Bạn đang đọc Không Thể Quên Em 2: Chương 2
Edit : Ngân Nhi
Lâm Uyển và Lưu Viện Viện ăn uống xong xuôi, ngồi hàn huyên thêm vài câu rồi mới đi về nhà.
Kết quả vừa về đến nhà, cô liền nhận được điện thoại của Vương Kiến, Vương Kiến trong điện thoại cũng không đề cập tới chuyện cãi nhau lúc sáng của hai người, chỉ hỏi cô một câu:“Cái máy ảnh anh đưa hôm trước em đã mang đi sửa chưa?”
Cái máy ảnh đó là quà sinh nhật mà Lâm Uyển tặng hắn, kết quả là không biết hắn dùng kiểu gì, chưa tới vài ngày đã kêu hỏng, tuy rằng hóa đơn giấy tờ đều ở chỗ hắn, nhưng hắn lại không tự mình đi sửa mà lại đưa cho Lâm Uyển, bảo Lâm Uyển đi.
Lâm Uyển lập tức không nói nên lời.
Vương Kiến vẫn truy hỏi tới cùng :“Em vẫn chưa đi sao, chuyện của anh mà em cũng không thèm quan tâm đến? Rốt cục trong mắt em có còn có anh không?”
Lâm Uyển kiên nhẫn đợi hắn nói xong, mới gằn từng chữ một:“Vương Kiến, tôi chịu không nổi nữa rồi, chúng ta chia tay đi.”
Vương Kiến lập tức sửng sốt, tưởng rằng Lâm Uyển chỉ vì đang quá tức giận mà đùa giỡn với hắn, vội vàng nói:“Em vừa nói gì vậy?”
“Tôi nói chia tay đi!” Lâm Uyển khẳng định lại một lần nữa:“Trước kia là do tôi ngu ngốc nên mới yêu một thằng nhóc như anh, còn bây giờ tôi mệt mỏi lắm rồi, anh tốt nhất nên tìm một người khác mà tiếp tục cưng chiều hiến dâng cho anh đi, lão nương đây không hầu hạ anh nữa.”
nói xong cô cũng không buồn quan tâm đầu dây bên kia Vương Kiến phản ứng như thế nào, lập tức ngắt điện thoại.
Mặc kệ Vương Kiến kia có phải loại người đáng ghê tởm hay không, chia tay luôn cho thoải mái, Lâm Uyển đã bao đêm mất ngủ, cảm giác như bị chó cắn vậy, mà cô hết lần này tới lần khác không thể quay lại cắn trả.
cô nên cảm thấy vui vì đã biết dừng lại đúng lúc.
Lúc đến công ty, toàn thân cô cảm thấy rất uể oải, giữa trưa cũng không muốn tới căn tin ăn cơm, còn phải tới khu C chăm sóc mấy con chó nữa.
Lúc trước cô cũng thường không đi ăn trưa mà mang một cái nồi cơm điện nhỏ, cắm điện trong biệt thự rồi nấu mì ăn.
Nấu xong, cô sợ mình ăn không cẩn thận sẽ làm sopha nhà người ta bị bẩn nên không ngồi ở đó, mà đi vào nhà bếp ngồi, nhưng mà thật sự thì căn nhà bếp này sao có thể được thiết kế sang trọng đến như vậy chứ.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng bếp, lúc trước cô cũng chưa xem xét kĩ từng phòng, lúc này đứng đây rồi, cô phải ngắm nghía đánh giá căn bếp này một chút mới được.
Bên trong máy rửa bát rồi máy khử trùng cái gì cũng có, hình như còn có một hệ thống máy xử lý rác thải.
cô tò mò tiến lại nhìn, ba của cô là một kỹ sư, mấy thứ thiết bị máy móc gì đó cô cũng có biết chút ít, ba cô lại là chủ thầu nên các thiết bị trong nhà cũng hiện đại không kém.Tuy nhiên đem so với căn nhà này thì nhà cô giống như là tiểu nhân gặp đại nhân, các thiết bị được trang trí không phải là bình thường, phải nói đó chính là nghệ thuật.
không bỏ sót bất cứ một chi tiết nhỏ nào, tất cả đều được chăm chút rất tỉ mỉ chi tiết và tương xứng.
Thiết kế lộng lẫy sang trọng như vậy mà chủ nhân căn nhà này nửa năm cũng không đến đây một lần.
Lâm Uyển ngồi trước bát ô tô to mì ăn liền, nhịn không được nói nhỏ một câu:“Nơi này để không thật sự quá lãng phí, nếu được ở đây vài ngày thì tốt quá.”
nói xong cô quay lại cười với Đại Mao và Nhị Mao.
Hai con chó kia đã trở nên rất thân thiết với cô, thấy cô cười chúng cũng quay sang thè lưỡi vẫy đuôi với cô.
Lâm Uyển ăn mì xong rồi chơi với hai con chó một lúc, cuối cùng tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Kết quả không ngờ lúc cô quay về công ty, Vương Kiến thối tha không biết xấu hổ kia lại gọi điện thoại cho cô.
Trong điện thoại hắn lại nhắc cô về chuyện cái máy ảnh, còn chuyện chia tay kia không biết hắn nghĩ như thế nào mà lại không hề đề cập tới, Lâm Uyển thật sự cảm thấy rất buồn cười.Chuyện này cô cũng chưa buồn nói ẹ biết, vả lại cũng đã chia tay, nên làm cho người ta một việc gì đó cũng là điều tất yếu, cô cũng không muốn người ta vì việc này mà nói cô tham tiền.
Lâm Uyển trả lời một cách rất thoải mái :“Cái máy ở chỗ tôi, hay là sau giờ làm anh tới đây lấy đi.”
Điều khiến cho Lâm Uyển không ngờ tới là, Vương Kiến tên khốn nạn này thật sự rất ghê tởm, vẫn chưa tới giờ tan tầm, vậy mà hắn dường như sợ cô sẽ tham lam mà lấy cái máy ảnh, liền nói sẽ lập tức tới đây.
Trong văn phòng có rất nhiều bà tám hay soi mói.Lâm Uyển không muốn cho người khác xem kịch vui, kêu Vương Kiến đứng bên ngoài.
nói chuyện ở bên ngoài cũng chẳng có vấn đề gì, tuy trong khu có dựng các chòi để ngồi nghỉ ngơi, nhưng cũng không cần thiết phải đi vào.
Lâm Uyển đang vội vàng muốn đuổi hắn đi ngay lập tức, liền nhanh chóng dẫn hắn ra cổng.Khu biệt thự này có mấy cổng vào, cô chọn phía cổng vào tương đối kín đáo, bình thường cũng không có nhiều người qua lại, tiến vào chỗ có lùm cây, ít nhất cũng khiến ọi người không nhìn thấy họ.
cô không muốn nói nhiều, lấy máy ảnh ra nhét vào tay Vương Kiến rồi xoay người bước đi.Kết quả Vương Kiến lại cầm tay cô, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, truy vấn một câu:“Còn hóa đơn đâu?”
Lâm Uyển thật đúng là sơ sót, cô chỉ hấp tấp cầm máy ảnh chạy đi gặp hắn nên đã quên mất hóa đơn.
cô lạnh lùng nói :“Đứng đây chờ tôi, tôi sẽ quay về lấy.”
cô vừa mới quay đầu đi liền nghe thấy Vương Kiến lẩm bẩm :“đã chỉ tặng cho có mỗi cái máy ảnh rẻ tiền thông thường mà vẫn còn tiếc cái hóa đơn, đúng là loại đàn bà keo kiệt.”
Vương Kiến lúc trước cũng hay đòi cô hóa đơn, tuy nhiên cô chỉ nghĩ, cái đó dù sao cũng khá quan trọng nên không để tâm mấy, lại đến sinh nhật cô, Vương Kiến cũng chỉ tặng cô có đúng một đôi găng tay nhung giá mấy chục đồng, cho nên tới dịp sinh nhật hắn cô liền mua cho hắn một cái máy ảnh tốt giá rẻ, nghĩ bụng tấm lòng mới là quan trọng.
Lời nói phía sau lưng làm cho cô tức đến sôi máu.
Lâm Uyển không đi về lấy hóa đơn nữa, cô xoay người đoạt lại cái máy ảnh trong tay Vương Kiến, rồi lại không một chút chần chừ, giơ cao chiếc máy ảnh lên rồi ném thật mạnh xuống đất.
Sản phẩm điện tử vốn nên tránh va đập mạnh, bây giờ thì tốt rồi, cái máy ảnh kia đã bị đập vỡ đến tứ phân ngũ liệt.
Vương Kiến trợn tròn mắt.
Lâm Uyển trừng mắt nhìn hắn:“Vương Kiến, anh đừng có mà không biết xấu hổ, nếu cần hóa đơn thì chính mình tự đi mà mua, đừng có ở đó mà phán xét phụ nữ, anh nhìn lại mình xem, tính cách có khác gì đàn bà không, muốn làm tiểu bạch à, anh còn chưa đủ tư cách đâu!”
nói xong cô cũng không thèm nhìn phản ứng của hắn mà quay người bước đi.
cô vừa đi ra khỏi lùm cây, Vương Kiến dường như lúc này mới kịp phản ứng lại đuổi theo sau, túm lấy cổ tay cô, thở hổn hển quát:“cô phải bồi thường cái máy ảnh cho tôi!”
Lâm Uyển lườm hắn một cái “Đó đâu phải là máy ảnh của anh, đó là tiền của tôi bỏ ra hiểu chưa, mau buông tay!”.nói xong cô liền hướng ra ngoài giằng co giãy dụa.
Các nhân viên trong phòng bảo vệ lúc trước cũng không chú ý lắm đến tình huống bên ngoài, hiện tại thấy bọn họ cãi nhau ầm ĩ như vậy, các nhân viên an ninh cũng cảm thấy có điều bất thường nhưng cũng không muốn chen ngang, chỉ sôi nổi túm tụm lại xem.
Lúc này, một chiếc xe từ bên ngoài tiến vào.
Vương Kiến và Lâm Uyển đang đứng ở hành lang cổng vào cãi nhau nên lối đi có phần chật hẹp.
Lâm Uyển vừa thấy có xe tiến vào, vội vàng tránh ra để nhường đường, trái lại chiếc xe hơi không nhìn rõ nhãn hiệu kia lại khiến Vương Kiến nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quát cô:“cô không phải rất muốn dựa vào một kẻ giàu có sao? Tôi nói cho cô biết, cô cứ ngồi đó mà mơ đi, sau khi tôi và cô chia tay, tôi chắc chắn sẽ tìm được một người hơn cô gấp vạn lần, còn về phần cô, đời này đừng mong kiếm được một người tốt hơn tôi!”
Lâm Uyển cũng không phải dạng hiền lành ngu ngốc, lúc phát hỏa cũng đáng sợ không kém, lập tức gào lại:“Muốn tìm một người ghê tởm như anh đâu phải là dễ, yếu đuối keo kiệt lại ích kỷ, chia tay nhanh cho khỏe! Anh mới là loại không biết thưởng thức, tôi nói cho anh biết, anh về sau muốn đi tìm một người vừa thiện lương vừa phóng khoáng như tôi e là rất khó đó!”
Vương Kiến không chiếm được tiện nghi, lại thấy Lâm Uyển thường ngày ăn nói nhã nhặn thế mà lúc tức giận thật sự rất dọa người.Cuối cùng Vương Kiến chỉ còn biết ủ rũ mà rời đi.
Chuyện Lâm Uyển đập vỡ cái máy ảnh, rất nhanh truyền tới tai các bà tám.
Lúc Lâm Uyển quay về văn phòng, rõ ràng có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn vào cô.
Lại hận tên Vương Kiến kia vừa mới hắt cho cô một bát nước bẩn, Lâm Uyển sau khi nhẫn nhịn ngồi trong văn phòng được một tiếng, cuối cùng không chịu nổi thêm nữa, vội vàng lấy chìa khóa ra, chuẩn bị dắt chó đi dạo hít thở chút không khí.
một điều kỳ lạ là, bình thường cô chỉ cần mở cửa là Đại Mao và Nhị Mao sẽ nhiệt tình vẫy đuôi lao tới.
Lần này không biết tại sao cô đã đi vào phòng khách mà vẫn không nhìn thấy hai con chó kia.
cô vội vàng chạy vào trong, sau khi gọi hai tiếng trong phòng khách trống trải, mới nhìn thấy hai con chó kia vui mừng chạy từ tầng hai xuống.