Đọc truyện Không Thể Quên Em – Chương 3
Edit : Ngân Nhi
Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, hai con chó này bình thường cũng rất hiếu động, chắc là chạy lên lầu chơi.
cô ở đây chăm sóc hai con chó này cũng khá lâu, nhưng lại chưa từng một lần lên thử tầng hai xem.Căn nhà này dù sao cũng là của một người cô không quen biết, cô lại còn là người được thuê tới để chăm sóc chó nên đương nhiên không được phép thất lễ.
Lâm Uyển ngồi vào sô pha, cô hiện tại không còn chút sức lực nào, vuốt ve đầu của Đại Mao, ánh mắt chua xót, khổ tâm về tình cảm thật ra cũng không có nhiều, cô chỉ cảm thấy rất hối hận.Lúc học Đại Học sao mắt của cô lại như thể bị mù vậy, cư nhiên lại bị những lời ngon tiếng ngọt của Vương Kiến làm tâm rung động.
hiện tại điều duy nhất may mắn đó là, năm đó Vương Kiến lừa cô đi thuê nhà nghỉ, cô sống chết không đồng ý.Nếu lúc đó mà đồng ý, phỏng chừng hiện tại cô sẽ tức đến hộc máu mất.
Nhưng trong lòng vẫn như có tảng đá đang đè nặng, Lâm Uyển biết hiệu quả cách âm của các căn biệt thự trong khu này đều rất tốt.cô liền hít sâu một hơi, rồi trút hết những khó chịu bực bội trong lòng ra bằng nước mắt.
thật ra cũng không phải hoàn toàn chỉ là vì chuyện của Vương Kiến, từ lúc Vương Kiến tới nhà cô, cô đã bị tổn thương sâu sắc, cô biết ba mình là một người rất trọng nam khinh nữ, nhưng thật không ngờ ông lại nói thẳng tất cả những chuyện đó trước mặt Vương Kiến.
Dù là chuyện gì cũng sẽ không cho cô một đồng, cô đã làm chuyện gì sai chứ, cô cũng là con gái của ba mà!!
Tuy rằng cô chưa từng mong sẽ trông cậy được gì vào gia đình, nhưng sự chênh lệch này khiến cho cô lòng đau như cắt.
Hơn nữa dù cho cô có cố gắng nỗ lực thế nào cũng vô dụng, lúc ba cô bế một bé trai về nhà, cô đã từng khóc rồi hỏi mẹ, có phải là vì cô không ngoan, cho nên ba mới không thương cô hay không.
cô cho tới bây giờ vẫn nhớ lại lúc đó mình còn nơm nớp lo sợ, muốn ba một lần nữa để ý tới cô, nhưng đều vô dụng.
Lúc không có con trai, cô còn có thể tạm thời làm một hòn ngọc quý trong gia đình, bây giờ có con trai rồi, cô ngay cả một hòn đá cũng không bằng.
Khóc xong, Lâm Uyển vẫn không quên công việc của mình, cô hít hít cái mũi, lau nước mắt rồi bận rộn chuẩn bị thức ăn cho lũ chó, chờ chúng ăn xong, cô lại đưa chúng ra ngoài đi dạo.
Sau khi xong việc, cô cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.Vốn ngày hôm qua cô đã không được nghỉ ngơi tốt, vừa nãy lại khóc một trận, cô cảm thấy mi mắt nhíu lại.Nghĩ tới lát nữa còn phải chen chúc trên xe bus, cô liền nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lúc.
Kết quả không đơn giản chỉ là nghỉ ngơi, cô vì quá mệt mỏi nên ngủ quên mất.
Lâm Uyển ngủ rất sâu, mãi cho đến khi trời tối cô mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Trong lúc nhất thời cô không nhận thức được là mình đang ở đâu, trong phòng lại hơi tối, đợi đến khi cô chớp chớp mắt, nhìn thấy cái bàn trà quen thuộc, mới nhớ ra là mình vẫn đang ở khu C.
cô nhanh chóng đứng dậy, sau đó mới cảm thấy được có một cái gì đó trượt xuống người mình.
cô buồn bực nhìn, mới phát hiện ra trên người mình không biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái chăn.
Chuyện này thật sự quá kỳ lạ!
cô dụi dụi mắt, chỉ thấy Đại Mao và Nhị Mao đang ở trên sô pha vẫy vẫy cái đuôi, chó lông vàng tuy thông minh thật, nhưng cái chuyện đắp chăn cho người không phải là quá thần kỳ sao?
cô sờ đầu Đại Mao và Nhị Mao, không tin nổi nói:“Hai đứa đắp chăn cho chị à, sao lại lợi hại như vậy chứ?”
đang nói chuyện với chúng, Lâm Uyển liền thấy đèn trong phòng được bật sáng.
cô buồn bực nhìn quanh bốn phía, sau đó liền thấy có một người đang ngồi trên ghế trước cửa sổ.Người kia đang cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa, chắc anh ta là người vừa bật đèn.
Mấy giây sau cô mới phản ứng lại được, đây là…… chủ nhân căn nhà này đã trở lại rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Uyển mang theo xấu hổ từ sô pha đứng lên, chính là đứng lên nháy mắt, vuốt lại cái váy cô đang mặc không biết từ lúc nào đã bị vén lên tới thắt lưng.
Đồng phục của bọn họ nhìn cũng khá đẹp, đều là váy ngắn, tuy rằng không đến mức hở hang, nhưng đứng ngồi gì cũng phải để ý một chút.
Vừa nghĩ tới mình vừa rồi thoải mái nằm trên sô pha, còn lộ cả quần lót?!
Lâm Uyển hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống……
cô vội vàng sửa sang lại váy áo, cô xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ, nhưng lại không có cách nào để giải thích.
cô chạy nhanh lại nói:“Xin chào, tôi là nhân viên ở đây, tới đây để chăm sóc chó…… thật ngại quá, vì hôm qua tôi bị mất ngủ nên……”
cô vừa nói vừa xoay người sửa sang lại sô pha, còn cẩn thận gấp chăn lại.
Lúc cô giải thích, người kia cũng không có động tác gì, biểu cảm không hề thay đổi.
Chính là sau khi Lâm Uyển nhìn thấy rõ diện mạo của người kia, liền lập tức trở nên ngây dại.
cô ở đây cũng đã lâu, nhưng thật ra lại chưa từng nhìn thấy chủ nhân của căn nhà này.Ít nhất cô cũng không đoán ra được đối phương lại là một người trẻ tuổi như vậy…… thật xinh đẹp……
cô liền lập tức không tự chủ được mà hít một hơi thật sâu.
Người kia nhìn cô, ánh mắt kia làm Lâm Uyển không nhìn ra được là anh ta đang cao hứng hay mất hứng.
Ngay giữa lúc Lâm Uyển còn đang ngơ ngác, người kia mới thản nhiên mở miệng nói:“cô muốn kiếm thêm thu nhập phải không?”
Lâm Uyển thề, từ bé đến giờ đây là giọng đàn ông hay nhất mà cô được nghe.
cô có chút bất ngờ, tuy nhiên cô rất nhanh nghĩ rằng, người này chắc là đang muốn cô làm thêm việc gì đó.
“Đương nhiên là muốn rồi ạ.” Thấy đối phương không truy cứu việc cô ngủ trên sô pha, Lâm Uyển cảm thấy rất may mắn, trong lòng còn suy nghĩ, người này không phải là muốn cô tắm rửa làm đẹp cho mấy con chó đấy chứ?
cô biết rõ người này chắc chắn là rất chú ý đến hai con chó, cứ khoảng mấy hôm lại thuê người đến “chăm sóc sắc đẹp” cho chúng, giúp chúng tắm rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng cũng gọi cô tới để giúp đỡ.
Ngay tại lúc cô đang mong chờ sẽ kiếm thêm thu nhập từ việc tắm rửa cho chó.Người kia lại giống như đang thương lượng với cô một chuyện rất bình thường,“Nếu tôi nói tôi muốn bao dưỡng em thì sao?”
Lâm Uyển tưởng rằng mình nghe lầm, cô có chút do dự, lúc anh ta nói hình như có một chút giọng địa phương, cô cũng không rõ lắm về giọng địa phương, ngẫm nghĩ, vừa nãy anh ta nói là bao dưỡng….Bảo dưỡng?
Là muốn cô giúp hắn bảo dưỡng sô pha?
Người kia thấy cô đứng im không nói, lại bổ sung thêm một câu:“Còn hơn là phải vụng trộm hưởng thụ căn phòng này, em có thể quang minh chính đại bước vào đây, trở thành bà chủ, huống hồ tôi một tháng có khi cũng chẳng qua đây lấy một lần.”
Lâm Uyển lúc này mới hiểu được ý tứ của đối phương.
Mặt của cô lập tức phình to xanh mét.
Đối phương tưởng rằng cô đang do dự, lại nói thêm một câu:“Em muốn tôi trả em bao nhiêu?”
Lâm Uyển trong nháy mắt thật muốn cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn trà đập thẳng vào đầu hắn!
Tuy nhiên cô lại lưỡng lự vì lo lắng đến công việc hiện tại, cuối cùng chỉ nói một từ:“Đồ cặn bã!”
nói xong liền quay đầu chạy lấy người.
Hơn nữa chuyện này cũng làm cho cô thật sự quá ngạc nhiên!!
Mặt cô chẳng lẽ giống loại người cần bao dưỡng lắm sao?
Là vì cô lớn lên rất gợi cảm và xinh đẹp, hay là cặp mắt nai của cô dễ làm cho người khác phạm tội!?
cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, Đại Mao và Nhị Mao có thói quen tiễn cô, thấy cô phải đi thì cũng đi cùng, dọc đường vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi.
Vốn đang bước đi đầy căm phẫn, Lâm Uyển lập tức lại mềm lòng, cô biết có khả năng mình sẽ không qua đây chăm sóc hai con chó này nữa, cô đứng lại, không cam lòng xoa đầu Đại Mao và Nhị Mao, hai con chó này dù sao cũng đã ở cùng cô được nửa năm, nghĩ phải xa chúng thật sự rất khó khăn.
Lúc cô đang cúi đầu sờ sờ hai con chó, người kia cũng đã đi tới.
Lâm Uyển vốn nghĩ muốn ngẩng đầu lên mắng cho đối phương một trận, tuy nhiên vừa mới nhìn thấy tư thế đi của người kia, cô liền ngây ngẩn cả người.
Anh ta đang khập khiễng bước đi.
Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, người kia vẻ mặt không đổi nói giọng làm ăn với cô:“Đây là số điện thoại của tôi, cô có thể cân nhắc.”
Cái này thật sự làm cho Lâm Uyển ghê tởm đến mức người run lên bần bật.
cô quay đầu nói với hắn một câu cũ rích:“Có tiền thì giỏi lắm à, bổn cô nương quyết không bán thân, phiền toái anh nếu còn muốn đi mua phụ nữ, thì tôi nghĩ anh nên đi mua một con gà còn có ích hơn đấy? Hay nên nói rằng anh đi đứng bất tiện, là một người què, cho nên không muốn để lộ ra?!”
Người kia sau khi nghe cô nói những lời này, nét mặt vẫn không thay đổi, bình tĩnh nhìn gương mặt cô:“Lâm tiểu thư, tiền đối với tôi không quan trọng, nhưng với cô thì khác đấy.”
nói xong hắn liền đem danh thiếp nhét vào tay cô.
Lâm Uyển không khách khí cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó liền phát hiện ra đây không phải là loại danh thiếp đánh máy bán đầy bên ngoài, chữ như được viết tay, hơn nữa trong danh thiếp cũng không có ghi tên công ty, chỉ có tên và số điện thoại mà thôi.
Lâm Uyển cũng không quản tới chuyện mất mặt hay không mất mặt, không nói hai lời liền đem tấm danh thiếp kia xé làm đôi rồi vứt xuống chân, dường như chưa hết giận, cô lại nhổ thêm một bãi nước bọt xuống rồi mới xoay người hiên ngang bước đi.