Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 11


Đọc truyện Không Thể Quên Anh – Dùng Cả Đời Để Yêu – Chương 11

Thực ra đối với Triệu Hoài An mà nói, chuyện tình cảm này được coi là khá bất ngờ. Cho đến hiện tại, cô vẫn có chút ngỡ ngàng. Triệu Hoài An sau khi về nhà luôn chìm trong suy nghĩ, rốt cuộc, cô đồng ý là đúng hay sai. Liệu sau khi đến với cậu, cô sẽ thực sự quên được Trần Hạo chứ? Triệu Hoài An dằn vặt trong lòng, như thế có công bằng với Tô Minh Tuấn hay không? Bởi vì thực sự, cô vẫn còn chưa đủ dũng khí để chấp nhận cậu. Hoặc nói đúng hơn, Triệu Hoài An vẫn còn nhớ đến Trần Hạo. Nhưng nếu đã đồng ý đến với cậu, cũng chính là đồng ý thay đổi, quên đi Trần Hạo, từng bước mở lòng để đón cuộc sống mới. Tô Minh Tuấn thực ra đối với cô rất tốt, chưa từng nghi ngờ mà còn luôn ở bên cô lúc tuyệt vọng nhất, điều này làm cho Triệu Hoài An không thể không nói, cậu ta chính là mẫu người hoàn hảo.

Chẳng mấy chốc mà đến lúc tốt nghiệp, rời xa thầy cô và bạn bè, tạm biệt mái trường đại học S. Cô, cũng không còn nghĩ đến Trần Hạo nữa.Triệu Hoài An mặc lễ phục tốt nghiệp trên người mà cảm thấy lòng giống như có tảng đá đang đè nặng. Sau ngày hôm nay, Triệu Hoài An chính thức trở thành một người trưởng thành, cô sẽ tự mình bước chân ra ngoài xã hội tấp nập không ngừng nghỉ kia. Sẽ có những khó khăn và thách thức mới mà cô cần phải đối mặt. Thứ cô cần quan tâm không đơn giản chỉ là điểm số mà là những điều còn khó khăn, đáng sợ và cần suy nghĩ hơn rất nhiều. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến Triệu Hoài An lắc đầu thở dài thượt thượt nhưng cũng có cả mong đợi. Khi ôm tạm biệt những người bạn cùng phòng, Triệu Hoài An có chút tiếc nuối. Sau này có lẽ sẽ rất ít gặp nhau, những người bạn này hằng ngày luôn ở bên cô, cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Tuy không quá thân thiết nhưng cũng có những kỉ niệm riêng, rất đáng nhớ. Tố Tố ngày hôm đó đã khóc, cô ấy luôn như vậy, rất dễ xúc động. Cô ấy cầm tay cô, nói:

“Sau này chúng ta vẫn sẽ gặp nhau chứ?”

Triệu Hoài An nhìn Tố Tố khóc mà vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Sau khi nghe câu hỏi đó của cô ấy, Hoài An liền phì cười. Cô vỗ nhẹ bàn tay của Tố Tố, mỉm cười nói với cô ấy:

“Cô gái này, tất nhiên là chúng ta vẫn gặp nhau rồi.”

“Hoài An, mình sẽ rất nhớ cậu.”

Bỗng nhiên nghe Tố Tố nói câu này, cổ họng cô dường như nghẹn lại. Khó khăn lắm cô mới không bật khóc, ôm Tố Tố rồi gật đầu, mặt mày nghiêm lại, nói: “Mình cũng vậy.”

Thấy vẻ mặt này của cô, Tố Tố liền bật cười.

Hôm đó cũng là ngày tốt nghiệp của Tô Minh Tuấn…


Sau khi hoàn thành buổi lễ và đi ăn uống chia tay, Tô Minh Tuấn liền đến đón cô. Đến lúc được gặp mặt nhau cũng đã là buổi tối. Cậu ta đưa cô đi ăn xong, sau đó hai người cùng nhau ra ngồi chơi cạnh con sông gần đó. Hai người họ gồi trên bãi cỏ xanh, tận hưởng từng cơn gió sông ùa vào, thực sự rất mát, cơn gió mang đi cả những mệt mỏi của một ngày vất vả. Tô Minh Tuấn ngả người nằm xuống bãi cỏ, sau đó chợt nói:

“Cậu có biết tại sao mình lại muốn đến đây không?”

Triệu Hoài An lắc đầu không biết, sau đó cô hỏi vì sao.Tô Minh Tuấn kéo cô nằm xuống rồi chỉ tay lên bầu trời, nói:

“Thực ra có lần cậu nói bầu trời chỉ có một ngôi sao rất đẹp, nhưng cũng rất… đáng thương. Vậy bây giờ, cậu còn cảm thấy thế không?”

Nhìn lên bầu trời đầy sao kia, lòng cô bỗng trào dâng cảm giác vui vẻ nhưng cũng có chút buồn bã. Buồn, chỉ vì đột nhiên nhớ lại hoàn cảnh lúc bản thân nói câu đó. Lúc đó là khi cô biết tin Trần Hạo đi chưa lâu. Ngày hôm đó rất lạnh, cái lạnh thấm vào da thịt khiến Triệu Hoài An rùng mình, cảm nhận được cả sự cô độc trong màn đêm tĩnh mịch. Ngay lúc đó chỉ có một mình cô đứng ngắm bầu trời đêm. Thỉnh thoảng có một nhóm người hoặc đôi tình nhân nào đó đi qua, bọn họ chìm trong tiếng cười vui vẻ. Các cặp đôi thì liên tục quan tâm đối phương. Cái cảm giác ở một mình giữa thành phố S lúc này, không có người thân hay bạn bè ở bên quả thực chẳng dễ chịu chút nào. Nhìn hằng ngày Triệu Hoài An vui vẻ với mọi người khiến ai cũng thấy vui lây. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mình cô biết, trong lòng có bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu nhớ nhà, nhớ những bữa cơm mẹ nấu, dáng đọc báo của ba vào sáng sớm, và cả… đâu đó tiếng cười cùng sự cưng chiều của Trần Hạo. Đột nhiên Tô Minh Tuấn vỗ vai làm cô giật mình, lúc đó cậu ấy hỏi cô tại sao lại đứng một mình, còn cô thì ngỡ ngàng về việc cậu ta ở đây giờ này. Chẳng nhẽ trong trường quân đội kỉ cương lỏng lẻo vậy à? Tô Minh Tuấn thấy cô nghĩ vậy liền phì cười, nói rằng cậu ta khổ sở vất vả thế nào mới có thể trốn ra đây. Cậu ấy luôn như vậy, rất thích làm người khác giật mình. Sau đó khi nhìn lên bầu trời, cô bất chợt nói rằng ngôi sao cô độc kia thật đẹp, cũng thật đáng thương. Bây giờ nghĩ lại, vẫn luôn thấy hai người Trần Hạo và Tô Minh Tuấn có tính cách khác nhau, một lạnh một nóng nhưng đều có trái tim ấm áp, dễ dàng khiến con người ta đắm chìm.

“Tuấn, đêm hôm nay không chỉ có duy nhất một ngôi sao mà là cả một bầu trời sao. Mà mình, từ lâu đã không còn cảm thấy một ngôi sao giữa bầu trời đen đáng thương nữa rồi.”

Phải, ngôi sao đó không hề đáng thương mà rất kiên cường. Kiên cường đánh bại mọi thứ để được tỏa sáng, cho dù là đứng một mình. Không có Trần Hạo thì thế nào. Giống như bầu trời đêm đầy sao kia, chẳng phải cô vẫn còn người thân, bạn bè sao, và cả Tô Minh Tuấn. Hai người là bạn cũng được, người yêu cũng được. Ít nhất, khi ở bên cậu ấy, cô cảm thấy an toàn, không phải lo lắng thấp thỏm sợ được mất giống khi ở cạnh Trần Hạo.

Sau khi tốt nghiệp, ba muốn cô trở về tìm một công việc tại thành phố Y. Ông nói rằng hiện tại rất nhớ cô, muốn cô làm việc tại thành phố Y để cha con có thể gặp nhau thường xuyên, còn kể rằng mẹ luôn nhắc nhở ông phải lôi được cô về. Đó cũng giống với những gì Triệu Hoài An nghĩ, hiện tại ba mẹ chỉ có mình cô, hai người họ cũng đã có tuổi cả rồi, đã đến lúc cô đền đáp công ơn dưỡng dục của họ. Sau khi trở về thành phố Y, phải mất khoảng gần tháng cô mới tìm được công ty đồng ý chấp nhận đơn xin việc của mình. Nói vậy chứ một tháng là một khoảng thời gian ngắn lắm rồi. Công ty nhận Triệu Hoài An là một công ty tư nhân chuyên thiết kế và sản xuất đồ nội thất tên Hải Thành. Nghe nói công ty này tại thành phố Y là chi nhánh, còn tổng cục được đặt tại Canada. Ngày đầu tiên đi làm, Triệu Hoài An có chút sốt ruột, không biết bản thân hôm nay ăn mặc có được chỉnh chu không? Mọi việc sẽ thuận lợi chứ? Càng nghĩ, nhịp tim của cô lại càng đập nhanh hơn. Triệu Hoài An hít một hơi thật sâu bước vào công ty. Trong lòng không ngừng cổ vũ bản thân, nhất định cô sẽ làm tốt công việc. Tiểu Chí là người sẽ hướng dẫn Triệu Hoài An làm quen với công việc mới. Anh chàng Tiểu Chí này được cái bản tính rất hòa đồng vui vẻ. Đi cùng cậu ta một lát thôi mà cô cũng phải thừa nhận, mặc dù thỉnh thoảng cô nói có hơi nhiều nhưng chắc chắn không thể bì kịp người này.”Hoài An, đây là phòng thiết kế, họ rất hòa đồng đấy nhé.”


Tiểu Chí vừa đi vừa chỉ vào một căn phòng. Sau đó cậu ta nói tiếp:

“Tôi kể cô nghe, trong cái tổ thiết kế kia ai cũng rất tốt, Mỹ Linh, cô gái đó xinh nhất tổ, còn Vũ Minh thì rất thích làm đẹp. Cái này tôi không nói chắc cô cũng hiểu cậu ta là người như thế nào rồi nhỉ?”

Cô chỉ biết gật đầu phụ họa.

“Chưa hết…” Tiểu Vũ liếc ngang liếc dọc, thấy không có ai xung quanh thì cậu ta mới ghé vào tai cô, nói nhỏ:

“Cái tổ thiết kế ấy à, cái gì cũng đều ổn, chỉ có mỗi Dung trưởng là rất đáng sợ. Cô không biết chứ, cái biệt danh bà chằn ế ngàn năm của cô ta ai cũng biết. Người đâu mà 31 tuổi vẫn không có lập gia đình. Tính tình thì cổ quái, rất có phong cách của mấy bà già.”

Triệu Hoài An nghe xonng thì liền bật cười, hỏi lại:

“Vậy thì Tiểu Chí, cậu năm nay bao nhiêu tuổi, đã lập gia đình hay có bạn gái chưa?”

Cậu ta nghe xong thì liền dùng ánh mắt đề phòng nhìn Triệu Hoài An. Giọng nói đầy cảnh giác.


“An An, tôi quý cô thật, nhưng có nghĩ cũng đừng nghĩ là tôi sẽ lọt vào bẫy của cô. Cô không phải tuýt người tôi thích.”

Triệu Hoài An lắc đầu, chỉ tay vào vai cậu ta rồi cười.

“Cậu cũng không phải khẩu vị của tôi. Trả lời câu hỏi của tôi đi nhanh lên.”

“Thật là không có gì?”

Cô dở khóc dở cười, rốt cuộc cậu ta có đẻ nhầm giới tính không? Người này thật là… Quá đa nghi rồi.

“Năm nay tôi 30 tuổi, còn độc thân, chưa bị bóc tem lần nào đâu đấy nhé.”

Nói xong cậu ta còn nháy mắt. Vừa đi, cậu ta vừa hỏi cô lý do điều tra thông tin cá nhân của bản thân, còn muốn cô gọi bằng anh.

“Thứ nhất: tính cách của cậu khiến tôi thực không có cách nào gọi bằng anh, vì cậu… trẻ con. Thứ hai: tôi hỏi là vì cảm thấy, ừm, cậu rất hợp với Dung trưởng.”

Nghe xong thì Tiểu Chí liền tối sầm mặt nói không cần cô gọi bằng anh nhưng cũng đừng có gán ghép cậu ta với Dung trưởng.


Sau đó Tiểu Chí nói rằng sẽ đưa Triệu Hoài An đến chỗ làm việc. Công việc của cô hiện tại chỉ cần ngồi sắp xếp lại số liệu hàng hóa và đến xưởng thống kê, kiểm tra giám sát. Sau này nếu làm tốt thì chỉ cần thống kê số liệu nhập xuất. Bàn giao xong thì Tiểu Chí cũng quay về vị trí để làm việc. Nghe thì dễ chứ thực ra, người mới vào làm gì có thể an nhàn như vậy, nào là photo, thống kê, sắp xếp, gửi và nhận giấy tờ công văn chuyển phát nhanh… Nói chung là việc nào cũng đều phải làm thử qua gần hết. Đến trưa Tiểu Chí lại đến chỗ bàn làm việc gọi cô đi ăn. Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Tiểu Chi bống đứng khựng lại, huých tay cô nói:

“An An, kia là CEO Trần được tổng bộ đưa xuống để giám sát việc làm ăn trong nước. Nghe nói CEO Trần rất được lòng chủ tịch, tất cả những chi nhánh lớn nhỏ trong nước hiện tại đều do anh ta phụ trách. Sau đợt này anh ta sẽ được điều về Canada để làm việc bên cạnh chủ tịch…”

Triệu Hoài An tai như ù đi, tất cả những lời Tiểu Chí nói dần nhỏ lại. Triệu Hoài An chẳng còn nghe được gì nữa, lòng bàn tay hiện lên vết hằn sâu do móng đâm vào. Trái tim giống như bị ai đó hung hăng nắm lấy, bóp nghẹt. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Hạo, vết thương mà Triệu Hoài An chôn vùi bấy lâu lại một lần nữa bị đào lên. Cả người cô bỗng run lên, khuôn mặt giống như đang đè nén cảm xúc rất khổ sở. Tiểu Chí vẫn không phát hiện ra tâm trạng kích động của Triệu Hoài An nên vẫn thao thao bất tuyệt khen CEO Trần của công ty rất đẹp trai, rất có khí chất…

Dường như anh cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo mình rất chăm chú nên quay đầu sang. Thấy người đối diện, Trần Hạo có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh, ánh mắt anh lại trở về vẻ trầm tĩnh vốn có. Trần Hạo lại quay lại cuộc nói chuyện với Chu tổng bên cạnh. Bản hợp đồng lần này rất quan trọng, nếu có được nó thì công ty sẽ có một khoản đầu tư khá lớn nên tuyệt đối không thể để có chút sơ suất nào.

Anh cứ như vậy mà lướt qua người Triệu Hoài An, không có lời chào hỏi như cô từng tưởng tượng. Lạnh nhạt mà đi qua, giống như họ chỉ là hai con người khác biệt chưa từng gặp mặt. Có lẽ dòng thời gian thật đáng sợ, thật vô tình, cứ vậy mà có thể thay đổi tính cách của một con người. Phải rồi, hiện tại anh là CEO của Hải Thành. Có lẽ Trần Hạo ấm áp mà cô từng quen giờ đã chẳng còn nữa rồi. Thời gian vô tình như vậy, bào mòn tính cách của một con người. Người mà cô từng rất mong ngóng, muốn gặp gỡ có lẽ chỉ thuộc về quá khứ, Trần Hạo của hiện tại đã chẳng còn là Trần Hạo năm 18 tuổi, ấm áp mà vui vẻ. Nhưng cũng chỉ có Trần Hạo mói biết, lúc nhìn thấy Triệu Hoài An anh có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu kích động muốn chạy đến ôm cô. Cô đã lớn rồi, trưởng thành và xinh đẹp, giống như đóa bỉ ngạn đỏ khoe vẻ đẹp nhưng lại rất khó có thể đến gần. Vẻ đẹp của cô, ánh mắt khi nhìn thấy anh là ánh mắt tràn ngập đè nén đau thương, giận dữ. Tất cả anh đều thấy nhưng lại không có cách nào xóa tan. Anh hiện tại có rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ có cô là anh lại để tuột mất. Đối với Trần Hạo mà nói, đó chính là vô dụng, sự vô dụng mà anh không cách nào xóa bỏ. Sự lựa chọn rời đi của anh năm đó là đúng hay sai, anh đã nghĩ rất nhiều lần. Rốt cuộc, đó vẫn là sai lầm của quá khứ. Là một quá khứ không thể thay đổi, cũng chẳng thể quay đầu để chọn lại.

Tôi đã từng đọc qua một quyển sách. Trong đó có viết.

Ta hỏi Phật: Duyên là gì?

Phật nói: Duyên là băng. Ta ôm băng trong lòng, băng tan rồi duyên cũng chẳng còn nữa.

Có lẽ duyên phận giữa tôi và Trần Hạo cũng giống như tảng băng kia. Tôi luôn giữ mối duyên này trong lòng. Nhưng rồi một ngày kia lại đột nhiên phát hiện, nhân duyên của chúng tôi hoá ra cũng phai nhạt theo năm tháng, vô tình bị bào mòn bởi thời gian. Hóa ra nó cũng không bền như những gì tôi tưởng. Có thể tôi đã gặp đúng người, đúng thời điểm, nhưng lại chọn sai cách để yêu. Cuối cùng tình cảm tôi dành cho anh chỉ dừng lại ở tuổi 17, là loại tình cảm thuộc về quá khứ.

Triệu Hoài An cuối cùng vẫn vì Trần Hạo mà giận dữ, mệt mỏi, có đau thương nhưng có lẽ đã không còn giống với bảy năm trước nữa rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.