Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 47
Lâm Uyển giống như vừa mới mở ra một cánh cửa mới, cô vốn cứ nghĩ cuộc sống của mình sẽ chỉ đi theo một con đường cũ đến suốt đời.Nhưng kể từ sau khi gặp Tằng Tuấn, hết thảy mọi thứ đều đã thay đổi, mỗi ngày trôi qua đều hệt như trong phim vậy.Dù có nằm mơ cô cũng không thể ngờ được là có ngày mình sẽ ngồi trực thăng ngắm khe sâu, sẽ đi đến châu Phi, sẽ được nhìn ngắm nhiều điều tuyệt diệu đến như vậy.
Món quà xa xỉ mà Tằng Tuấn mua tặng cũng làm cô vô cùng cảm động.Hơn nữa cô cũng không nghĩ là bản thân lại hiếu kỳ như vậy.Từ nhỏ cô đã từng mơ ước được đi đến nhiều nơi, nhưng sau khi lớn lên, tuy rằng thu nhập không ít, nhưng cũng không dám nghĩ đến chuyện đi du lịch.
Lâm Uyển vừa rồi chơi đùa rất hưng phấn, trên đường đi về cô mới thấy hơi mệt.Song lòng hiếu kỳ của cô thì vẫn rất tràn đầy, quả thật giống như một đứa trẻ, nói: “Súng mà người kia mang trong người là súng gì vậy…” Lâm Uyển cảm thấy điều này rất thần kỳ, bởi dù sao ở Trung Quốc cơ hội được tiếp xúc với súng cũng rất ít.
Tằng Tuấn lập tức nghiêng đầu nói với người đi theo bên cạnh một câu.Người nọ nghe xong liền tháo bao súng xuống đưa cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển kinh ngạc đứng hình, trái lại Tằng Tuấn rất nhanh tiếp nhận lấy, mở bao ra cho cô xem.
Lâm Uyển dè dặt ngắm nghía, còn nhịn không được sờ một cái.Cô liền nhớ đến lúc trước trên máy tính Tằng Tuấn có nhìn thấy một mô hình thiết kế súng, kể từ đó cô vẫn luôn rất tò mò.
Lâm Uyển nhỏ giọng hỏi anh: “Ở trong nước anh có tiếp xúc với mấy thứ này không?”
“Trong thư phòng của cha anh có một khẩu, là vật kỷ niệm của ông nội để lại.” Anh dừng một chút rồi nhét khẩu súng vào tay Lâm Uyển, đưa tay dạy cô: “Đây là cò súng…”
Lâm Uyển cầm vào mới biết là nó rất nặng, liền nhanh chóng rút tay về, lắc đầu nói: “Em không muốn cầm, nặng lắm…”
Tằng Tuấn cầm súng trả lại cho người kia.
Lúc sau hai người đều không nói gì, Tằng Tuấn vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Uyển cũng nhìn theo tầm mắt anh.Ban ngày còn cảm thấy bên ngoài rất đẹp, nhưng buổi tối nhìn vào lại trở nên nặng nề, khiến cho người ta có chút cô đơn tịch mịch.
Lâm Uyển thỉnh thoảng lại trộm nhìn gương mặt đang nghiêng của Tằng Tuấn, không hiểu tại sao mà trông anh có vẻ rất cô đơn.Lâm Uyển chưa từng thấy anh như vậy, trong lòng nghĩ thầm chắc là mình sinh ra ảo giác rồi.
Bất chợt Tằng Tuấn lại quay lại nhìn cô.Vẻ mặt của anh biến hóa rất nhanh, lúc này chỉ thản nhiên nở nụ cười.
Lâm Uyển nhìn vào mắt anh, hỏi: “Vừa rồi anh suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ đến nguồn gốc của loài người.” Tằng Tuấn nhẹ nhàng nói.
Lâm Uyển không ngờ là anh lại suy nghĩ cao xa như vậy, bởi vì lúc nãy cô chỉ đang nghĩ xem về nhà sẽ ăn cái gì mà thôi.
Lúc bọn họ xuống máy bay, chỉ thấy trong sân đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng, bên trong có không ít người vây quanh.Kỳ quái hơn chính là lần này lại có thêm một số người da đen.Lâm Uyển trông bọn họ dường như đang rất hưng phấn, hình như đang làm cái gì đó.
Lúc Lâm Uyển đi qua nhìn thì ngay lập tức bị dọa cho sợ, thì ra là bọn họ đang mổ gia súc.Hơn nữa người da đen kia còn vừa múa vừa hát, giống như là nghi thức riêng biệt để nghênh đón bọn họ.
Lâm Uyển không chịu nổi cảnh máu me đầm đìa kia, liền vội vàng chạy về.Trái lại Tằng Tuấn lại bị bọn họ mời qua đó, không biết là để làm gì.
Lúc Tằng Tuấn quay về, Lâm Uyển nhìn thấy trên tay anh có bưng một cái đĩa.Chính là khi cô vừa nhìn thấy thứ đặt trong đĩa thì lập tức sợ hãi lui về.
“Đây là bướu lạc đà của châu Phi.” Tằng Tuấn hào hứng giới thiệu: “Mùi vị không tồi, còn rất tươi mới, em đến đây nếm thử đi.”
Lâm Uyển sợ hãi bịt miệng, xua xua tay nói: “Em không cần đâu!”
Tằng Tuấn thấy cô như vậy thì cũng không bắt ép, liền tự mình cầm một miếng lên ăn.Điều này khiến Lâm Uyển đơ luôn rồi, nhìn anh ăn hết đống đồ máu me kia, đối với cô thật sự quá mức là kích thích.
Trước mặt cô Tằng Tuấn luôn tỏ ra rất chín chắn, lúc này thấy mình đã dọa Lâm Uyển sợ, anh lại giống như một đứa trẻ mà nháy mắt với cô một cái.
Trái lại Lâm Uyển nhìn thấy khóe miệng của anh vẫn còn dính chút máu, chung quy vẫn thấy rất ghê rợn, cô vừa đưa tay giúp anh lau miệng vừa nói: “Anh không sợ có giun sán sao.”
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Tằng Tuấn liền cầm lấy tay Lâm Uyển, bờ môi của anh rất tự nhiên dán chặt lên lòng bàn tay cô.Lâm Uyển sợ hãi rụt tay về.Cô cảm thấy cô và Tằng Tuấn ở chung với nhau có chút kỳ lạ, hơn nữa từng động tác nhỏ cũng đều rất quái dị…
Lâm Uyển chạy nhanh về phòng ở.Chờ lúc cô thay quần áo xong đi xuống, bàn ăn đã được dọn xong.Cô nhìn một chút, tất cả đều là đồ ăn Trung Quốc.Nơi này có đầu bếp người Trung Quốc nên hương vị của các món ăn đều rất giống như ở trong nước.
Lúc ăn cơm, Tằng Tuấn cầm một ít bưu thiếp rồi đưa cho Lâm Uyển xem.Lâm Uyển tò mò cầm lấy rồi ngắm nghía.
Tằng Tuấn ở bên cạnh hỏi: “Em thích cái nào?”
Lâm Uyển nhìn nhìn, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
“Có muốn đi Ai Cập không?”
Lâm Uyển hơi do dự, cô xem tin tức thì thấy hình như cục diện chính trị ở Ai Cập không được tốt cho lắm.Nếu là cô thì không sao, nhưng Tằng Tuấn lại đi đứng không tiện, nếu có chuyện gì xảy ra thì sợ lại chạy không kịp.
Cô lắc đầu nói: “Không muốn, chỗ đó rối loạn lắm, Kenya thì sao, nghe nói ở đó có rất nhiều thứ để xem, như là động vật này…”
“Còn có cả núi nữa.” Tằng Tuấn nghĩ là cô rất thích mấy chỗ này.
Lâm Uyển lại giật mình nói: “Em không muốn leo núi đâu.” Dù sao anh cũng không đi được, cô cũng không nói rõ, liền nói thầm: “Em sợ mệt, nếu được cưỡi ngựa thong dong tham quan thì tốt hơn.”
“Em muốn cưỡi voi không?” Tằng Tuấn chống tay lên má dụ dỗ cô.
Lâm Uyển cười một cái, bị anh nhìn như vậy nên thấy hơi ngại.
Hai người thương lượng một chút, chờ khi ăn cơm xong, Lâm Uyển đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì Từ Đàn đến.Cô cầm theo một bản tài liệu, cung kính mở ra cho Lâm Uyển xem.
Lâm Uyển lúc này mới biết trong này là thông tin hình ảnh của các viên đá mà Tằng Tuấn mang về, không chỉ có ảnh chụp mà tất cả đều được đánh số tương ứng nữa.
Từ Đàn làm việc rất cẩn thận, chờ Lâm Uyển xem xong, cô nói: “Lâm tiểu thư, số đá này đã được cất kỹ cho cô rồi, nếu cô thích viên nào, hay cần dùng làm việc gì thì cứ nói với tôi một tiếng là được.”
Lâm Uyển không biết là mấy thứ này còn rắc rối đến vậy, sau khi xem xong cô mới biết đến giá trị của mấy viên đá kia.
Cô gật đầu trả lời: “Tạm thời không cần đâu.”
Ngày hôm sau, Tằng Tuấn thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị đi Kenya.Từ chỗ này tới Kenya tốn không ít thời gian, may mà bọn họ có trực thăng.Hơn nữa Lâm Uyển cũng không biết Tằng Tuấn đưa cô tới đó bằng cách nào, ngay cả hộ chiếu cô còn không có, cư nhiên lại cứ như vậy mà đi.
Khiến cho Lâm Uyển bất ngờ chính là, Kenya có rất nhiều chỗ để chơi, thành phố cực kỳ phát triển.Hơn nữa khách du lịch cũng khá đông, trên đường người da trắng đi lại rất nhiều, còn có cả người da vàng nữa.
Người tiếp đón bọn họ cũng rất nhiệt tình, rất nhanh đã đưa bọn họ tới một khách sạn đặc biệt.Lâm Uyển nhìn thấy đỉnh nhọn của khách sạn từ phía xa, trong lòng nghĩ không ngờ ở đây lại có một nơi xa hoa đến vậy.
Bước vào đại sảnh, nhân viên dẫn bọn họ vào phòng ở.Lâm Uyển liền hoài nghi không biết đây có phải là phòng tổng thống trong truyền thuyết hay không.Bởi vì không gian bên trong vô cùng lớn, còn có cả quầy bar nữa.
Chờ nhân viên đi ra, Lâm Uyển mới ra cửa sổ đứng nhìn, sau đó nhìn thấy một bể bơi ngoài trời phía sau khách sạn.
Trong lúc cô đang ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh thì Từ Đàn đã giúp cô xếp quần áo.Tằng Tuấn trái lại rất nhàn nhã, đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.Lâm Uyển cũng nhàm chán ngồi đợi trong phòng, chờ tới giờ cơm chiều, Tằng Tuấn mới đưa cô ra ngoài.
Trước bữa cơm, Tằng Tuấn đã nói muốn dẫn cô đi ăn thịt nướng.Nhưng mà hình ảnh Tằng Tuấn ăn bướu lạc đà vẫn còn nguyên vẹn trong đầu cô, Lâm Uyển vừa nghe thấy liền vội vàng lôi kéo Tằng Tuấn, nhỏ giọng dặn dò anh: “Nhất định phải nướng chín rồi mới được ăn đó.”
Tằng Tuấn nghiêng đầu nhìn cô.Lâm Uyển lúc này mới phát hiện là tay cô đang áp lên lưng anh, liền giật mình rút tay lại.Tằng Tuấn thấy vậy thì chỉ khẽ nở một nụ cười.
Lâm Uyển trong lòng không được tự nhiên cho lắm.Song có điều thịt nướng ăn rất ngon, hơn nữa còn được nướng thật chín theo yêu cầu của cô.Chính là thỉnh thoảng Tằng Tuấn lại chăm chú nhìn cô khiến cho cô bối rối muốn chết.Cho nên ăn được một lúc, Lâm Uyển liền đứng dậy chạy đến chỗ lan can ngắm cảnh.
Chính là lúc cô đang dõi mắt nhìn về phía xa, liền trông thấy có một cô gái cao gầy đang đi tới, cô gái kia có vóc dáng rất đẹp, hơn nữa khí chất cũng rất tuyệt.Lâm Uyển phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô gái kia, cơ hồ nếu là đàn ông, dù là bao nhiêu tuổi hay có màu da gì thì đều không thể dời mắt khỏi cô ấy.
Lâm Uyển cũng bị cô gái kia hấp dẫn, bởi vì cô ấy thật sự vô cùng xinh đẹp, khí chất lại giống như ngôi sao điện ảnh, nhìn vô cùng chói mắt.
Lâm Uyển còn đang ngắm nhìn thì cô gái kia đã đi tới trước bàn Tằng Tuấn.Điều này khiến cho Lâm Uyển có chút kinh ngạc.Hơn nữa cô gái kia còn dùng một tư thế tao nhã cúi người chào hỏi Tằng Tuấn.Có thể nhận ra được là cô ấy đã biết anh từ trước.
Sau khi chào hỏi xong, cô gái kia liền chủ động kéo ghế ngồi xuống.Trái lại Tằng Tuấn rất nhanh quay đầu sang liếc mắt nhìn Lâm Uyển một cái, cô gái kia cũng nhìn theo.
Lâm Uyển còn đang buồn bực thì Tằng Tuấn đã ngoắc tay với cô, cô không còn cách nào đành phải đi qua đó.
Cô gái kia nhìn thấy Lâm Uyển tới, cũng rất tự nhiên đánh giá Lâm Uyển từ đầu đến chân, đánh giá xong liền thản nhiên nở một nụ cười, khách khí lên tiếng nói với Lâm Uyển: “Xin chào.”