Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 33
Lâm Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, tuy rằng Vương Kiến nhận sai người, nhưng dù sao vị “cha nuôi” thật sự mà hắn nhắc tới lại chính là người đang đứng im trong góc thang máy kia kìa.
Nếu như là gặp riêng hắn, Lâm Uyển nhất định sẽ mắng cho hắn một trận, nhưng lúc này thì không thể được, ngược lại chính cô còn tự chột dạ trước, mặt đã hơi hơi đỏ, tuy rằng rất nôn nóng, nhưng cũng không có cách nào mà mắng chửi anh ta ngay trước mặt hai người này được.
Bị hắn nói như vậy, nhưng Lâm Uyển dĩ nhiên không thể phun lại được một chữ.Vương Kiến lại tưởng là mình nói đúng rồi, chào Mạnh trợ lý một tiếng, nhìn cũng coi như là người lịch sự nhã nhặn, chắc sẽ không làm gì mình, sau đó liền lấy ngón trỏ chỉ vào Lâm Uyển, dáng vẻ giống như là một người từng trải, nói: “Người phụ nữ này đích thị là loại người không có tình cảm, ông ở lâu với cô ta thì sẽ biết, cả ngày chỉ biết bày mưu tính kế, chuyện trong nhà cô ta cũng cực kỳ rắc rối, tôi đúng thật là mắt mù nên mới có thể làm người yêu của cô ta trong một năm.”
Vương Kiến giơ lọ nước hoa xịt trong ô tô mới mua lên, dường như đang cố tình khoe khoang, vẫy vẫy tay với Lâm Uyển: “Xem đi, vừa mới chia tay với cô không được bao lâu, tôi đã mua xe rồi!”
Lâm Uyển quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.
Vương Kiến dường như cũng cảm thấy hơi bẽ mặt, lúc này, thang máy kêu ‘đinh’ một tiếng, Vương Kiến tiêu sái bước ra ngoài, bộ dạng vô cùng đắc ý.
Trái lại Lâm Uyển cảm thấy xấu hổ kinh khủng, bạn trai trước lại gặp được người đang bao dưỡng mình, cô thật sự muốn đem chuyện này quăng đi sạch sẽ.
Cô không biết lúc này Tằng Tuấn đang có suy nghĩ gì, chỉ biết là bước đi của anh có phần nhanh hơn bình thường.
Cô cúi đầu không nói một tiếng, yên lặng đi theo sau Tằng Tuấn, lên xe rồi, Mạnh trợ lý nhanh chóng cầm lấy cây gậy trong tay Tằng Tuấn, cẩn thận đặt vào trong cốp xe.
Xe vẫn chưa xuất phát, lúc Mạnh trợ lý quay về, hắn thò đầu vào trong xe, thì thầm gì đó với tài xế Đồng.
Tằng Tuấn sau khi lên xe thì ngay lập tức xắn cổ tay áo lên, lúc trước mặc tây trang quá nóng, trước khi dạo phố anh đã cởi áo ngoài rồi để trong xe, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ tay áo được vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Ở ghế xe có một cái tay vịn, Tằng Tuấn vén xong tay áo thì gác tay lên đó, vẻ mặt của anh không có biểu hiện gì, ánh mắt nặng nề, khiến cho người ta không thể hiểu được.
Lâm Uyển cúi đầu không lên tiếng, chính là rất kỳ quái, cô còn tưởng rằng tài xế sẽ nhanh chóng khởi động xe, kết quả sau khi xuất phát, vận tốc của xe lại rất chậm, hơn nữa lại vẫn không phải đường về nhà, mà giống như là đang đi loanh quanh thư giãn.Đi được vài vòng, xe rất nhanh ngừng lại ở ven đường.
Lâm Uyển buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao xe lại dừng ở đây, trong nháy mắt liền phát hiện ra có điều không ổn, phía bên kia đường hình như có chuyện gì đó đang xảy ra.
Ngay lập tức Lâm Uyển nghe thấy một tiếng hét chói tai, người qua đường hình như cũng cảm thấy hơi ghê sợ, khắp nơi người người ùa tới.
Chờ đám người tản bớt ra, Lâm Uyển mới có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống đang phát sinh bên trong.
Cô nhìn thấy có một người đàn ông đang bò trên mặt đất, bên cạnh là hai ba người khác, bọn họ đang không ngừng đá vào bụng của anh ta!!
Hóa ra là một vụ ẩu đả.
Những việc như thế này Lâm Uyển đều không dám nhìn, quả thật hình ảnh kia trông rất đáng sợ, vốn có một số người còn đi tới nhìn, nhưng sau chính họ cũng cảm thấy kinh hãi, dần dần tránh ra xa.
Lâm Uyển nhìn không rõ lắm, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia trông rất quen mắt, nhất là bộ quần áo, không phải là Vương Kiến, người mà lúc nãy còn đứng chỉ trỏ cô đó sao?
Lâm Uyển kêu lên một tiếng, lập tức kéo cửa xe xuống, muốn nhìn cho rõ ràng.
Lúc cô kéo cửa xe xuống, Tằng Tuấn ngồi bên cạnh cũng không nói gì, vẻ mặt của anh vô cùng thản nhiên, nghiêng đầu nhìn biểu hiện trên mặt Lâm Uyển một chút.
Vẻ mặt của Lâm Uyển khá phấn khích, lúc đầu còn kinh ngạc, sau lại vui sướng giống như được gãi đúng chỗ ngứa, cuối cùng là sửng sốt khi nhìn thấy máu.
Lâm Uyển bị cảnh tượng máu me be bét kia dọa sợ, khẩn trương ôm ngực.
Bên kia đánh rất hăng, Vương Kiến hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, Lâm Uyển không rõ những người kia ra tay thế nào, dù sao đánh một lúc lâu như vậy, khiến cho Vương Kiến không còn sức mà đánh trả.
Nhìn Vương Kiến vặn vẹo cánh tay mà Lâm Uyển cũng cảm thấy hơi sợ.Không phải cô ở đây là để chứng kiến quá trình bị đánh đến chết của hắn đấy chứ?
Lâm Uyển ban đầu là xem với mục đích trút giận, nhưng hình ảnh máu me kia khiến cho cô càng ngày càng run sợ.Càng kinh khủng hơn là, những người kia không biết lấy xăng từ đâu ra, một lát sau, có người còn đổ xăng lên một chiếc xe ô tô.
Lâm Uyển nhớ tới chiếc xe mà Vương Kiến nhắc tới, rất nhanh chiếc xe đã chìm trong biển lửa, vốn còn không ai dám đến gần thì bây giờ tất cả đều đã rời đi hết, ai cũng sợ chiếc xe sẽ nổ nên đều mau chóng rút lui.
Tuy nhiên những người này dường như rất có kinh nghiệm, tuy chiếc xe bây giờ trông giống như một quả cầu lửa, nhưng trong suốt quá trình cũng chỉ nghe thấy tiếng vang bùm bùm, hoàn toàn không có một tiếng nổ mạnh nào.
Lâm Uyển tuy cách xa nhưng vẫn có thể nghe thấy được thanh âm cầu xin tha thứ của Vương Kiến.
Lúc cô còn đang choáng váng thì Tằng Tuấn lại thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Xe lại một lần nữa khởi động, lần này lái xe không lái lòng vòng như vừa nãy nữa, rất nhanh xe đã chạy được một quãng xa.
Trên đường đi, Tằng Tuấn vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt, Lâm Uyển ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cô cảm thấy không thể tin được, cảm thấy rất kỳ lạ, dù sao chuyện lại xảy ra trong nháy mắt, sao có thể nhanh đến thế chứ?
Lúc nãy Vương Kiến nói năng tùy tiện, bây giờ đã bị Tằng Tuấn xử lý rồi sao?
Lâm Uyển trong lòng rất kinh ngạc, nôn nóng không yên, để ý bên trong xe không có ai khác thì mới níu lấy tay áo Tằng Tuấn, cẩn thận hỏi: “Tằng Tuấn, chuyện vừa rồi…”
Tằng Tuấn không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên hất tay ra, phăng phăng đi thẳng lên trước, nhưng tốc độ của anh rất chậm, Lâm Uyển nhanh chóng đuổi theo từng bước.
Cô không dám chặn đường mà chỉ muốn nhìn vẻ mặt của anh mà thôi.Nhưng mà tên mặt than này mà để cho người khác tìm ra được manh mối gì trên mặt mình thì đúng là lạ đấy.
Tằng Tuấn không thèm để ý đến cô mà đi thẳng lên lầu hai.Vào trong phòng, Lâm Uyển vẫn không thể hiểu được cảm xúc của anh lúc này là gì.
Cô khá lo sợ, tuy Vương Kiến bị đánh làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ, nhưng cô vẫn thấp thỏm không yên, đánh người là một chuyện, còn hành động ngay ở khu vực đông đúc, cuối cùng còn đốt xe, không chừng còn có thể kinh động tới đài truyền hình…
Lâm Uyển không hiểu vì sao mà Tằng Tuấn lại tức giận với cô, nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn không ra, rốt cục là anh khó chịu chuyện gì vậy?
Trong khi ngồi chờ Tằng Tuấn đi xuống lầu, Lâm Uyển nhàn rỗi không có việc gì làm, lúc này lại thấy hơi lo lắng về chuyện vừa rồi, nhịn không được mở điện thoại ra xem một số diễn đàn.Bình thường trong khu của họ xảy ra chuyện gì thì ngay lập tức trên các trang diễn đàn sẽ rất sôi nổi, không nói tới đây là nơi phồn hoa nhất của thành phố, chắc chắn sẽ có người chú ý tới.
Kết quả vừa mới vào diễn đàn, cô liền thấy một bài post, người đăng bài dường như đang oán giận điều gì, phát biểu: “Đây là đạo lý gì thế hả, sao lại nói là tôi vi phạm quy định post bài?! Còn xóa luôn bài đăng của tôi nữa.”
Rất nhanh bên dưới có người bình luận: “Mình vừa vào nên không biết, chắc chắn là chuyện…” Kèm theo phía sau là rất nhiều dấu chấm khiến cho người ta suy nghĩ miên man.
Sau đó cô có vào vài trang khác, đừng nói là mấy tin bát quái, ngay cả những câu mắng mỏ cũng bị quy vào điều cấm, bị xóa bỏ toàn bộ.
Một lúc sau, Tằng Tuấn từ trên lầu đi xuống, lúc anh bước ra thang máy, Lâm Uyển liền phát hiện ra là anh đã thay quần áo.Cũng không biết vì sao mà khi vừa nhìn thấy anh bước ra, cô lại giống như phản xạ có điều kiện, lập tức từ trên sô pha đứng bật dậy, cung kính đứng chờ anh.
Tằng Tuấn biểu hiện vẫn rất thản nhiên, khác biệt duy nhất chính là anh không thèm ngó ngàng đến cô lấy một lần.Lâm Uyển không thể đọc được điều gì trên mặt anh, ví dụ như sự vui sướng khi vừa dạy cho người khác một bài học, hay là sự chột dạ khi sợ dính vào phiền toái, thậm chí còn không hề nói với cô một câu nào.
Tằng Tuấn chỉ im lặng ngồi xuống ghế, rút một quyển tạp chí ra xem.
Ngược lại Lâm Uyển cảm thấy rất sợ hãi, không dám ngồi chung một chỗ với anh, cô xách mấy cái túi vừa mới mua rồi chạy thẳng lên tầng hai.
Lâm Uyển có thể cảm nhận được là quan hệ giữa cô và Tằng Tuấn đã có chút biến hóa nho nhỏ, rõ ràng là anh tức giận vô cớ với cô, nhưng lại nhất quyết không chịu thể hiện ra, vẫn như trước ăn cơm với cô, xem TV với cô, sau đó lên giường đi ngủ.
Lâm Uyển trong nháy mắt đã leo lên giường, chuẩn bị sẵn sàng chờ anh vào.Lần này cho dù thế nào thì Lâm Uyển cũng không dám để cho anh đoạn tử tuyệt tôn, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô liền ngoan ngoãn ngồi chờ trên giường.
Thế nhưng đợi cả buổi mà vẫn không thấy Tằng Tuấn có động tĩnh gì, ngược lại người này còn với tay ra tắt đèn rồi đi ngủ.
Lâm Uyển khó hiểu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào phần lưng của Tằng Tuấn, lúc trước anh đều nằm đối mặt với cô, còn vòng tay ra sau lưng ôm cô nữa.Lần này phản ứng của anh thật sự rất không bình thường.
Lâm Uyển không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, cô nằm xuống, trong đầu đều là hình ảnh Vương Kiến máu me nhầy nhụa.Cô cảm thấy hơi sợ người đang nằm bên cạnh mình lúc này, trước đây còn muốn thương lượng với Tằng Tuấn chuyện giải trừ quan hệ, hiện tại ngay cả một câu cũng không dám nói ra.
Nếu anh đã dám trắng trợn giáo huấn Vương Kiến ngay giữa phố, thì việc cầm gậy đánh cô đến chết chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thật khó tưởng tượng được trên đời này vẫn còn có người như vậy tồn tại, làm một việc táo bạo như vậy mà một chút ảnh hưởng cũng không có, còn có thể phong tỏa hết mọi nguồn thông tin, giống như việc này chưa từng xảy ra vậy, bây giờ cảm giác của cô đối với anh đã không đơn thuần chỉ là sự sợ hãi nữa rồi.
Cơm tối Lâm Uyển không ăn được nhiều, lúc này bụng đã kêu lên ọc ọc rồi.
Cô chần chừ một chút, dù sao cũng không ngủ được, liền ngồi dậy phủ thêm một cái áo ngủ, quay đầu nhìn Tằng Tuấn một cái, dường như anh đang ngủ rất sâu.
Lâm Uyển cẩn thận đứng lên, đi dép vào rồi xuống dưới nhà, cô không dám bật đèn phòng khách mà chỉ mò mẫm tìm công tắc đèn của phòng bếp.
Thường thì nhà cô luôn giữ lại đồ ăn thừa, nhưng sau khi bật đèn lên, lại thất vọng phát hiện ra rằng, đừng nói là đồ ăn thừa, mà ngay cả một hạt cơm cũng bị các nhân viên thu dọn hết rồi.
Cô không cam lòng mở tủ bát ra nhìn, bên trong được bài trí rất đẹp mắt, bộ đồ ăn được trưng bày giống như đang triển lãm sản phẩm vậy.Lâm Uyển không hiểu, nếu đã không dùng đến phòng bếp, thì sao phải mất công trang hoàng tỉ mỉ như vậy chứ.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại mở tủ lạnh ra xem, bên trong có một ít hoa quả và sữa.Cô biết Tằng Tuấn mỗi tối đều phải uống sữa, anh cũng từng đưa cho cô uống, nhưng cô lại không thích uống loại sữa này, từ bé cô chỉ hay quen uống sữa không đường, loại sữa đặc béo ngậy kia quả thật không hợp khẩu vị của cô cho lắm.
Lúc này Lâm Uyển cũng không còn sự lựa chọn nào khác, trực tiếp lấy dao gọt táo, sau đó lại tìm lò vi sóng, muốn đem sữa hâm nóng lại rồi uống cho đỡ đói.
Nào biết cô còn đang đun sữa thì chợt có một âm thanh vang lên trong bóng đêm, lạnh lùng nhắc nhở cô: “Đó là máy khử trùng.”
Lâm Uyển giật mình run bắn cả người, vội vàng xoay người qua, quả nhiên thấy được một bóng người đang đứng ngay lối vào nhà ăn.
Tằng Tuấn chỉ đứng im trong bóng tối chứ không tới gần cô.
Lâm Uyển thị lực khá tốt, mùa hè rất nóng, chỉ thấy anh mặc một cái quần ngủ, phía trên hoàn toàn không mặc gì.
Lâm Uyển cuống quýt, sợ mình đã làm cho anh tỉnh giấc, liền nhanh chóng giải thích: “Tôi hơi đói bụng.”
Tằng Tuấn đưa mắt liếc nhìn quả táo trong tay Lâm Uyển, không nói gì, chỉ quay người đi vào phòng khách.
Bước đi của anh rất chậm, một lúc lâu mới tới được phòng khách, Lâm Uyển nhìn thấy anh cầm lấy điện thoại cố định, sau đó nghe được giọng anh yêu cầu nhân viên phục vụ làm đồ ăn khuya rồi đưa tới đây.
Lúc này là ba giờ sáng đó…
Lâm Uyển ngập ngừng đứng yên ở đó.
Không ngờ vừa mới gọi điện chưa được bao lâu mà đã có người đưa đồ ăn khuya tới, hơn nữa còn chuẩn bị không ít món.
Đối mặt với các nhân viên đang vội vội vàng vàng kia, Lâm Uyển có chút ngượng ngùng, đêm hôm như vậy mà còn làm phiền họ.Trái lại các nhân viên lại tỏ ra rất bình thường, quy củ dọn đồ ăn ra, bát đũa cũng được bày ngay ngắn.
Lúc trước Lâm Uyển đều không để ý lắm tới những người này, chưa từng giao tiếp với họ một câu, bây giờ lại có chút xấu hổ nói: “Thật ngại quá, làm phiền các vị rồi.”
Một bác gái rất nhanh khom lưng nói: “Đó là việc chúng tôi phải làm, Lâm tiểu thư, nếu cần cô có thể phân phó chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Lâm Uyển không ngờ mấy người này lại biết họ của cô, chỉ khẽ ngại ngùng cười, sau khi bọn họ dời đi, Lâm Uyển quả thật đã không còn cảm thấy thèm ăn nữa rồi.Nhưng dù sao thức ăn đều đã làm xong, không ăn thì thật lãng phí, cho nên cô cũng ngồi xuống thử ăn mấy miếng.
Tằng Tuấn lại không lập tức quay về giường, thấy cô ăn cơm thì cũng bước tới rồi ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn cô ăn.
Lâm Uyển cứ thấp thỏm không yên, không hiểu nửa đêm rồi mà sao anh không đi ngủ đi, còn trắng trợn ngồi nhìn cô làm cái gì.Lại còn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ có chút đăm chiêu.
Lâm Uyển bị nghẹn đến tận họng rồi.
Một lát sau, anh rốt cục cũng mở miệng, thế nhưng vấn đề lại hơi ngoài dự đoán của cô: “Lúc em và nó yêu nhau, thường hay nói những chuyện gì?”
Lâm Uyển thiếu chút nữa đã không nuốt trôi cơm, nó mà hắn đang nhắc đến, chắc chắn là Vương Kiến.
Nhưng vấn đề yêu đương với Vương Kiến, quả thật cô cũng không thể nhận thức được rõ ràng.Cô không biết nên giải thích như thế nào về việc lúc đó cô như bị quỷ ám, vì từ nhỏ đã không nhận được nhiều sự quan tâm ấm áp, cho nên một khi có người đối xử tốt với cô, cô sẽ sẵn lòng đáp lại tình cảm của người đó.
Lâm Uyển lắp bắp giải thích: “Lúc đó tôi có mắt như mù.” Suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi và anh ta là bạn học, nhưng không cùng lớp…Hôm đó nhà trường yêu cầu xách nước, lúc tôi đi lấy nước thì gặp được anh ta, sau khi tan học người đi múc nước rất nhiều, anh ta liền chủ động bắt chuyện với tôi, còn giúp tôi xách nước…Có lần còn mời tôi ăn cơm, tặng quà cho tôi nữa…”
Coi như đó là một câu chuyện tình trong sáng của thời thanh xuân.
Lâm Uyển cắn môi: “Sau đó tôi mới mù quáng…”
Quả thật cô cũng yếu đuối giống như mẹ, một khi đã động tâm thì sẽ hết lòng báo đáp lại tình cảm của đối phương, chịu đựng ủy khuất mà lo lắng cho họ.Điểm khác biệt duy nhất chính là cô không hoàn toàn nhu nhược như mẹ, cô không thể chịu nổi việc chăm lo cho người yêu mà cứ như là chăm lo cho con trai mình vậy.
“Sau khi tốt nghiệp, mới nhận ra là chúng tôi không hợp nhau, lúc chia tay còn không e dè gì mà chỉ trích lẫn nhau.” Lâm Uyển không nói cho Tằng Tuấn nghe chuyện cô đập vỡ cái máy ảnh, bấy nhiêu thôi còn chưa đủ mất mặt sao.
Mối tình đầu của mình còn không đáng giá bằng một cái máy ảnh, một năm yêu đương chỉ vì mấy trăm đồng mà ầm ĩ một trận…
Tằng Tuấn sắc mặt vẫn rất thản nhiên.Lâm Uyển nói xong mới phát hiện ra có điều không bình thường.Cô nâng mắt lên nhìn Tằng Tuấn một chút, cảm thấy hơi khó tin, sau lại thấy hình như là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, làm gì có chuyện là anh đang ghen chứ?
Tằng Tuấn có cần thiết phải ăn dấm của Vương Kiến hay không?
Dù sao đây cũng là chuyện quá khứ rồi, ai mà không từng cùng một người đàn ông cặn bã trải qua một quãng thời gian yêu đương vô cùng thê thảm chứ…
Nếu ngay cả chuyện này mà anh còn để ý…
Không, chờ một chút!
Lâm Uyển bỗng nhiên chú ý tới một vấn đề mấu chốt, loại “cha nuôi” như anh có gì mà phải để tâm đến chuyện này chứ?! Nhưng thật ra Lâm Uyển cũng có hơi tò mò, ở chung với anh đã nhiều ngày, biểu tình gì của cô cũng đã bị anh nhìn thấy, ngay cả mấy việc thối nát của gia đình cô cũng được anh biết và giải quyết ổn thỏa, nhưng đối với cô mà nói thì Tằng Tuấn vẫn là một bí ẩn.
Cô muốn mở miệng hỏi, nhưng lời định nói ra lại bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cô tập trung vào việc ăn để kìm nén lại, cúi đầu nhanh chóng ăn cơm, đúng là đầu của cô bị nước vào nên mới có thể nghĩ tới việc hỏi thăm chuyện của anh.
Ngay trong lúc miệng Lâm Uyển đang đầy cơm thì bất chợt cô liền cảm thấy rất căng thẳng, chờ tới lúc có phản ứng thì Tằng Tuấn đã đến bên cạnh hôn cô rồi.
Lâm Uyển cảm thấy cơm trong miệng dường như đã bị anh ăn hết.Cô kêu lên một tiếng, còn chưa kịp đẩy anh ra thì đã bị anh ôm chặt lấy thắt lưng.Lâm Uyển bị bế bổng lên cao rồi đặt xuống bàn cơm, trên bàn còn có mấy món mà cô chưa động tới…
Tằng Tuấn không thèm để ý đến điều đó, trực tiếp khua tay gạt hết bát đĩa xuống đất.Trong tiếng vỡ thanh thúy, Lâm Uyển thấy anh vội vàng cởi quần ra, không báo trước mà vọt thẳng vào bên trong cô.
Đồng thời, anh giữ chặt đầu cô, ra lệnh: “Gọi tên anh!”
Lâm Uyển hít thở sâu, muốn thả lỏng cơ thể, nhưng bên trong quá khô, ngay cả một chút chuẩn bị cũng không có.
Cô cau mày, bị anh giữ chặt cằm rồi hôn xuống, khiến cho cô cảm thấy hơi đau, anh cứ liên tục dùng răng cắn, sau đó lại đưa lưỡi liếm liếm cằm cô.Giống như đang thúc giục, anh lại ra lệnh: “Gọi tên anh!”
Sau mệnh lệnh là hành động, biên độ của anh rất lớn, dường như là đang cố tình muốn nghiền nát cô vậy.Lâm Uyển yếu ớt kêu lên, cô bám lấy tay anh, giọng điệu như muốn cầu xin tha thứ: “Tằng Tuấn, đau!”
Tằng Tuấn vẫn không dừng lại, chỉ cúi xuống hôn lên môi cô.
Lâm Uyển cảm thấy cơ thể như đang bị bẻ gãy vậy, anh liên tục tiến công xâm nhập cô, còn cô chỉ còn biết cố gắng thả lỏng chính mình.
Sau khi bị làm vài lần, Lâm Uyển rốt cục cũng không chịu đựng nổi nữa, cô nhớ lại dáng vẻ lần trước, cố gắng để ình chiếm thế chủ động, nắm giữ tiết tấu.Cô không dám chủ động hôn môi anh, nhưng để phân tán tinh lực thì cô có thể làm được, Lâm Uyển liền đưa tay ra vuốt ve ngực anh.
Cô không biết về những điểm nhạy cảm của đàn ông, nhưng chỉ hơi động tay đã thật sự khiến cho anh phân tán tư tưởng.Anh không mặc áo, nên khi vừa đụng vào ngực anh, Lâm Uyển đã lập tức hoảng sợ, cô đụng tới vị trí của tim, nhưng thật không ngờ sau lớp da rắn chắc mà vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh đến như vậy, quả thật giống như đang muốn phá tung lồng ngực ra vậy.
Lúc cô vuốt ve anh, Tằng Tuấn lại bỗng nhiên tóm lấy tay cô, sau đó mê muội mà hôn lên.Lòng bàn tay cảm thấy rất nhột, không biết là do đã quen với sự xâm phạm của anh, hay là do động tác này đã gợi lên xúc cảm trong cô, dần dần khiến cho sự khó chịu giảm bớt đi rất nhiều.
Lâm Uyển bị Tằng Tuấn nâng lên, không ngừng bị động nghênh đón sự tiến công của anh.