Đọc truyện Không Thể Ở Bên Nhau – Chương 7: Không bận tâm
Nếu anh gặp hơn em sớm hơn, nếu anh được trưởng thành trong một gia đình bình thường. Nhất định anh sẽ có được em.
————————-
Đợt này Duẫn Tiêu Dương và Triệu Vân Du đi ra đây là bị mọi người ép đi du lịch. Mùa xuân năm sau anh và cô sẽ kết hôn nên luôn là chủ đề bàn tán sôi nổi cho nhiều người. Duẫn Tiêu Dương là một người đàn ông lạnh lùng, nhưng anh rất biết nghe lời ba mẹ. Căn bản chuyện tình yêu anh không có hứng thú nên mặc cho ba mẹ sắp xếp.
– Tiêu Dương, anh thích cô gái ấy?
Đang ăn sáng, Vân Du hỏi anh có chút ngờ vực. Vì từ xưa tới giờ, Tiêu Dương chưa bao giờ cư xử với anh thân mật đến mức như thế.
– Em lo ăn đi.
Vẫn ạm đạm thư thái, anh không hề muốn trả lời câu hỏi vừa nãy.
– Tiêu Dương, anh đừng hòng qua mắt được em.
Đến lúc nào, anh mới nhìn lên. Có chút ý cười.
– Được, anh không qua mắt được em.
– Vậy là anh đồng ý anh thích cô gái hôm qua?
– Có thể là như vậy.
– Woa, Tiêu Dương rốt cuộc cũng thích người khác kìa. Sao kể em nghe. Anh thích cô ấy từ khi nào? Từ cái nhìn đầu tiên hay sao? Hay là kỉ niệm nào đặc biệt.
Anh uống nước rồi lấy khăn lau miệng. Rồi đứng dậy rời đi, ánh mắt thể hiện rõ ý trêu trọc.
– Không nói thì thôi.
Cuộc sống riêng tư của Duẫn Tiêu Dương chưa hề có ai biết được, anh sống hướng nội, và có phần kín đáo.
Thực ra bên nhau, nhưng Triệu Vân Du không hề thích anh và anh cũng vậy, đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, vốn dĩ ai cũng có một cuộc sống riêng của mình.
Sau vụ xét xử làm gian lận sổ sách trên công ty, ai cũng đổ tội vạ cho Gia Tuệ Mẫn, chấp nhận sự thật cô phải bị đuổi việc. Học đại học bằng quản trị kinh doanh loại A nhưng ở đây rất khó xin việc làm.
Để trong khoảng thời gian kiếm việc làm nên cô tạm bán ở cửa hàng cô hay làm buổi tối. Cô đang chăm chú điền vào hồ sơ xin việc làm.
Nghe tiếng mở cửa, theo thói quen cô đứng bật dậy.
– Xin chào quý khách.
Cô giật mình nhìn người đàn ông trước mặt là Duẫn Tiêu Dương. Cô thắc mắc chẳng phải anh đang bận tranh cử gì đó đó sao. Tại sao suốt ngày có thể xuất hiện như thế được.
Anh nở nụ cười hào soái nhìn cô, hạt gạo bên miệng anh ta làm anh ta quyến rũ thêm trăm lần. Cô vội vàng ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.m
– Ngài Duẫn tại sao lại thời gian ghé cửa hàng thường xuyên như vậy nhỉ?
– Bởi vì tôi rãnh.
Cho dù nói chuyện, cô cũng không nhìn anh. Cô không thích nhìn bản mặt quyến rũ đó.
– Mới hôm qua thái độ né tránh tôi, bây giờ thì có vẻ khác rồi nhỉ. Có vẻ cô rất biết nghe lời, tôi thích điều đó.
Tuệ Mẫn suy nghĩ kĩ rồi, cô không né tránh nữa. Việc làm còn chưa có thời gian đâu mà đi né anh ta. Anh ta thích cô mà, thích hay không đó là chuyện của anh ta. Cô không quan tâm nữa.
– Đang xin việc làm sao?
– Không bận tâm tới anh.
– Đại học quản trị kinh doanh loại A? Tôi có thể giúp được cô.
– Cảm ơn anh, nhưng có vẻ không cần.
Mặc dù đây là lời mời hoàn hảo, nhưng anh ta giúp cô tuyệt đối không cần.
Anh ngồi trước ngay bàn tính tiền cô đang cặm cụi viết hồ sơ.
– Lời mời hoàn hảo vậy cô không thích sao?
– Cảm ơn anh, nhưng tôi đã nói không cần.
Cô tức giận ngước lên, giật thót mình vì khoảng cách khuôn mặt gần đến mức có thể cảm nhận đuôc hơi thở của anh ta.
– Vậy cô thích cái gì?
– Tôi thích anh đáp ứng cho tôi sao.
– Để coi.
– Được, tôi thích siêu xa, biệt thự, phi cơ riêng, cuộc sống nhiều tiền.
Cô dùng ánh mắt thách thức nhìn anh.
– À, thì ra cô đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
– Thì ra Duẫn thiếu gia làm không được?
– Được, em thích thì tôi chiều. Nhưng em nhớ kỹ lúc đấy đừng hoảng hồn đấy.
Cô nhìn anh, vẻ mặt anh tỏ vẻ đắc ý. Anh ta nói thật làm thật, nhưng chẵng lẽ lại bỏ một đống tiền cho một lời nói đùa.
Cô hay ngại khi nhìn anh, nhưng bây giờ không phải lúc. Xưa giờ, Gia Tuệ Mẫn là một cô gái mạnh mẽ.
Duẫn Tiêu Dương vẫn ôn nhu nhìn cô mà lặng cười. Hạt gạo khóe môi cứ liên tục xuất hiện, cô cảm giác có chút khó thở. Sau khi hoàn thành bản hồ sơ xin việc, anh vẫn ngồi lì ở đây không chịu đi.
– Ngài Duẫn, anh sắp kết hôn. Xin đừng nán lại ở đây quá lâu, sẽ phiền phức cho tôi.
– Có tôi ở đây em sẽ không phiền phức.
Cô tự hỏi tại sao trên đời này lại có người rãnh rỗi đến thế? Hay nhiều tiền quá xài không hết nên giờ không cần làm nữa?
3 tháng trước cô gặp anh đâu phải là người như thế này? Là người đàn ông lạnh lùng có phong thái nhẹ nhàng, là người ôn nhu lịch sự chứ không phải là người bây giờ đứng trước mắt cô.
Duẫn Tiêu Dương cũng cảm thấy bản thân của mình thật kì lạ. Chưa bao giờ đeo đuổi một ai như thế này. Cô gái này luôn làm anh phá vỡ quy tắc của bản thân.
– A, trưa rồi. Tôi đói. Đi ăn trưa thôi.
– Chào anh.
– Không, cô đi cùng tôi.
Cô trợn mắt nhìn anh, cái gì mà đi cùng anh. Thực sự không phải quá đáng đấy rồi chứ.
Anh cầm tay cô kéo đi, xoay người khóa cửa hàng lại cho cô rồi ra xe. Sau khi đưa cô vào xe anh nhanh chóng đi vào và khóa cửa lại, cô đi ra với người không, không mang balo, không mang áo khoác lẫn ví tiền.
– Anh bị gì vậy?
Cô có chút tức giận.
– Đi ăn trưa.
– Tôi không muốn, tôi muốn xuống xe.
Gia Tuệ Mẫn vùng vằng. Người đàn ông này sao càng lúc càng thô lỗ. Duẫn Tiêu Dương cứ như thế lái xe chạy mất.
– Rốt cuộc anh bị sao vậy?
Cô vùng vằng tức giận nhìn anh. Đây cũng là lần đầu tiên Duẫn Tiêu Dương thấy cô tức giận. Xinh đẹp hơn anh tưởng tượng nhiều.
– Em muốn ăn đồ ăn Nhật hay đồ ăn phương Tây.
Gia Tuệ Mẫn nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn, được, nếu nhất quyết chở cô đi ăn cô ăn cho anh ta lôi hết tiền trong ví ra trả.
– Tôi muốn ăn ở cái nhà hàng nào mắc nhất thành phố này.
– Được.
Rồi anh đánh xe rẽ phải khi đang dừng đèn đỏ, anh chợt bật cười vì thái độ của cô. Mới vừa nãy còn vùng vằng xuống xe mà giờ đây lại muốn đi ăn ở nhà hàng mắc nhất thành phố này, còn ung dung kêu anh mở nhạc cho ngồi hưởng thụ.
Cô thừa biết tính anh, càng phản đối anh càng thích thú thực hiện, thôi thì hãy chấp nhận nó và kiếm lợi về cho bản thân mình.
Anh đưa cô vào một nhà hàng có vẻ cổ điển gần ngay biển, lựa ngay một bàn dối diện biển, gió thổi vào có chút mát mẻ.
– Chào ngài Duẫn.
Cô phục vụ lễ phép cúi đầu. Anh gật đầu rồi nhìn sang cô.
– Em gọi món đi.
Anh đưa menu cho cô rồi còn nhẹ nhàng cười. Cô gái đứng đó có chút nghi hoặc liền nhìn cô.
– Cô lấy cho tôi món này, món này, món này. À thêm hai món này, à không cả món này nữa.
Cô phục vụ ghi không kịp tay có chút bối rối.
– Hôm nay được một bữa anh kết nghĩa xa xôi đưa đi ăn.
Nói xong câu đó, cô gái đó liền đổi thái độ, xoay sang anh và cúi đầu.
– Xin ngài đợi một chút ạ.
Khi phục vụ đi, anh mới nhìn cô và mỉm cười.
– Em ăn hết nhé. Hôm nay tôi sẵn sàng trả cho em một cái nhà hàng này cũng được.
Khi đồ ăn được mang ra, cô chẳng còn giữ phép tắc gì mà ăn thoải mái, anh chỉ đụng đũa rồi ngồi im lặng nhìn cô mỉm cười. Trong đây, nhân viên nữ không ngừng bàn tán xôn xao.
– Duẫn Tiêu Dương anh ta thật đẹp trai. Nụ cười anh ta như hào quang.
– Nhưng cô gái đi cùng là ai? Trông cô ta có chút xinh đẹp nhưng thật quê mùa.
– Đừng bận tâm tới cô ta, Duẫn Tiêu Dương là người đàn ông hoàn hảo nhất rồi.
Gia Tuệ Mẫn nhìn anh ta cứ nhìn mình chằm chằm nên có chút ngại.
– Anh nhìn người khác ăn không biết ngượng hay sao hả?
– Không.
– Mặt dày.
Cô tiếp tục công việc ăn của mình cho đến khi bụng no nê.
– Tính tiền đi.
Giọng nói có chút khàn, nhưng nhẹ nhàng làm người khác tan chảy.
– Vâng của ngài đây ạ.
– Tôi không mang đủ tiền mặt, ở đây có tính tiền bằng thẻ chứ.
– Dạ vâng có ạ.
– Đây.
Nhìn giá bữa ăn mà cô hoảng hồn, nó gần bằng cả nữa căn nhà của cô. Đúng là nhà hàng mắc nhất thành phố này thật rồi.
– Buổi trưa ngon miệng chứ?
– Ừ.
Thực ra nó rất ngon nếu cô chưa biết giá.
– Chiều nay tôi bận không ghé được.
– Cảm ơn.
– Em học lái xe chưa?
– Chưa.
– Tôi sẽ sắp xếp cho em một khóa học lái xe.
– Để làm gì?
– Để tôi mua xe cho em.
– Sao chứ?
Cô giật mình nhìn anh.
– Tôi không đùa đâu.
– Bây giờ, bây giờ tôi không cần nữa.
– Em thích mà.
– Tôi không thích nữa.
– Để tôi suy nghĩ lại đã.
Dừng xe ngay trước cửa hàng cô, cô tháo dây an toàn thì bất ngờ anh cầm tay cô lại.
– Gì nữa?
Anh hôn nhẹ lên trán cô và mỉm cười.
– Buổi chiều vui vẻ, vừa nãy tôi có viết số điện thoại của tôi ngày bàn của em. Có gì điện tôi nhé.
Cô bất động nhìn anh ba giây rồi nhanh chóng lao xuống xe, anh ta lái xe đi mất.
– Gì chứ? Anh ta coi mình là gì chứ?
Đi vào cửa hàng, nhìn mảnh giấy có những dòng số cô tính vứt đi nhưng có chút ngần ngại rồi lại nhét vào ví của mình.