Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 43
Lúc Lâm Uyển về nhà, mọi người đều choáng váng.
Hơn nữa tóc của cô vốn cũng đang xõa ra, lại nằm trên cỏ một lúc như vậy, chờ lúc trở về, cô liền phát hiện trên tóc mình còn vương cả lá rụng.Quần áo cũng rất bẩn, cho nên cô phải nhanh chóng thay một bộ quần áo khác.
Nhưng một lúc sau, cô lại bắt đầu lo lắng cho Tằng Tuấn và hai con chó bị cô bỏ lại kia.
Sao bây giờ bọn họ vẫn chưa quay về?
Không biết chân anh như vậy liệu có dắt nổi hai con chó kia không nữa.
Lâm Uyển chần chừ, cuối cùng lại mở cửa nhìn ra bên ngoài một lượt, kết quả vẫn không thấy Tằng Tuấn đâu.
Lâm Uyển không yên tâm, liền vội vàng đi theo đường cũ để tìm.
Nhưng lần này ngàn vạn lần không được gần gũi Tằng Tuấn quá, kẻo lại bị anh đẩy xuống đất tử hình tại chỗ thì nguy to.
Lúc cô men theo đường cũ tìm được Tằng Tuấn, lại thật bất ngờ phát hiện thì ra bọn họ vẫn đang ngồi ở chỗ cũ.
Tằng Tuấn tùy tiện tìm một tảng đá rồi ngồi lên, Đại Mao và Nhị Mao cũng rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Giống như biết cô sẽ quay lại đây, cho nên vừa trông thấy cô, Tằng Tuấn liền nở một nụ cười.
Trong lòng Lâm Uyển thầm nghĩ người này không phải là đang ôm cây đợi thỏ đấy chứ…Còn muốn đẩy ngã cô tại đây thêm một lần nữa ư?
Lâm Uyển cảnh giác chầm chậm đi tới.
Tằng Tuấn thấy cô tới gần, liền vỗ vỗ vào bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Lâm Uyển cẩn thận ngồi xuống, rồi lại nhịn không được mà trộm nhìn anh một cái.Ai ngờ Tằng Tuấn cũng đang nhìn cô.
Lâm Uyển mặt đỏ bừng, hơn nữa Tằng Tuấn còn đưa tay ra khẽ vuốt ve miệng cô, ngón tay anh hơi thô ráp, lúc chạm vào có cảm giác hơi đau đau.
Động tác của anh vừa mập mờ lại vừa khiêu khích.Lâm Uyển cúi đầu không dám nhìn anh.Lúc anh vuốt ve quá nhiều, cô còn khẽ tránh né, vì thế Tằng Tuấn lại dừng động tác.
Cả hai người đều không nói gì.
Một lúc sau, ngay tại lúc Lâm Uyển đang nghĩ xem có nên nói gì để phá vỡ sự im lặng này hay không thì Tằng Tuấn lại đột ngột nói: “Có mang theo di động không?”
Lâm Uyển đầu óc hỗn loạn, phải mất hai giây cô mới kịp phản ứng lại lời anh, vội vàng lấy di động trong túi ra đưa cho Tằng Tuấn.
Sau đó cô thấy Tằng Tuấn mở di động của cô ra rồi bật một bài hát.
Lâm Uyển hiện tại có thể khẳng định một điều là người này rất thích âm nhạc.Hơn nữa thật kỳ lạ, cô không hề thích nghe những ca khúc tình cảm buồn, vậy mà Tằng Tuấn lại rất thích.Thường ngày nếu có mở nhạc thì anh đều chọn những bản nhạc êm dịu dễ nghe như vậy.
Cùng Tằng Tuấn ở đây nghe loại nhạc như vậy, quả thật có chút mờ ám.
Lâm Uyển vội vàng đứng lên, nói: “Em thấy hơi lạnh, chúng ta mau trở về thôi.”
Nói xong cô liền cầm lấy dây xích, vì sợ Tằng Tuấn đột ngột bổ nhào vào, cô còn cố ý đi cách xa anh một chút.
Tằng Tuấn lúc này mới đứng lên đi theo cô.
Trên đường, Lâm Uyển không đi song song với Tằng Tuấn nữa mà cố gắng đi lên trước một chút, cẩn thận giữ khoảng cách với anh.
Nhưng chung quy lại thì trong lòng cô vẫn có lúc không yên tâm, thỉnh thoảng lại quay lại xem anh có theo kịp mình hay không.
Trong tay anh vẫn đang cầm di động của cô, âm thanh dễ nghe từ trong loa truyền ra, trong ban đêm yên tĩnh, thứ âm nhạc này giống như có ma lực, giống như có thể làm rung động lòng người…
Dọc đường đi Lâm Uyển đều cảm thấy toàn thân cứng ngắc, cô cũng không hiểu là mình đang khẩn trương điều gì.
Sau khi trở về, Lâm Uyển còn đang cởi xích cho chó thì Tằng Tuấn đã đi thẳng về hướng thang máy.Lúc bước vào, anh còn cố ý gọi cô một tiếng, ý bảo cô nhanh chóng vào cùng anh.
Lâm Uyển nghe xong mặt đỏ hồng, tuy rằng vừa nãy chưa đánh dã chiến, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của Tằng Tuấn là biết buổi tối nay hai người phải tiếp tục làm nốt chuyện rồi.
Quả nhiên lúc cô đi lên thì Tằng Tuấn đã đi tắm.Cô cũng mau chóng thay quần áo rồi chạy vào phòng tắm.
Lâm Uyển tắm vòi sen, kết quả lúc cô đang gội đầu thì Tằng Tuấn đã tắm xong, im lặng không một tiếng động đi vào.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng mở cửa thì da đầu lập tức run lên.Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tằng Tuấn đang mặc áo tắm đi tới.
Cô thật sự rất sợ làm cái kia ở trong phòng tắm, dù gì làm trên giường cũng thoải mái hơn, mặc kệ có dùng tư thế gì thì cũng có đệm êm làm bảo hộ.Còn ở trong phòng tắm, chưa nói đến hoàn cảnh khắc nghiệt, mà nhu cầu điên cuồng của Tằng Tuấn cũng khiến cô không chịu nổi.
Cho nên lúc anh đi tới gần, Lâm Uyển liền co rúm cả người.
Kết quả lần này Tằng Tuấn lại không lập tức làm cái gì, mà chỉ vươn tay ra, thấy cô đang gội đầu, anh liền nhẹ nhàng giúp cô xoa xoa tóc.
Lực tay của anh rất nhẹ, sau khi xoa nhẹ vài cái, anh lại cúi đầu nhìn Lâm Uyển.
Ánh mắt Lâm Uyển ngập nước, khuôn mặt bị hơi nước hun nóng trở nên đỏ hồng.
Anh không kìm được mà cúi đầu hôn cô vài cái, nhẹ nhàng như đang mổ lên môi cô.
Giữa lúc cô đang kinh ngạc, anh liền ôm cô vào trong ngực, tay kia đỡ hông cô, giúp cô khom lưng xuống, để nước xả sạch bọt trên đầu cô, tay kia còn che mắt Lâm Uyển lại.
Lâm Uyển thấy hơi là lạ, chờ lúc Tằng Tuấn ôm cô ra khỏi phòng tắm, Lâm Uyển mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải làm trong phòng tắm, thì dù có ôm cô đến nhà ăn cô cũng chấp nhận.
Lần này Tằng Tuấn thật sự rất quan tâm săn sóc cô, không chỉ bế cô ra ngoài, lúc làm cái kia cũng chỉ dùng tư thế truyền thống.
Sự thật là khi ở trên giường, cô là một người không có chí tiến thủ, duy nhất chỉ có thể đón nhận tư thế nữ trên nam dưới kinh điển.Mỗi lần Tằng Tuấn dùng đủ mọi tư thế khác nhau, thật chẳng khác nào đang làm khó cô, khiến cô không thể thích ứng được, tay chân giống như sắp rụng rời.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Lâm Uyển đều cảm thấy thắt lưng như đang bị cắt đứt, đùi cứ đau nhói từng cơn.
Tối hôm qua Tằng Tuấn luôn bắt cô phải vòng chân kẹp lấy thắt lưng anh.Nhưng tốc độ của anh nhanh như vậy, mạnh mẽ đánh sâu vào từng đợt, có vài lần chân của cô sẽ tự động trượt xuống, cuối cùng Tằng Tuấn đều phải tự mình nâng chân cô lên.
Lâm Uyển sống dở chết dở bò dậy khỏi giường, sau khi hồi phục tinh thần, cô liền cầm di động gọi điện thoại về nhà.
Hai ngày nay cô đều lo lắng cho chuyện của Triệu Ngọc nên đã quên không hỏi thăm mẹ.
Kết quả điện thoại vừa kết nối, Lâm Uyển liền nghe thấy giọng nói không thoải mái của mẹ: “Lâm Uyển, con mau về nhà thăm mẹ đi.”
Lâm Uyển hoảng sợ, nghĩ mẹ có chuyện gì, sau khi nói với Tằng Tuấn, cô lập tức đi về nhà.
Quả nhiên lúc về nhà, Lâm Uyển thấy mẹ đang nằm trên giường.Cô vô cùng lo lắng, đi đến nhìn sắc mặt của mẹ, nhưng nhìn qua thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng dường như tinh thần của mẹ không được tốt.
Lâm Uyển hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ thấy không thoải mái chỗ nào, hay để con đưa mẹ tới bệnh viện nhé.”
Mẹ cô lúc này mới chậm rãi nói: “Tới bệnh viện làm gì, chẳng lẽ con không ở nhà chăm sóc mẹ được sao?”
Lâm Uyển lúc này mới hiểu, mẹ cô hẳn là rất nhớ con gái.Hiển nhiên bà còn không muốn cho Lâm Uyển đi, nói cái gì cũng phải ở lại một đêm với bà mới được.
Lâm Uyển cũng rất lo lắng ẹ, về già rồi mà còn phải ở một mình, cô đương nhiên rất đau lòng.
Lâm Uyển gọi điện cho Tằng Tuấn, nhỏ giọng nói: “Tằng Tuấn, tôi muốn ở lại một đêm, mẹ tôi rất nhớ tôi.”
Tằng Tuấn im lặng một lát mới nói: “Vậy ngày mai em hãy trở về sớm một chút.”
Lâm Uyển thở dài một cái, gần đây Tằng Tuấn trở thành một người rất dễ nói chuyện.
Lúc sau Lâm Uyển cùng với mẹ nấu cơm, hai mẹ con cùng nhau nói chuyện đủ thứ.Lúc gần tối, Lâm Uyển sợ mẹ thiếu vitamin nên đi với mẹ mua chút hoa quả.
Hiện giờ mẹ cô cơ hồ đã cắt đứt mọi quan hệ với những người thân thích, hiện tại bà thường cùng với một vài người già trong khu đi tập thể dục rèn luyện sức khỏe.
Môi trường sống trong khu này thật sự rất tốt, lúc Lâm Uyển và mẹ mua hoa quả xong trở về nhà, liền đi ngang qua một khu tập thể dục, ở đó có không ít các cặp cha mẹ mang theo con nhỏ cùng nhau chơi đùa.
Mẹ Lâm Uyển nhìn thấy mấy đứa trẻ kháu khỉnh mập mạp thì rất hâm mộ, nói với Lâm Uyển: “Mẹ càng ngày càng nhiều tuổi rồi, nhân lúc mẹ còn khỏe, nếu con kết hôn sinh cháu ẹ thì tốt quá.”
Lâm Uyển không đáp lời, chỉ yên lặng lắng nghe.
Có một người hàng xóm mới quen ở gần nhà, vừa đi tới gần đó, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay Lâm Uyển và mẹ cô, lập tức nói với mẹ Lâm Uyển: “A, đây là con gái của chị hả? Thật xinh đẹp quá! Đã có đối tượng chưa, nếu không cứ nói với dì một tiếng, dì giới thiệu cho con một người, là một bác sĩ, tướng mạo không tồi…”
Lâm Uyển còn chưa nói gì thì mẹ cô đã nói trước: “Mới vừa rồi cũng có người giới thiệu, còn không biết như thế nào, cứ để đến đâu hay đến đó thôi.”
Chờ người nọ đi, mẹ Lâm Uyển mới than thở nói: “Gần đây mẹ mới quen mấy người ở chỗ tập thể dục, ai cũng hỏi đến con, vài người còn muốn mai mối nữa, mẹ cũng không dám đồng ý, con nói xem mẹ phải làm thế nào đây…”
Lâm Uyển cúi đầu không nói gì.
Mẹ của cô cũng không nói nữa, chỉ còn biết thở dài một cái.
Buổi tối, Lâm Uyển nói chuyện với mẹ một lúc lâu, sau khi khuyên mẹ đi ngủ, Lâm Uyển mới quay trở về phòng của mình.
Không hiểu tại sao, từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ một mình, nhưng lúc này lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, cảm thấy như thiếu vắng một cái gì đó.
Hơn nữa nhìn đồng hồ báo thức đã chỉ mười một giờ, vậy mà cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Lúc cô còn đang buồn bực, chợt nghe di động vang lên một tiếng, cô nhanh chóng cầm di động lên, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
Cô mở ra, là của Tằng Tuấn gửi tới, nội dung rất đơn giản: “Đã ngủ chưa?”
Lâm Uyển nghĩ anh chắc là có việc muốn tìm mình, liền vội vàng gọi lại.
Đầu bên kia chỉ vang lên một tiếng chuông là đã có người bắt máy.Lâm Uyển alo, chờ anh nói.
Kết quả sau một lúc Tằng Tuấn mới nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Lâm Uyển nói: “Vừa cùng mẹ nói chuyện một lát.”
“Nói chuyện gì vậy?”
Lâm Uyển cắn môi, sao cô dám nói với anh là hai mẹ con cô đang nói về chuyện hôn nhân đại sự cơ chứ.
Lâm Uyển nghĩ một chút rồi nói: “Không có gì, chỉ là mấy chuyện vặt trong nhà thôi mà…”
Đầu bên kia Tằng Tuấn không đáp lại.
Giọng của Lâm Uyển cũng yếu dần đi, trong lúc nhất thời cô cũng không biết là mình nên nói gì.Tuy cô ở chung với Tằng Tuấn khá lâu rồi, nhưng thực tế vẫn chưa có lần nào nói chuyện được lâu với nhau.
Quả nhiên rất nhanh Tằng Tuấn lại hỏi cô một câu: “Em đang mặc cái gì vậy?”
Lâm Uyển có chút ngoài ý muốn, không hiểu anh hỏi cái này để làm gì?
Lâm Uyển mặt hơi ửng hồng, do dự một lúc mới nói: “Em mặc áo ngủ màu hồng…”
“Gửi ảnh cho anh xem.”
Cô cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết Tằng Tuấn đang nghĩ cái gì nữa.
Cô vội vàng chỉnh lại áo ngủ, đem cái cần che che hết lại, cuối cùng gửi một tấm ảnh chụp vô cùng bảo thủ cho anh.
Rất nhanh di động của cô lại vang lên một tiếng, cô cũng nhận được một bức ảnh từ Tằng Tuấn.Lúc mở ra, chỉ thấy di động hiện lên hình ảnh Tằng Tuấn đang mặc áo ngủ.
Anh còn đeo kính nữa, không biết là đang đọc cái gì.
Nhìn vào ảnh, cô thấy khóe miệng anh còn hơi hơi vểnh lên, dường như tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Lần này Tằng Tuấn không gọi điện tới nữa, chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủi ba chữ: “Mau ngủ đi.”
Lâm Uyển cảm thấy hơi mất mát, cô còn tưởng sẽ được nói chuyện phiếm với anh thêm một lúc nữa.
Tuy Tằng Tuấn bảo cô mau đi ngủ, nhưng rốt cục cô vẫn không ngủ được, Lâm Uyển lại giở điện thoại xem lại tấm ảnh kia.Tằng Tuấn trong ảnh thoạt nhìn vô cùng hiền lành và nhã nhặn.Lâm Uyển lại cảm thấy anh là người trong ngoài không đồng nhất, bề ngoài thì nho nhã, nhưng bên trong thì gian xảo giống như ma vương…
Nhìn thấy lúc này anh vẫn còn đang làm việc, Lâm Uyển liền đưa ngón tay ra sờ lên khuôn mặt tuấn tú trong ảnh, nhỏ giọng nói: “Anh cũng không ngủ được phải không…”
Cuộc sống của người này vô cùng có quy luật, chưa bao giờ quá 11 giờ mà vẫn chưa đi ngủ.Chính là trước khi ngủ, anh đều phải làm một trận vận động trên giường, trừ mấy ngày cô bị dì cả đến thăm thì hầu như Tằng Tuấn không có một ngày nào là không làm.
Lâm Uyển vội để điện thoại sang một bên, cô cảm thấy mình có vẻ suy nghĩ nhiều quá rồi, bèn nhanh chóng nằm xuống cố gắng đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, Lâm Uyển cũng không hiểu nổi mình, bình thường lúc cô về nhà với mẹ, đều hận không thể đem Tằng Tuấn nguyền rủa một phen, hoàn toàn không muốn quay về đó chút nào.Nhưng lần này, cô lại nóng lòng muốn về biệt thự sớm, quả thật cô rất muốn gặp Tằng Tuấn.
Lúc cô trở về biệt thự, liền trông thấy Tằng Tuấn đã ở dưới lầu chờ cô.
Hơn nữa anh còn mặc một bộ tây trang, điều này khiến cho người ta kinh ngạc, bình thường khi ở nhà anh sẽ không ăn mặc lịch sự như vậy.
Lúc cô còn đang ngơ ngác thì Tằng Tuấn đã lên tiếng: “Em lên phòng thay quần áo đi, lát nữa anh đưa em ra ngoài một chuyến.”