Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 64
Tình huống như vậy, thật sự là quá mức kinh sợ đối với gia đình Lâm Uyển, sau khi Tằng Tuấn ra khỏi thang máy, anh lại tiếp tục đi thẳng về phía cửa.Trước những người đang cung kính đứng chào, anh cũng chỉ gật đầu rồi đi qua, động tác đơn giản và dứt khoát.
Lâm Uyển sững sờ một lúc rồi cũng kéo tay mẹ đi theo.Mẹ cô tuy vẫn đang ngây ngẩn cả người, nhưng bị Lâm Uyển giục nên cũng từ từ bước đi.
Lâm Uyển cứ thế dắt tay mẹ đi, mặt không chút thay đổi đi lướt qua những người họ hàng.Nhưng lúc đi qua ông bà ngoại, Lâm Uyển lập tức đứng lại cúi đầu chào tạm biệt hai người.
Ra bên ngoài, xe đã đứng chờ sẵn.
Mạnh trợ lý biết lần này Tằng tiên sinh muốn đưa mẹ con Lâm Uyển về, nên đã cố ý chọn một chiếc xe dài hơn.Lúc này hắn cũng đang cùng lái xe đứng bên ngoài cung kính chờ.
Tằng Tuấn đi đến cạnh xe, anh không lên trước mà im lặng đứng một bên đợi.Ngay cả việc lái xe đến mở cửa cũng bị anh ngăn lại.Thấy Lâm Uyển đưa mẹ tới, anh mới mở cửa xe ra.
Nhà họ hàng cô cũng như phát hiện ra điều gì đó, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Lâm Uyển.Có mấy người trẻ tuổi còn chạy hẳn ra cửa xem.
Lâm Uyển nhìn tư thế mở cửa xe của Tằng Tuấn, không hiểu sao lại khẽ nở nụ cười.Song mẹ của cô thì vẫn còn đang khiếp sợ, nhìn lên chiếc xe rồi lại nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển rất tự nhiên nói với mẹ: “Mẹ, lúc này rất khó bắt xe, cứ để cho anh ấy đưa chúng ta về đi.”
Mẹ Lâm Uyển nghe vậy thì mới ngồi vào trong xe.Tuy nhiên trong lòng bà vẫn còn rất hồi hộp, đoạn đường đi ra đến cửa vừa rồi vẫn chưa khiến bà hết kinh ngạc.
Đến lúc này rồi, Lâm Uyển cũng không có gì phải căng thẳng nữa, cô rất thoải mái ngồi bên cạnh để ý mẹ.Tằng Tuấn cũng ngồi vào ghế bên cạnh.
Mẹ Lâm Uyển toàn thân cứng ngắc ngồi trong xe.Lâm Uyển phải vỗ vào tay bà để trấn an, nhưng thật ra trong lòng cô cũng hơi có chút bất ổn.
Tằng Tuấn vừa ngồi vào xe, liền rất nhanh nói: “Chào dì, cháu và Lâm Uyển đã quen nhau được một thời gian, vốn cũng nghĩ muốn đến nhà thăm dì một lần, không biết ngày mai dì có bận không ạ?”
Tằng Tuấn nói chuyện rất lễ phép, vốn anh là một người rất lịch thiệp, lúc này nói chuyện lại càng thêm nho nhã.
Mẹ Lâm Uyển cảm giác như bầu trời đang bị thiên thạch rơi xuống, sau đó đập vào đầu tạo ra muôn ngàn sao sáng bay xung quanh.Cũng không biết là phúc hay họa, có điều nhìn anh lịch sự lễ phép như vậy, mẹ Lâm Uyển liền gật đầu nói: “Ngày mai dì không có việc gì cả, lúc nào cháu đến cũng được.”
Sau đó Lâm Uyển vội quay đầu nhìn Tằng Tuấn, lại thấy anh cũng đang nhìn mình một cách chăm chú.
Tim cô bỗng đập mạnh, vội chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.
Tới nhà cô, Tằng Tuấn còn từ trong xe đi ra, đứng yên nhìn hai người lên lầu.
Lúc vào nhà, mẹ Lâm Uyển liền nhịn không được nói: “Thằng bé kia quả thật rất được, lễ phép chu đáo…”
Song lại nghĩ đến một màn lúc từ thang máy bước ra, sự khoa trương đó quả thật chứng tỏ rằng cậu ta không phải là con cái trong một gia đình bình thường.Cho nên mẹ Lâm Uyển cũng hơi có chút lo sợ.
Tuy nhiên bà vừa mới cùng Lâm Uyển đi vào nhà, còn chưa kịp nói chính sự thì di động lại vang lên, bà nhìn vào số gọi đến thì rất ngạc nhiên, nói: “Tối rồi mà dì cả của con lại gọi đến làm gì nhỉ?” Bà vừa nói vừa nhận điện thoại.
Đầu bên kia lập tức truyền tới một giọng nói rất thân thiện: “Hai người đã về nhà chưa ạ…Về đến nơi là tốt rồi…Tại em không yên tâm ý mà…Có rảnh chúng ta lại tụ họp lần nữa, hôm nay nhiều người quá nên không nói chuyện được nhiều với mẹ con chị, lần sau tìm nơi khác rồi chúng ta gặp mặt nhé…”
Mẹ Lâm Uyển cúp máy, đang định nói chuyện của Lâm Uyển thì di động lại kêu lên.
Bà nhìn số gọi đến, cư nhiên lại là cậu của Lâm Uyển, bà thở dài nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu bên kia khách khí nói: “Chị, chị về đến nhà chưa…”
“Về rồi…” Mẹ Lâm Uyển lại nói cho có lệ vài câu rồi cúp máy, đang định quay sang nói thì chuông điện thoại lại kêu lên.
Biểu cảm của mẹ Lâm Uyển liền biến thành 囧囧.
Dù sao thì mối quan hệ của hai mẹ con bà với họ hàng thì có ai mà không biết, hiện tại lại bỗng dưng thân mật như vậy, quả thực không thể thích ứng được.
Nghe điện thoại xong, bà lại lắc đầu nói thầm: “Đúng là thói đời…”
Bà không dám mở máy nữa, dứt khoát tắt nguồn luôn.Sau đó ngồi lên sô pha, nghiêm túc xét hỏi Lâm Uyển.
Hiện tại bà chỉ quan tâm đến mỗi chuyện của con gái thôi, bà liền bày ra một dáng vẻ nghiêm khắc, chất vấn Lâm Uyển: “Người kia là thế nào, tại sao lại quen nhau đến nửa năm rồi, con và cậu ta qua lại với nhau lâu như vậy thật sao? Cậu ta có thật sự yêu con không?”
Lâm Uyển trong lòng hoang mang, bị mẹ hỏi vậy, nhất thời cũng không biết nên trả lời sao cho phải.Cô không rõ là mẹ mình cảm thấy thế nào về Tằng Tuấn, nhưng theo cô thì mẹ cô không thích Tằng Tuấn lắm…
Cho nên cô cũng không muốn nhắc đến những chuyện linh tinh khi mới quen biết anh, cứ lược bỏ nhiều thứ mà nói: “Đúng là con đã quen anh ấy được nửa năm, trước đó ba con đã mắc sai lầm trong việc trang hoàng cho khách sạn của anh ấy, cho nên con đã đến tìm anh ấy để xin anh ấy hãy nương tay, cứ vậy thôi ạ, sau đó chúng con biết nhau, anh ấy đối với con rất tốt…”
Cô có chút luống cuống, tiếp theo còn không tự chủ được mà nói: “Anh ấy thích con, mà con…Cũng có cảm tình với anh…”
Mẹ Lâm Uyển thấy cô như vậy nên cũng không hỏi thêm nữa, nhìn dáng vẻ của Lâm Uyển thì biết, rõ ràng là vẻ mặt của người đang yêu mà.
Người kia đối với con gái bà rất lễ độ, lại nói, vừa rồi lúc ăn cơm, bà có cố ý quan sát một chút, lúc ấy ở nhà ăn nhiều người như vậy, nhưng chỉ có Tằng Tuấn là quan tâm cầm áo khoác và túi xách cho con bà, có thể nói người kia quả thật rất quan tâm đến Lâm Uyển.
Thế nhưng dù sao bà cũng là mẹ, trong lòng không khỏi có chút loạn, nói: “Có điều hoàn cảnh không thích hợp cho lắm, điều kiện của cậu ta tốt như vậy, người nhà cậu ta đã gặp con chưa? Liệu họ có thể đồng ý chuyện của các con không?”
Lâm Uyển còn chưa nghĩ xa như vậy, cô tâm hoảng ý loạn nói nhỏ: “Mẹ, mẹ nghĩ hơi xa rồi…”
Chờ Lâm Uyển đối phó với mẹ xong, lúc đi vào phòng chuẩn bị nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy tiếng báo tin nhắn trên di động.Cô mở ra xem, tin nhắn chỉ ngắn gọn ba chữ “Em ngủ chưa?”.
Xem ra Tằng Tuấn đang đợi cô để cùng nhau nói chuyện phiếm.Cô nhanh chóng nhắn lại “Vẫn chưa ngủ.”
Tin nhắn lại lập tức trở về “Ngày mai anh nên qua lúc mấy giờ?”
Lâm Uyển nghĩ một lúc rồi nhắn lại “Mười giờ anh đến nhé.”
“Có cần mặc Tây trang không?”
Lâm Uyển nhìn tin nhắn xong rồi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tưởng tượng dáng vẻ Tằng Tuấn mặc tây trang đến gặp mẹ cô, chắc cũng khá được đó.
Cô không có kinh nghiệm mấy trong chuyện này, lúc trước Vương Kiến đến nhà cô, hắn cũng chỉ mặc một bộ đồ bình thường.
Chắc lần đầu đến nhà gặp mặt thì không cần phải nghiêm trang như vậy đâu.Nghĩ vậy cô liền nhắn lại “Mặc thế có vẻ nghiêm túc quá, cứ thoải mái thôi.”
Bên kia rất nhanh nhắn lại một chữ “Được.” Sau đó lại nhắn tiếp “Em đi ngủ sớm đi.”
Lâm Uyển không tự chủ được mà nở một nụ cười, trong lòng có chút là lạ, không hề lo lắng mà ngược lại rất vui vẻ.Song đi cùng với cảm giác hạnh phúc này chính là sự hồi hộp, khiến cho cô muốn làm điều gì đó để áp chế lại cảm xúc đang hừng hực trong tim mình, nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của anh thôi, cô sẽ tự nhiên cảm thấy đặc biệt cao hứng.
Tối hôm nay, hết thảy mọi chuyện đều giống như một giấc mơ vậy.
Ngày hôm sau, chưa đến bảy giờ Lâm Uyển đã tỉnh dậy, cô tắm rửa sạch sẽ, còn cố ý chọn tới chọn lui ba bốn bộ quần áo, kết quả lúc cô đi ra ngoài thì đã thấy mẹ cô lại còn dậy sớm hơn mình.
Bà đã quét tước nhà cửa đến lần thứ ba rồi, bàn trà bàn ăn hay cả TV cũng đều được lau chùi sạch sẽ.
Lâm Uyển vội vàng chạy tới kéo mẹ ngồi xuống sô pha, nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút đi.”
Mẹ cô kỳ thật cũng hơi hồi hộp, căn bản là vì lần này người đến nhà không giống với Vương Kiến, vị kia bà quả thật không biết rõ là người như thế nào, Lâm Uyển lại cứ muốn nói lại thôi, khiến trong lòng bà rất bồn chồn, sợ nhà cửa sơ sài thì lại khiến cho người ta coi thường con gái mình.
Một lúc sau Lâm Uyển chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, cô kinh ngạc nhìn qua, lúc này mới chín giờ rưỡi thôi, không phải đã hẹn anh mười giờ sao.
Cô cứ tưởng là Tằng Tuấn đến sớm, ai ngờ vừa mới mở cửa thì đã bị kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Bởi vì người đứng bên ngoài không phải ai khác, mà chính là gia đình dì cả vừa mới gặp tối qua.
Chồng dì cả bao lớn bao nhỏ mang theo không biết bao nhiêu đồ, thân thiết chào hỏi Lâm Uyển: “Lâm Uyển đấy à, sớm nghe nói hai mẹ con đã chuyển nhà, vốn cũng muốn đến thăm nhưng vẫn chưa có dịp, lần này nhất định phải đến nhà một chuyến mới được…”
Lâm Uyển có chút tức giận, nhưng cô lại không thể bắt người ta trở về, đành phải bất đắc dĩ mà nghênh đón.
Trái lại mẹ Lâm Uyển lại có chút sốt ruột, vội đi tới nói với bọn họ: “Ôi, hôm nay không được tiện lắm, lát nữa bạn trai Lâm Uyển sẽ đến đây…”
Chồng dì cả lập tức bày ra vẻ mặt tươi như hoa nở, nhanh chóng đem quà tặng vào nhà, nịnh bợ nói: “Ôi, thật thế ạ! Vậy hôm khác chúng em qua thăm chị, người kia nhất định phải tiếp đón thật chu đáo mới được, nhất định phải thế…”
Sau đó hắn liền giống như nhìn thấy một thứ rất đáng sợ, ánh mắt lập tức nhìn vào đĩa hoa quả đang bày trên bàn, hai ba bước đi tới nói: “Cái này…Hai người để cho cậu ấy ăn táo ư?”
Lâm Uyển không nghĩ rằng đến cả chuyện này mà cũng có người trông nom.
Chồng dì cả dáng vẻ vô cùng khổ sở: “Ít nhất cũng phải mua hoa quả nhập khẩu chứ?”
Hắn nhanh chóng thu xếp quà, sau lại nói: “Có trà không, chắc chắn phải dùng lá trà ngon mới được, tuyệt đối không được dùng nước sôi để pha, trong nhà có không, nếu không có thì để em đi mua ngay.”
Lâm Uyển nổi da gà, vội ngăn chồng dì cả lại: “Anh ấy không để tâm mấy chuyện đó đâu, chỉ đến đây ngồi một lúc thôi ạ.”
Chờ gia đình dì rời đi, Lâm Uyển nhìn đồng hồ, còn hơn hai mươi phút nữa Tằng Tuấn mới đến.
Kết quả chỉ hai ba phút sau, Lâm Uyển liền nhận được điện thoại của chồng dì cả, thấy giọng của hắn ngạc nhiên nói: “Lâm Uyển, khách quý nhà cháu tới rồi đó, xe đỗ dưới nhà rồi, cháu nhanh nhanh ra đón đi.”
Lâm Uyển lắp bắp kinh hãi, nếu Tằng Tuấn đã sớm đến rồi thì cần gì phải đứng dưới chờ nữa chứ.
Vì để xác nhận lại, cô liền nói với mẹ một tiếng rồi thay giày đi ra ngoài, xuống dưới nhà, quả nhiên đã thấy xe của Tằng Tuấn ở đó.
Tằng Tuấn vẫn ngồi bên trong, Lâm Uyển đi qua gõ vào cửa kính xe.Cửa xe chậm rãi hạ xuống, Lâm Uyển nhìn thấy Tằng Tuấn thì lập tức tim đập mạnh, mặt đỏ hồng nói: “Anh đã đến rồi thì tại sao lại không vào nhà?”
Tằng Tuấn nhẹ nhàng nói: “Còn sớm quá.”
“Có gì quan trọng chứ, cũng không phải là đang đến trường thi.” Lâm Uyển mở cửa xe, kéo tay anh thúc giục: “Nếu đến rồi thì vào nhà thôi, chắc anh cũng đã đợi lâu rồi.”