Không Thể Quên Em

Chương 21


Đọc truyện Không Thể Quên Em – Chương 21

Lâm Uyển vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ âm thầm chịu đựng.

Mẹ cô vốn định ra ngoài mua thức ăn rồi về nhà làm, nhưng Lâm Uyển không muốn, cô cầm điện thoại rồi gọi hai phần đồ ăn sẵn mang đến tận nhà.

Chỉ chốc nữa là người giao hàng sẽ tới, tốt xấu gì thì Lâm Uyển cũng phải khuyên mẹ ăn một chút.

cô cảm thấy rất khổ sở, mẹ cô im lặng không nói như vậy, khẳng định trong lòng đang thầm trách móc cô.

Tuy cô bị oan, nhưng dù sao chuyện này cũng là do cô tình nguyện…Mặc kệ có phải chịu ấm ức đến đâu thì cô cũng không thể nói ra được, bởi vì có ích gì chứ, còn không phải là sẽ khiến cho mẹ cô cảm thấy ngột ngạt hơn sao.

nói tới nói lui, Lâm Uyển vẫn kiên trì vừa khuyên vừa dỗ mẹ, cuối cùng bà cũng đồng ý quay về phòng nghỉ ngơi một chút.

Lâm Uyển ngồi im trên sopha phòng khách, cô khó chịu đã lâu, chờ cho tới khi mẹ cô đi ngủ, lúc này mới dám trút hết những phiền muộn tủi thân ra ngoài.cô khóc không thành tiếng, chỉ yên lặng chảy nước mắt, thỉnh thoảng còn cẩn thận quay sang nhìn về hướng phòng ngủ, vạn nhất mẹ cô tự nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy cô trong hoàn cảnh này, chắc chắn mọi việc sẽ càng thêm rắc rối.

cô chỉ có thể vừa khóc vừa lau nước mắt, lấy tay bịt chặt miệng, cố gắng không để phát ra tiếng động, vì sợ mẹ lát nữa sẽ nhận ra mắt cô sưng, cô còn lấy khăn mặt ướp lạnh rồi đắp lên mắt.

Khóc không được bao lâu thì Lâm Uyển lại có điện thoại.

Bên trong truyền đến giọng nói của “người bao dưỡng” trong tin đồn.

Bác lái xe vẫn giữ nguyên thái độ cung kính, nhưng Lâm Uyển cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm, cổ họng giống như đang bị một tảng đá chặn lại.


“Lâm tiểu thư, hiện tại cô đang ở đâu, Tằng tiên sinh bảo tôi tới đón cô.”

Lâm Uyển thật sự không muốn rời đi vào lúc này, cô muốn được ở bên cạnh bảo vệ mẹ, nhưng Tằng Tuấn so với bác cả của cô thì khó chơi hơn rất nhiều.

Lâm Uyển vừa nghĩ tới mà đã thấy rét run cả người, đành phải thở dài rồi nói : “Vẫn ở chỗ cũ.”

Hẹn tài xế xong, cô không dám đánh thức mẹ, mà chỉ nhẹ nhàng đặt bên cạnh bà một mẩu giấy, nói là mình phải tới công ty làm việc.

Sau đó cô liền chuẩn bị rồi đi ra ngoài, thế nhưng điều đáng ghê tởm chính là, cô vừa mới bước ra cửa thì đã nhìn thấy một vài người hàng xóm thích ngồi lê đôi mách, đang thầm vụng trộm theo dõi cô.

Lâm Uyển cúi đầu đi, mặt mũi đã trở nên trắng bệch.

Nghĩ tới việc mẹ cô ngày ngày đều phải đối mặt với những ánh mắt đó, những sự giễu cợt đó, khiến cho bước chân của cô run lên bần bật.

Đến chỗ cũ, bác lái xe đã tới trước và đợi sẵn ở đó, vẫn giống như trước chạy ra mở cửa xe cho cô.

Lâm Uyển cảm thấy rất trống trải, tâm trạng không tốt một chút nào.

Ngồi vào xe, cô cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện phải trở về đối mặt với Tằng Tuấn như thế nào nữa.hiện tại hắn đối với cô mà nói, ngược lại đã trở thành một chuyện rất nhỏ.

Đến nơi, lái xe đi tới giúp cô mở cửa, Lâm Uyển hồn bay phách lạc từ trong xe bước ra.


đi vào nhà, cô cởi giầy rồi thay dép lê, động tác rất chậm, giống như đã bị rút hết sức lực, im lặng đi vào phòng khách.

cô không có ý định gặp Tằng Tuấn, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để nằm xuống.Nhưng mà vừa mới đi được vài bước thì đã nghe thấy có tiếng người gọi cô.

Khi đó cô đã bước lên vài bậc cầu thang, liền quay xuống nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Tằng Tuấn đang đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn cô.

Tuy rằng cô đang đứng ở vị trí cao hơn, nhưng bộ dạng của hắn thì lại có vẻ như đang nhìn từ trên cao xuống vậy.

hắn ra lệnh cho cô : “Xuống dưới!”

Lâm Uyển biết chân của hắn không tiện đi lại, cô ở cùng hắn đã được một thời gian, nhưng cũng chưa từng một lần được nhìn thấy hắn leo cầu thang, khu biệt thự này nhà nào cũng được thiết kế cầu thang bậc cao, nhưng chỉ duy nhất căn hộ của hắn là bị đổi thành cầu thang kiểu sườn dốc.

cô nhìn vào mắt hắn, tâm tình vốn đã không tốt tới cực điểm, lúc này lại nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nhất thời không thể khống chế được lửa giận.

cô rất hận và căm ghét hắn, chỉ vì muốn trêu chọc cô mà khiến cho cuộc sống của cô trở nên tan nát như vậy!

Chuyện bị người ta bao dưỡng đã được truyền đi khắp nơi, nghĩ tới tương lai về sau, Lâm Uyển chỉ nhìn thấy một khoảng tăm tối.

Về sau liệu còn có người đàn ông đứng đắn nào muốn đứng ra chăm sóc cho cô nữa hay không?!


cô dùng sức nắm chặt tay vịn cầu thang, không chỉ không đi xuống mà còn khiêu khích quăng lại một câu : “Xuống để làm gì?Tôi muốn lên nhà thay quần áo.”

Tằng Tuấn nhíu mày nhìn cô.

Lâm Uyển đã ở cùng hắn vài ngày, biết rõ hắn là người không dễ đối phó, nhưng cô vẫn không thể kìm chế được cơn giận mà nói tiếp : “Sao anh không tới đây, là vì bị què nên không dễ dàng đi lại có đúng không? Nhưng mà nói thật, anh ngoại trừ cái chân ra, thì tâm lý chắc cũng có vấn đề rồi, bằng không bên ngoài có nhiều phụ nữ để chơi đùa như vậy, anh không thèm, lại phí công giữ tôi lại để làm gì chứ?! Anh đúng là một tên què biến thái!!”

Ánh mắt của Tằng Tuấn đã dần dần trở nên lạnh lẽo.

Lâm Uyển hơi sợ, thật ra cô cũng có chút hối hận khi vừa nói ra những lời đó, nghĩ vậy liền nhanh chóng xoay người rồi chạy lên lầu.

Nhưng chưa chạy được vài bước, Lâm Uyển liền cảm thấy gáy tê rần, mái tóc bị người ta nắm lấy.Cả người cô ngã ngửa ra sau, ổn định rơi vào lồng ngực của người kia.

Tằng Tuấn sau khi ôm lấy cô cũng không lập tức nổi cáu, chỉ gắt gao giam cô trong lòng rồi đi tới thang máy.

Lâm Uyển tuy biết hắn rất khỏe, nhưng lại không ngờ khi hắn ôm cô, sức lực lại lớn tới mức khiến cho cô không thể nhúc nhích được như vậy.

Thang máy lên lầu, Tằng Tuấn quen thuộc mở cửa phòng ngủ ra, lập tức đi tới quăng Lâm Uyển lên giường.

Đệm rất mềm, Lâm Uyển cả người bị đập xuống cũng không cảm thấy đau, chính là bị ném đột ngột nên có chút choáng váng đầu.Mái tóc của cô cũng theo đó mà rối tung, cả người chật vật lăn một vòng trên giường.

Lâm Uyển cũng đã từng bị ba đánh, hồi nhỏ động một tý chuyện là bị lôi ra cho ăn đòn, quả thật nhiều như cơm bữa.Nhưng lúc này bị Tằng Tuấn làm như vậy, Lâm Uyển lại cảm thấy rất căng thẳng.

Lúc Tằng Tuấn áp sát người đè lên cô, Lâm Uyển giống như phản xạ có điều kiện, giơ tay ra tát một cái thật mạnh lên mặt hắn.

Tằng Tuấn bị đánh nghiêng mặt sang một bên, đợi đến lúc hắn quay lại, một chữ cũng không nói, chỉ nhanh chóng ngồi thẳng dậy rồi cởi thắt lưng ra.


Lúc nhìn động tác hắn rút thắt lưng, Lâm Uyển thật sự cảm thấy như đang xem tới đoạn gay cấn trong phim kinh dị.

Thắt lưng bình thường hầu như đều rất cứng, nhưng không biết thắt lưng của hắn làm bằng chất liệu gì mà trông thật mềm mại.Lâm Uyển tưởng hắn sẽ dùng nó để đánh mình, liền sợ hãi lấy tay che kín mặt lại.

Kết quả Tằng Tuấn không làm vậy, mà lại quỳ một chân xuống trước mặt cô rồi dùng thắt lưng trói hai tay của cô lại.

Dây lưng kia thật mềm, chạm vào da có cảm giác thật khác biệt.

Động tác của hắn rất liền mạch lưu loát, Lâm Uyển có muốn giãy dụa cũng vô ích, bởi vì đầu gối của hắn đang để trên ngực cô, trông thì có vẻ bình thường, nhưng chỉ sau một lúc, người vốn đang vùng vẫy điên cuồng là Lâm Uyển, giờ đây lại cảm thấy rất khó thở, đừng nói đến việc giãy dụa, bây giờ dường như ngay cả hô hấp cũng không được nữa rồi.

Tình huống rõ ràng xảy ra kịch liệt như vậy, nhưng sau khi Tằng Tuấn làm mọi thứ ổn thỏa xong, lại không hề thấy hắn mệt mỏi thở dốc.

Vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, sau khi xác định cô không hề phản kháng nữa, lúc này mới nhấc chân ra khỏi ngực cô.

Lâm Uyển bị hắn đè nên không thở được, lúc này được thả tự do, cô liền lập tức há to miệng ra hít thở, quả thật giống như vừa mới bị chết đuối vậy.

“Em giỡn đủ chưa?” hắn vừa nói vừa cởi quần áo của cô ra, chậm rãi thoát từng cúc áo một.Ngón tay của hắn khẽ xoa nhẹ cằm cô rồi từ từ lướt xuống xương quai xanh, lưu luyến một chút, sau đó bắt đầu cởi móc áo ngực.

Xong xuôi, bàn tay của hắn bắt đầu thăm dò, vuốt ve những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô…

Tuy diễn một màn nóng bỏng như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lạnh như băng, Lâm Uyển quay đầu ra chỗ khác, muốn vùi mặt vào gối.

Hành động này của cô bị Tằng Tuấn phát hiện, hắn xoay mặt cô lại, cúi đầu xuống áp miệng vào tai cô, khẽ thì thầm : “Nhìn đây, xem bây giờ tên què biến thái này sẽ chơi đùa em như thế nào nhé.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.