Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 49
Kỳ thật kia không phải là câu hỏi, mà hoàn toàn là câu khẳng định.
Sắc mặt Lâm Uyển khẽ biến đổi, lập tức phủ nhận nói: “Ai ghen! Em còn lâu mới ghen!”
Cô mở to hai mắt, giống như đang nghĩ nếu trừng mắt càng lớn thì càng chứng minh là mình nói thật: “Em chỉ không thích mấy hoạt động kia thôi, săn bắn gì đó em càng không thích!”
Tằng Tuấn tay chống gậy, thấy Lâm Uyển chống chế như vậy, anh cũng không nói gì, chỉ trầm mặc tiến lên từng bước.
Lâm Uyển bị dọa liền lui dần về sau, cô bỗng nhiên có một cảm giác tức giận đến khó thở, dường như cô có làm thế nào cũng không thể né tránh được.
Tằng Tuấn rất nhanh ôm lấy người cô, Lâm Uyển còn chưa kịp kinh ngạc thì anh đã cúi đầu hôn cô.Giữa lúc đó, anh còn nhét gậy chống của mình vào tay Lâm Uyển.
Lâm Uyển bị động nhận lấy, bởi vì anh hôn rất mạnh nên cô phải nắm chặt lấy cây gậy.Sau khi nụ hôn kết thúc, Tằng Tuấn còn ung dung cầm lại cây gậy trong tay Lâm Uyển.Mọi biểu tình hay động tác của anh đều không khiến người ta nghĩ rằng anh là người mới vừa cưỡng hôn người khác, chỉ trầm tĩnh nhã nhặn đứng đó, thậm chí trông còn có chút phong độ.
Lâm Uyển mặt càng thêm đỏ bừng, đôi môi bị anh hôn lên cũng đã trở nên sưng đỏ.
Cô vừa ngượng vừa giận, muốn chạy đi đâu đó, nhưng còn chưa động đậy gì thì Tằng Tuấn đã thản nhiên mở miệng nói: “Nếu em không thích đi săn thì ở đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Uyển liếc nhìn anh một cái, thấy anh có vẻ muốn ở cùng với mình, liền nói một câu: “Cô ấy đâu rồi, cái người tên Trần Oánh Oánh đó, sao anh không ở cùng cô ấy đi?”
Vừa nói xong, Lâm Uyển liền hận không thể đánh ình một trận, câu này thật là ngu xuẩn quá đi.
Tằng Tuấn trái lại không để ý đến hàm ý trong câu nói của Lâm Uyển, nói: “Em nghĩ chân của anh có thể đi được bao xa, với lại…”
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Anh tới đây là vì muốn ở cùng em.”
Trái tim của Lâm Uyển giống như vừa mới được xoa dịu, máu trong người cũng lưu thông thuận lợi, cảm giác vô cùng thoải mái.
Hôm nay cũng đi lại nhiều rồi, cô thật sự khá mệt mỏi, vì vậy liền tìm một chỗ đất trống sạch sẽ rồi quỳ gối ngồi xuống.Tằng Tuấn thấy vậy cũng đi theo ngồi bên cạnh cô.
Lâm Uyển nhìn không chớp mắt các nhóm động vật đang đi tới đi lui gần đó.Chỗ này rất lạ, các loài động vật đều rất nhỏ, không biết có phải là câu lạc bộ săn bắn cố tình mang về các con vật dễ thương hay không.
Cô còn đang nghĩ ngợi thì Tằng Tuấn đã đọc xong bảng thông tin bên cạnh, quay lại giải thích cho Lâm Uyển: “Đây là khu động vật mồ côi, động vật ở đây chủ yếu có ba loại, mất đi cha mẹ, bị thương và các loài động vật quý hiếm sắp bị tuyệt chủng, chúng sẽ được ở trong này nghỉ ngơi lấy lại sức, sau khi có thể hoạt động bình thường thì sẽ được trả về tự nhiên.”
Lâm Uyển không ngờ lại có cả một nơi như vậy.Trách không được bọn chúng không hề cảm thấy sợ hãi con người, ngược lại còn rất thân thiện gần gũi.
Vừa trông thấy con thú vừa rồi tới gần mình, Lâm Uyển lập tức chỉ vào nó rồi hỏi Tằng Tuấn: “Tằng Tuấn, con vật kia tên gì vậy? Trông đáng yêu quá!”
“Đó là linh dương.” Tằng Tuấn nhìn cô nói.
Không giống như anh, biểu tình của Lâm Uyển luôn vô cùng phong phú, vui buồn đều hiện rõ trên gương mặt.Lúc này Lâm Uyển đang rất vui vẻ nhìn đám động vật kia.
Chính là nói xong mấy câu kia, hai người bỗng nhiên lại không biết nên nói gì.Lâm Uyển kỳ thật rất muốn phá vỡ sự yên tĩnh này, hơn nữa trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy cổ họng mình như có một thứ gì đó nhói lên, miệng lưỡi khô cạn, khi nhìn vào anh thì cảm xúc này càng trở nên mãnh liệt hơn, thật giống như khát vọng một điều gì đó, khiến cho cô rất muốn đi tới hôn nhẹ lên môi anh.
Lâm Uyển sợ hãi quay vội mặt đi, Tằng Tuấn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Lâm Uyển giật mình tránh ra, cô im lặng một lát, đầu óc bấn loạn đến cực hạn, nhịn không được lại phát ngốc một lần, nói: “Vậy anh để cô ấy ở đó một mình sao?” Cô ấy trong câu của Lâm Uyển hiển nhiên là đang nói tới Trần Oánh Oánh.
Đó không phải là người quen cũ của Tằng Tuấn sao? Nhìn bộ dạng thân thiết của cô ta với Tằng Tuấn…Liệu anh có thích như vậy không?
Lần này Tằng Tuấn không nói gì, chỉ thích thú nhìn dáng vẻ của Lâm Uyển.
Lâm Uyển bị nhìn có chút chột dạ, vội quay đầu nhìn về phía đám động vật kia.
Trái lại Tằng Tuấn hình như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên đứng lên kéo tay cô lôi vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Lâm Uyển vừa thấy nơi anh kéo mình vào liền cảm thấy có chút không ổn.Cô vội vàng nói: “Anh muốn làm gì hả, tự nhiên lại chui vào bụi cỏ là sao!”
Ánh mắt của Tằng Tuấn lúc này đã biểu lộ vô cùng rõ ràng ý định của anh.
Lâm Uyển sợ hãi nhắc nhở anh: “Sẽ có người nhìn thấy đó!”
Nơi này lúc nào cũng có thể có người lui tới, lá gan của anh thật đúng là không hề nhỏ!
Tằng Tuấn thấy cô phản kháng mãnh liệt quá nên cũng không lập tức hành động, mà lại kéo cô đi tiếp, cuối cùng đến một chỗ khá yên tĩnh thì anh mới dừng lại, vừa cởi quần áo vừa nói với cô: “Ngoan nào, mau tới đây.”
Lâm Uyển mặt nhăn lại thành một nhúm, cô bối rối nhìn xung quanh, không thấy có bóng dáng của người lạ.
Nhưng mà tại nơi này, giữa ban ngày ban mặt sao, có phải là quá phô trương hay không?!
Lúc bị Tằng Tuấn kéo lại chuẩn bị cởi quần áo, cô rốt cục mới nhịn không được ấm ức nói: “Có phải là anh vừa mới lén lút uống nhầm thuốc gì không hả?”
Tằng Tuấn dừng động tác lại rồi nhìn cô.
Lâm Uyển cắn môi, mất hứng nói: “Nếu không phải là anh uống nhầm thuốc, thì tại sao mỗi lần ở cùng em là anh lại muốn làm làm làm vậy…Chẳng lẽ không thể cứ yên lặng ngồi bên cạnh nhau một lát sao?”
Lâm Uyển nói vậy cũng không hy vọng sẽ xoay chuyển được điều gì, nhưng cô vừa nói xong thì Tằng Tuấn lại dừng động tác.
Anh cởi áo khoác ra, trải trên mặt đất cho Lâm Uyển ngồi lên.
Sau khi Lâm Uyển cảnh giác ngồi xuống, xác nhận Tằng Tuấn thật sự là chỉ muốn ngồi cùng cô mà thôi, lúc này cô mới có thể yên tâm được một chút.
Song cứ ngồi vậy Lâm Uyển cũng không biết phải nói gì, cô cúi đầu, tiện tay cầm một cành cây rồi vẽ lung tung trên đất.Đầu óc của cô rất rối loạn, Tằng Tuấn ngồi bên cạnh cô cũng đang im lặng.
Ngồi được một lúc, Lâm Uyển mới nhớ ra là mình có điều muốn hỏi.Kỳ thật cô vẫn còn có nghi vấn, liền đánh bạo hỏi anh: “Tằng Tuấn, tại sao anh lại đối với em như vậy?”
Anh đến khiến cho cô không có cách nào cự tuyệt, cô thậm chí không nhớ nổi là mình đã từng làm chuyện gì không phải với anh, mặc kệ có giãy dụa thế nào, cũng chỉ có thể càng lún càng sâu.
Ánh mắt của cô không hề tránh né mà nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghĩ mình phải biết rõ toàn bộ nguyên nhân của việc này!
“Anh có cảm giác với em, anh chưa từng như vậy với bất kỳ ai, em là người đầu tiên…” Tằng Tuấn cũng nhìn thẳng vào cô, lúc nói chuyện anh còn cúi người hôn lên vành tai cô, ánh mắt triền miên nói: “Chỉ cần nhìn thấy em là anh đã muốn ở bên em rồi, lần đầu tiên nhìn thấy em nằm trên ghế salon của biệt thự, anh quả thực đã muốn đi tới xé bỏ quần áo của em, trực tiếp muốn em ngay tại đó!”
Lâm Uyển mặt cứng ngắc, không biết phải làm sao, cô thật sự đã bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ rồi, qua một lúc lâu mới nói: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ…”
Tằng Tuấn nhanh chóng đẩy ngã cô xuống, sức lực của anh rất mạnh, đem cả người cô áp xuống đất.Anh từ trên cao nhìn xuống mặt cô, ánh mắt không chút che dấu nhìn ngắm Lâm Uyển.
Lâm Uyển bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích nổi, tay anh dùng sức vuốt ve, chạy loạn trên cơ thể cô.
“Anh muốn em.” Câu nói trắng trợn khiến cho người ta đỏ mặt, môi của anh cúi xuống hôn lên mặt cô, dần dần xuống tới xương quai xanh…
Tằng Tuấn dùng đầu lưỡi nhấm nháp toàn thân Lâm Uyển.Lâm Uyển ưỡn người lên hít thở, cơ thể không ngừng phập phồng lên xuống.
Tay của anh đã bắt đầu cởi quần áo cô.Lâm Uyển không biết là mình có nên nhắm mắt lại hay không, ở nơi này không có chỗ nào che lấp, Tằng Tuấn nằm trên người cô, hai cơ thể gắn vào nhau một cách chặt chẽ.
Động tác của anh rất mạnh mẽ khiến cho Lâm Uyển không thể nào chống đỡ được.Cô bắt đầu hùa theo những động tác của anh, dần dần đáp lại nhiệt tình của anh…
Xong chuyện, Lâm Uyển cúi đầu chôn sâu vào ngực Tằng Tuấn, hít thở mùi hương trên cơ thể anh, hòa cùng mùi bùn đất và cỏ xanh, khiến cho lòng của cô thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều không động đậy, cứ như vậy yên lặng nằm ôm nhau.
Thế nhưng Lâm Uyển không ngờ nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây chênh lệch lớn như vậy, ban ngày còn hơi nóng, đến tối lại cảm thấy hơi lạnh.
Lâm Uyển chợt lo cho Tằng Tuấn, vừa nãy cô thấy anh ra rất nhiều mồ hôi, liền vuốt vuốt cánh tay anh, hỏi: “Anh lạnh không?” Nhiệt độ như vậy mà anh lại nằm nửa thân trần trên mặt đất, chắc là rất lạnh.
Kết quả Tằng Tuấn lại không nói gì, chỉ cầm lấy áo khoác mà anh cởi ra bao bọc lấy người Lâm Uyển.
Lâm Uyển bị động tác của anh làm cho cảm động, nhưng trong lòng vẫn rất lo cho anh.Cô tới gần Tằng Tuấn, đem quần áo trên người chia cho anh một ít, dùng nhiệt độ của cơ thể mình truyền tới hơi ấm cho anh.
Vì ngày hôm qua vận động quá kịch liệt, nên sáng hôm sau Tằng Tuấn lại khó có được lúc dậy muộn như thế này.Hơn nữa anh lại ra vẻ muốn làm tiếp chuyện kia khiến cho Lâm Uyển sợ hãi không thôi.
Ăn điểm tâm xong, Lâm Uyển liền lấy cớ muốn ra ngoài hít thở không khí rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.Song vừa mới đi ra ngoài thì liền đụng phải Trần Oánh Oánh đang hùng hổ tiến tới.
Hiển nhiên chuyện ngày hôm qua đã đả kích rất mạnh đến Trần Oánh Oánh, lúc này vừa thấy Lâm Uyển, Trần Oánh Oánh liền đi tới trước mặt cô, cố ý nói: “Ngày hôm qua cô giỡn rất vui đúng không.”
Lâm Uyển không thích cô ta, liền ừ một tiếng cho có lệ rồi tận lực muốn tránh ra.
Nào biết Trần Oánh Oánh lại đột nhiên bật cười, sau đó giống như khiêu khích nói: “Hiện tại cô sống rất nhàn nhã nhỉ, nhưng cô không cảm thấy kỳ lạ sao, người như Tằng Tuấn tại sao lại đối với cô như vậy chứ, bên cạnh anh ấy loại phụ nữ nào mà chẳng có, sao cô lại là ngoại lệ?”
Lâm Uyển dừng bước, cô thật sự cũng rất tò mò về chuyện này, mà nét mặt của Trần Oánh Oánh chứng minh rằng cô ta thật sự đã biết được điều gì đó.
Lâm Uyển tò mò nhìn thẳng vào Trần Oánh Oánh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oánh Oánh rất nhanh lộ ra một chút đắc ý, lập tức nói cho Lâm Uyển nghe: “Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, Tằng Tuấn đối tốt với cô như vậy, chính là bởi vì cô rất giống với cô gái mà anh ấy đang tìm kiếm, cô nên biết năm đó vì muốn tìm cô gái ấy mà Tằng Tuấn đã gần như phải lật tung cả cái đất Bắc Kinh lên đó!”