp thở cho
thích hợp.
Cơn đau lại có dấu hiệu giảm đi.Đến lúc này, Lâm Uyển
mới có thể bình tĩnh lại, thậm chí cô còn có thể tính được khoảng thời
gian giữa các cơn đau.
Tằng Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Lâm Uyển thấy trên mặt anh còn có mồ hôi.Rõ ràng bên trong không nóng lắm,
theo bản năng cô đưa tay ra sờ lên trán anh, bất ngờ phát hiện thấy mặt
anh lạnh toát.Nhìn vẻ mặt của anh thì có thể đoán được là anh đang rất
sốt ruột, nhiệt độ cơ thể cũng thay đổi.
Lâm Uyển hít sâu, chịu qua cơđau xong, liền cười trấn an Tằng Tuấn: “Không đau như em tưởng tượng…”
Xung quanh các bác sĩ và nhân viên chăm sóc vẫn luôn ở bên làm bạn với
cô.Nhưng lúc sắp tới lúc sinh, Lâm Uyển bỗng thấy rất xấu hổ, sống chết
bắt Tằng Tuấn phải đi ra chỗ khác.Cô thật sự không muốn để anh nhìn thấy hình ảnh chật vật lúc sinh con của cô.
Sau đó, Lâm Uyển chỉ còn
biết làm theo lời của người đỡ đẻ, vô thức mà phối hợp, thậm chí cô còn
không nhớ là mình đã dùng sức mấy lần…
Đến cuối cùng, cô cảm thấy dường như sức lực trên cơ thể mình đã bị rút đi hết rồi…
Bác sĩ vẫn luôn động viên cô, song cô đã không nghĩ được gì nữa rồi, đầu óc như bị sung huyết đến sắp nổ tung…
Một lúc sau, bác sĩ tới gần giúp cô lau mồ hôi, các nhân viên y tá cũng ở bên cạnh chăm sóc.
Cuối cùng cũng xong rồi.
Lâm Uyển mềm nhũn nằm trên giường, mệt mỏi muốn ngất đi.
Ngay lập tức Tằng Tuấn và mẹ cô đi vào.Có một y tá ôm em bé đến trước mặt
Tằng Tuấn, nhưng anh lại không bế con ngay, mà nhìn Lâm Uyển một cái,
thấy cô không có việc gì, cuối cùng mới đưa tay ra ôm con.
Sau đó anh cúi xuống, cho Lâm Uyển nhìn mặt con.
Là một đứa bé mặt đầy nếp nhăn.
Lâm Uyển nhìn một lát rồi mới hỏi: “Là trai hay gái vậy anh?”
“Là con trai.” Tằng Tuấn khàn giọng nói.
Lâm Uyển theo bản năng nhìn về phía mẹ, quả nhiên thấy bà đang cung kính đứng bái lạy tổ tiên.
Lâm Uyển thấy vậy, liền khẽ nở nụ cười.
Cô cố gắng vươn ngón tay ra, muốn sờ lên môi con một cái, nhưng bé con quá non nớt, cô chỉ sợ sẽ làm cho con đau.
Cô mệt mỏi nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhỏ giọng hỏi: “Sao em không nghe thấy con khó…”
“Con đã khóc xong rồi.” Tằng Tuấn biết là cô mệt lắm rồi, liền vỗ lên vai cô, khẽ nói: “Em ngủ một giấc đi.”
Lâm Uyển lập tức nhắm hai mắt lại.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, chỉ biết lúc đang mơ màng có người bế cô lên,
giúp cô đổi chăn đệm mới.Sau đó cô còn được người ta xoa bóp nữa…
Ngủ được một giấc dài, cô lại cảm thấy có người đang đứng bên cạnh.Cô chậm rãi mở mắt ra, nhất thời trở nên kinh ngạc.
Bởi vì cô không nghĩ người đang cúi xuống trước mắt cô lại là ba của Tằng Tuấn, lúc hai người kết hôn ông còn không tới tham dự.
Thái độ của ông rất hòa nhã, nói: “Con cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sau đó ông đưa tay ra, ý định muốn sờ vào đứa nhỏ.Song bỗng nhiên tay của ông lại dừng lại giữa không trung.
Cô quay đầu lại nhìn con, khuôn mặt đứa nhỏ còn không to bằng bàn tay của
ông, hai má bầu bĩnh, cái miệng nhỏ nhắn còn há ra giống như đang ngáp.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của ba Tằng Tuấn trở nên rất vui vẻ.
Lâm Uyển cứ nghĩ là con chuẩn bị khóc, kết quả bé con chỉ ngáp một cái, sau đó lại ngủ tiếp.Hai chân bé khẽ cọ vào chăn nhỏ, bàn tay bé bé xinh
xinh nắm lại, đặt ở hai bên đầu, động tác giống như đang giơ tay đầu
hàng.
Ba của Tằng Tuấn ở bên cạnh ngắm nhìn cháu hồi lâu, bên
cạnh không có người nào đi cùng.Lúc này trong phòng chỉ có Tằng Tuấn và
hai mẹ con Lâm Uyển.
Lâm Uyển thật sự rất mệt mỏi, vừa nãy cô cố
gắng gượng mở mắt ra, lúc này hai mí mắt đã bắt đầu muốn đánh nhau
rồi.Cuối cùng không nhịn được, cô lại nhắm mắt lại rồi ngủ mất.
Lúc cô tỉnh lại, ba Tằng Tuấn đã đi rồi, trái lại trên bàn có đặt một thứ
gì đó bằng bạc.Kỳ thật chỉ là một chiếc vòng bạc, chất bạc cũng rất bình thường, nhìn qua cũng thấy là không đáng giá lắm.
Lâm Uyển khó
hiểu cầm lên, cô có thể nhìn ra được mặt chữ khắc trên đó, song chữ viết này lại giống như là hỗn hợp của chữ phổn thể và giản thể, nhìn kiểu
dáng và màu sắc thì có vẻ là đồ cổ.
Tằng Tuấn ngồi bên cạnh cô, nói: “Cái này là của ba anh mang đến.”
Anh nhìn con đang khua chân múa tay: “Là của cụ ông để lại, hồi nhỏ anh cũng từng đeo nó.”
Lâm Uyển hiểu được, liền cẩn thận đem vòng cất lại.
Trong phòng ấm áp hòa thuận, một nhà ba người ngồi bên cạnh nhau.Lâm Uyển nằm một lúc, thể lực cuối cùng cũng khôi phục lại một chút.
Tằng
Tuấn nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng anh cúi xuống, dùng chóp mũi khẽ
chạm vào mặt Lâm Uyển, song giống như không chịu nổi hấp dẫn, anh lại
nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn…