Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 53
Hai tuần trôi qua, lúc Mạnh trợ lý đến gặp vị cấp trên của mình để báo cáo tình hình thì khuôn mặt đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Những năm gần đây Mạnh trợ lý luôn phục vụ bên cạnh Tằng tiên sinh, ít nhiều cũng biết một chút về bối cảnh của anh.Tuy rằng Tằng tiên sinh tính tình trầm ổn, nhưng phàm là ai đã biết về gia đình anh thì đều phải giật mình.
Thật ra vấn đề gia thế cũng chỉ là thứ yếu, hoàng thân quốc thích cao quý như trong phim điện ảnh cũng không phải là hiếm lạ, chủ yếu là Tằng Tuấn có một người cha vô cùng vĩ đại.Từ lúc mới học đi đã được ông đưa ra nước ngoài học tập, lớn hơn một chút thì càng đi nhiều hơn, đó là chuyện mà một người bình thường có thể trải qua hay sao.
Gia phong của nhà họ Tằng cực kỳ nghiêm khắc, Tằng tiên sinh vừa không hút thuốc cũng không uống rượu, đối với chuyện nam nữ thì lại càng giữ mình trong sạch, khiến cho giới truyền thông không thể viết bài lung tung về gia đình anh.
Trong mắt của Mạnh trợ lý, Tằng Tuấn là một người lúc nào cũng chỉ ru rú trong nhà một cách tẻ nhạt.Nếu có điều gì khiến anh ham mê, thì chính là lúc anh rảnh rỗi sẽ ngồi ở trong phòng đọc sách viết chữ.
Vậy mà năm kia không biết tại sao mà Tằng tiên sinh lại nuôi hai con chó để giải sầu.
Song điều khiến cho người ta phải té ghế chính là lúc lựa chọn giống chó, ánh mắt của Tằng tiên sinh rất kén chọn, khi đó Mạnh trợ lý còn phải hao hết tâm tư đi tìm đủ mọi giống chó quý hiếm về.Kết quả ngay cả Ngao Tạng hay Alaska Tằng tiên sinh cũng không thấy vừa mắt, cuối cùng lại chỉ thích mỗi đôi chó lông vàng nghịch ngợm hay gây sự kia.
Cũng không phải là chó lông vàng có vấn đề, mà là người như anh thì phải nuôi những loại hiếm lạ một chút thì mới xứng tầm, đằng này lại chọn chó lông vàng, trông có vẻ không phù hợp với khí chất của Tằng tiên sinh cho lắm.
Tuy nhiên có thể nhìn ra là Tằng tiên sinh rất thích hai đứa nhóc kia, nghe tin hai con chó cắn người, anh liền cho người đi điều tra nguyên nhân, nếu phát hiện trên người hai con chó có dấu vết bị đánh đập thì sẽ lập tức cho người ta nghỉ việc.Sau đó còn tăng cường theo dõi cả trong lẫn ngoài, để lúc nào cũng có thể nhìn thấy tình hình của hai con chó.
Vốn cũng không phải chuyện nhỏ gì, dù sao màn hình theo dõi trông cũng chỉ như đồ trang trí mà thôi.Lúc Mạnh trợ lý đi đến báo cáo tình hình công việc, cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, cho nên cũng biết cô gái đến phụ trách việc chăm sóc chó tên Lâm Uyển kia.Dáng vẻ rất thanh tú, làm việc lại ổn thỏa, cho dù thỉnh thoảng có tận dụng làm việc riêng thì cũng chỉ là mượn chỗ cắm điện để nấu mỳ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến toàn cục.
Thấy vậy Mạnh trợ lý cũng không nhận xét gì.
Nhưng có một lần, Tằng tiên sinh người không hay chú ý tới mấy thứ này, lại bỗng nhiên bảo hắn tăng tiền lương cho cô gái chăm sóc chó kia.
Mạnh trợ lý tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo.
Cho nên sau khi biết chuyện giữa Tằng tiên sinh và Lâm tiểu thư, Mạnh trợ lý cảm thấy rất kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ đó không phải là cô gái được phái tới để chăm sóc chó sao.
Nhưng sau khi gặp Lâm Uyển, Mạnh trợ lý mới hiểu được vấn đề.Tuy ban đầu tính khí cô rất nóng nảy, nhưng bản chất lại rất giống với giống chó lông vàng kia.
Mái tóc mượt mà mềm mại, miệng cười vô tư lộ ra tâm địa thiện lương, con người lại hoạt bát.Mỗi lần thấy Tằng tiên sinh, cô lại tỏ ra vô cùng e dè ngoan ngoãn, còn có thể kiên nhẫn đi dạo bên cạnh Tằng tiên sinh, ở trước mặt anh, cử chỉ của cô trông giống như một con thỏ nhỏ vậy.
Nhưng mà hiện tại Lâm tiểu thư đi rồi, tình hình lại hoàn toàn không được ổn cho lắm.
Tằng Tuấn lòng vẫn vững như núi Thái Sơn, mấy ngày nay cũng chưa tỏ vẻ gì, nghe xong báo cáo cũng không ừ một tiếng, giống như đang nghe người khác nói chuyện vậy.
Song có điều, người ít bị bệnh như Tằng tiên sinh, dạo gần đây lại thấy hơi khàn giọng.Mạnh trợ lý lập tức đi gọi bác sĩ, anh cũng mặc kệ, để cho người ta muốn làm gì thì làm.
Mạnh trợ lý vô cùng lo lắng, sớm muộn gì Tằng tiên sinh cũng đau khổ mà sinh bệnh mất thôi, trong lòng oán giận Lâm Uyển sao lại chạy trốn chuyên nghiệp như vậy làm gì chứ! Đã qua hai tuần rồi mà vẫn không thấy mặt mũi đâu cả.
Mẹ của Lâm Uyển thì đã tìm được rồi, bà chỉ đang du sơn ngoạn thủy để dưỡng già thôi, một chút manh mối cũng không tìm ra được.Điện thoại cũng được theo dõi sát sao, nhưng đầu bên kia không hề có chút tín hiệu nào.
Ngày qua ngày, quả thật giống như mò kim đáy bể.
Hiện tại chỉ đành biết cầm ảnh chụp đi tìm manh mối, hỏi thăm khắp nơi, theo dõi mọi con đường mà thôi.Lại không thể công khai lùng bắt trong cả nước, chỉ có thể lén lút điều tra.
Tằng tiên sinh không nói gì, mỗi lần nghe báo cáo xong chỉ gật đầu một cái, nói vẻn vẹn một câu ‘tôi biết rồi’.
Mạnh trợ lý cảm thấy rất đau lòng, yêu thương thành ra như vậy cũng rất hiếm gặp…
Mãi tới tuần thứ ba, Tằng Tuấn mới có động tĩnh, anh lấy di động ra, sau đó Mạnh trợ lý nghe thấy hình như anh đang gọi điện cho ai đó.Đặt điện thoại xuống, anh lại mở miệng nói: “Anh chuẩn bị đi, ngày mai tự mình đi đến tỉnh XX một chuyến cho tôi.”
Mạnh trợ lý nhanh chóng gật đầu đồng ý, biết đây là Tằng tiên sinh mở đường ình, cú điện thoại vừa rồi hắn cũng nghe được, hiện tại có hậu thuẫn như vậy, nếu hắn mà còn không tìm thấy người thì tốt nhất là đừng quay về nữa.
Chờ Mạnh trợ lý rời đi, Tằng Tuấn mới từ trên ghế salon đứng dậy, chậm rãi đi lên phòng ngủ tầng hai.
Đây là lần thứ hai trong đời anh phải lật cả ba tấc đấc lên để tìm người, lần đầu tiên là mấy năm trước, anh đã hận không thể đánh sập cả cái đất Bắc Kinh xuống, kết quả bởi vì làm quá mức nên còn bị trưởng bối trong nhà giáo huấn một trận, nhưng anh vẫn cố chấp đi tìm trong một thời gian dài, vậy mà cuối cùng vẫn không tìm được người.
Hiện tại, anh trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, Lâm Uyển có tên có họ, chắc chắn sẽ tìm dễ hơn nhiều so với cô gái kiêu ngạo lừa đảo hồi trước mà anh không nhìn rõ mặt kia.Cô gái ấy hồi đó đã để lại cho anh một số điện thoại giả, suýt chút nữa khiến anh tức phát điên.
Cho nên sao anh phải gấp làm gì.
Nghĩ vậy, anh đi đến trước bàn trang điểm, thường ngày cũng không hay thấy Lâm Uyển dùng đến nó.Anh không kiên nhẫn giơ tay gõ lên mặt bàn, sau đó mở ngăn kéo ra, trước giờ anh chưa từng đụng đến đó, vì nếu là dành cho Lâm Uyển thì anh sẽ tôn trọng riêng tư của cô.
Ngay cả việc cô lén lút uống thuốc tránh thai, anh cũng làm ngơ không nói.Anh còn chưa nông nổi tới mức bắt ép cô sinh con cho anh.
Kỳ thật tức giận hơn nửa tháng, đến cuối cùng anh vẫn mơ hồ, không hiểu mình phí công đi tìm một cô gái như vậy để làm gì chứ.
Trong ngăn kéo có chi phiếu, tiền mặt, giấy chứng nhận nhà, đều là của anh cho cô, tất cả cô đều không lấy, lúc ra ngoài còn cố ý mặc một bộ quần áo khác.Tằng Tuấn nhìn vào bỗng nổi giận, cũng không biết là bị cái gì kích thích, liền thở hổn hển đóng ngăn kéo lại.
Lúc người của Tằng Tuấn đang ùn ùn kéo đi tìm người, thì quả thực ở bên kia Lâm Uyển cũng hơi lo lắng, nơi cô sống hoàn toàn lạ lẫm, rất nhiều chỗ cô còn chưa thích ứng được, bà chủ cũng đối với cô quá mức nhiệt tình.Có thể là do ít khách, nên bà chủ lúc rảnh rỗi đều tới đây tán gẫu với cô.
Lâm Uyển lúc trước gạt người nói là mình làm thiết kế, nên bà chủ thường làm mấy việc để cho cô xem, ví dụ như cắt hoa giấy, để cho cô khơi dậy được cảm hứng.
Lâm Uyển thì thiết kế cái gì chứ…
Song gặp dịp thời tiết không tồi, Lâm Uyển cũng chạy ra ngoài ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.Tuy không thể sánh bằng khe sâu ở Đông Phi, nhưng ở đây lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết của quê hương.Lúc họp chợ cô còn đi theo bà chủ chạy xe đến thị trấn đi dạo giải sầu, mua một chút đồ dùng sinh hoạt.
Hơn nữa trong thị trấn số điện thoại cũng không được kiểm tra nghiêm ngặt như trong thành phố, cô chỉ tốn một trăm đồng là có thể mua được một số điện thoại di động, chủ cửa hàng cũng không hỏi đến giấy chứng nhận.Sau đó cô lại đi đến một cửa hàng mua một chiếc di động.
Lúc trở về cô đã có di động dùng rồi, hơn nữa tín hiệu 3G trong thôn cũng không tệ lắm đâu.
Lâm Uyển ngoại trừ xem TV còn cầm di động lên mạng xem tin tức, nhưng cô cũng không dám đăng tải gì lên QQ hay Weibo.Cho nên thứ để chơi cũng rất ít, cuối cùng cô tải trò chém hoa quả về, lúc rảnh rỗi lại chặt chém một hồi cho đỡ buồn.
Ngày qua ngày, Lâm Uyển càng lúc càng có cảm giác an toàn.
Một ngày cô đang ngồi chơi di động thì chợt nghe thấy bà chủ đang rất nhiệt tình chào đón ai đó, Lâm Uyển tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bà chủ đang dẫn một người giống như sinh viên đi vào.
Hành lý của người kia không nhiều lắm, trong tay có cầm một cái hộp.Hiển nhiên là người làm nghệ thuật.
Quả nhiên lúc bà chủ đưa cơm tối đến, liền nói với Lâm Uyển, nói ở phòng đối diện cũng là một người làm nghệ thuật giống cô, là giáo viên dạy âm nhạc ở trường học, bảo cô nếu có hứng thú thì sang đó tâm sự, không chừng có thể khơi dậy được linh cảm.
Lâm Uyển hoàn toàn không dính dáng gì đến nghệ thuật, dù là lúc đi học hay đi làm, cuối cùng cô vẫn không có duyên với nghệ thuật.Cho nên nghe bà chủ nói cô cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Song vị ở phòng đối diện kia quả nhiên là có đam mê, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã đứng ở trong sân chơi violon.