Đọc truyện Không Thể Ở Bên Nhau – Chương 28: Chúc em cả đời bình an
Tập đoàn Duẫn – Triệu phát triển vững mạnh, trong thương trường, họ từng bước từng bước giết nhau, trong trang đầu tạp chí hôm nay, đưa tin chủ tịch trẻ Duẫn Tiêu Dương hẹn hò cùng một cô gái lạ mặt. Trong ảnh, anh cùng Tuệ Mẫn nắm tay nhau ở Paris, rồi lúc hẹn hò cuối cùng cô cùng anh đã ăn mặc khá kín đáo, nhưng có lẽ, nhưng hành động của Tiêu Dương đều không lọt được mắt của bọn họ.
Duẫn Tiêu Dương còn 1 tháng là kết hôn với vị thiên kim nhà họ Triệu, ảnh chụp là lúc vài tháng trước, thậm chí đã rất lâu, chờ thời cơ thích hợp để tung lên, cổ phiếu tập đoàn Duẫn – Trịnh một phen lảo đảo. Anh ngồi trong phòng làm việc, tức giận mà ném cuốn báo trên tay.
– Con bây giờ phải làm sao đây?
Mẹ anh hoảng loạn đi vào phòng, đám cưới chỉ còn 1 tháng là diễn ra, nhà họ Triệu bây giờ đang rất nóng giận, cổ phiếu công ty thì đi xuống nặng nề.
– Tôi đã cho thông báo trên giới truyền thông Gia Tuệ Mẫn là thư ký của anh và là bạn thân của Triệu Vân Du, cô Triệu Vân Du cũng đã nói Tuệ Mẫn là bạn thân nhất của mình và tin tưởng giới thiệu làm thư ký đắc lực. Cũng đã giải thích rằng những hình ảnh này là xâm phạm quyền riêng tư của anh, nên sẽ điều tra và kiện ra pháp luật.
Mẹ anh mới thở phào nhẹ nhõm. Bà hy vọng chuyện này sẽ không bị phát giác. Bà rời khỏi công ty với tâm trạng đầy lo âu, bà lo lắng cô gái kia sẽ dùng những tấm ảnh khi còn mặn nồng với Tiêu Dương mà đe dọa anh, nhưng bà cũng tin tưởng với vẻ mặt hiền lành chất phác của cô gái đấy, bà tin người Tiêu Dương sẽ không có lòng dạ hiểm độc như vậy.
Bà ghé qua nhà hàng, tìm gặp cô con gái Tiêu Như.
– Chuyện của anh con cũng nghe rồi, xử trí sao rồi ạ?
– Cũng có vẻ ổn, nhưng chuyện này còn bùng thổi vài ngày. Ta lo lắng, cô gái kia sẽ đe dọa Tiêu Dương, sẽ đem lòng tin của Tiêu Dương mà bán rẻ.
– Mẹ muốn thử cô ta còn có tình cảm hay dính líu với anh hai??
– Ta chỉ muốn biết, cô gái kia có đúng như ta tin tưởng. Nếu chấp nhận buông tay hoàn toàn, ta sẽ chu cấp cho cô ta đủ tiền mua một căn hộ, rồi chuyện yêu đương kia vĩnh viễn hãy quên đi.
– Dễ thôi, mẹ hãy mới cô ấy đến đám cưới anh hai. Nhìn sắc mặt là biết, anh hai nếu hôm đó mềm lòng, thì biết cô ta đã ngon ngọt không dám rời xa.
– Được sao?
– Sao không? Đã không còn yêu, tại sao không dám đi dự đám cưới?
***
Đầu tháng 5 trời đã sang hè, không khí có chút oi và bắt đầu mưa rào rất nhiều, Gia Tuệ Mẫn khốn đốn vượt qua cái tin đồn hẹn hò, họ dồn cô đến mức phải chuyển nhà, cắt đứt liên lạc với nhiều người.
Bụng đã có, cô vui vẻ nhìn đứa con đang thành hình mà hạnh phúc sống qua ngày. Người cô dạo này cũng tăng cân, nên vai và tay cũng có thịt hơn một chút.
– Chị Tuệ Mẫn, có người gửi chị cái này ạ.
Cô đang tính toán sổ sách, nghe thế liền ngừng tay nở một nụ cười cảm ơn rồi nhận lấy. Là một phong bì rất đẹp, được in loại giấy rất xịn. Khi mở phong bì, thấy một tấm thiệp cưới. Cô khẽ run, lặng lẽ nhìn ảnh trên tấm thiệp. Chú rể Duẫn Tiêu Dương và cô dâu Triệu Vân Du.
Tại sao? Họ còn chưa tha cho cô? Tại sao? Họ hận cô đến mức giày vò đến chết mới thôi sao.
Vài ngày sau, mẹ anh có tìm cô, giải thích rất rõ ràng cho cô hiểu, nếu cô không đi, sẽ dấy lên rất nhiều sinh nghi, và bảo hẵn cô là phù dâu chính của Vân Du, để thông báo cho mọi người biết rằng, cô hoàn toàn trong sạch. Nhưng trong câu chuyện đó, cô cũng hiểu một phần nào là họ muốn coi cô và Tiêu Dương đã hoàn toàn từ bỏ chưa.
– Được, con sẽ đi.
– Ta cám ơn con.
Đêm đó, tim cô nghẹn lại, đau lắm nhưng không thể khóc, nước mắt cứ đọng lại trên khóe mắt, đã rất lâu rồi cô không gặp anh, chỉ lặng lẽ nhìn anh xuất hiện chốc lát trên ti vi, đã dần dần quên đi tại sao cứ khơi gợi lại?
Vết thương to lớn kia mãi hằng sâu trong trái tim cô, không thể nào quên được.
Đám cưới trang hoàng được diễn ra vào một ngày khá đẹp trời, cô ngồi trong phòng cô dâu, vì có bụng, không muốn mọi người biết nên cô chọn một chiếc đầm khá to ở vòng bụng, tóc vấn, dịu dàng xinh đẹp.
– Dạo này cô rất gầy yếu.
Triệu Vân Du hiểu cảm giác của cô hơn ai hết và chính mình cũng là người đau đớn. Tuệ Mẫn đã không còn vẻ xinh đẹp dịu dàng như lúc trước, cô bây giờ da dẻ không được tốt, lại còn gầy gò, bàn tay thô ráp hiện rõ nhưng gân xanh. Mang thai lần đầu, cô đã khá cực khổ, khi thai nghén, thèm ăn, chóng mặt đều không có ai bên cạnh, nhìn đi nhìn lại chỉ có bản thân mình cô quạnh.
Buổi lễ trang hoàng bắt đầu trong một nhà thờ trang hoàng, được trang trí theo kiểu hoàng gia, là một đám cưới nhiều người chú ý nhất trong năm nay vì độ sang chảnh và chịu chi của thiếu gia nhà họ Duẫn.
Triệu Vân Du khoác lên mình bộ váy cưới được thiết kế riêng cùng chiếc vương miện kim cương được tính giá hàng tỷ đồng, như một nàng công chúa trong cổ tích, cửa nhà thờ bật mở, cô khoác tay cha, đi vào trong lễ đường với ánh mắt ngưỡng mộ của hàng ngàn người.
Gia Tuệ Mẫn thật sự cảm thấy đám cưới này rất lớn, dàn siêu xe đưa rước cô dâu, cùng bộ váy cưới tặng kèm đã rất nhiều tiền, chưa tính đến trang trí tòa lâu đài lỗng lẫy này.
Duẫn Tiêu Dương xoay người, cứng nhắc trên khóe miệng, mọi người chọc cô dâu đẹp đến mức chú rể nhìn không chớp mắt, nhưng thực ra anh đang nhìn hình bóng cầm giỏ hoa, lặng lẽ theo sau.
Tiêu Dương bấm môi, anh đã cố nhịn không cho nước mắt rơi ra, đã cố nhịn không nhào đến ôm cô vào lòng, đã cố nhịn nỗi nhớ vô vàn kia, ghì chặt trong tim.
Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười lạnh nhạt.
Nhà thờ rộng lớn là thế, nhưng trong mắt Tiêu Dương, chỉ có duy nhất một thế giới nhỏ.
Làm xong nghi thức, mục sư ồn tồn nói.
– Lời hẹn thề hôm nay, chính là lời thề suốt đời suốt kiếp không thay đổi, sẽ mãi đi theo đôi uyên ương đến suốt cuộc đời. Cũng như mãi mãi sống trong tim của mọi người hôm nay đã đến làm chứng cho buổi lễ này.
– Cô Triệu Vân Du, cô có đồng ý lấy anh Duẫn Tiêu Dương làm chồng của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay ốm đau cô vẫn nguyện bên anh ấy yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau cho đến đầu bạc răng long.
Bỗng nhiên một giọt lễ khẽ rơi trên khuôn mặt đã tỏ ra mạnh mẽ của Tuệ Mẫn, lời nói này, cách đây vài tháng trước, đã có một người hỏi cô, cô đã gật đầu và mãi ước thề sẽ không chia lìa. Chỉ cách vài tháng, tựa chừng như đã vài năm, xa nhau một khắc, cứ như mất nhau cả đời.
– Tôi đồng ý.
Sắc mặt sau tấm voan trắng kia cực kỳ khó coi, Triệu Vân Du đã sớm từ bỏ tình yêu kia để phụng theo cha mẹ.
– Anh Duẫn Tiêu Dương, anh có đồng ý lấy cô Triệu Vân Du là vợ của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay ốm đau cô vẫn nguyện bên anh ấy yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau cho đến đầu bạc răng long.
Môi mỏng đã bị Tuệ Mẫn cắn cho chảy máu, tự thầm mình mạnh mẽ, đúng cô đã rất mạnh mẽ.
Duẫn Tiêu Dương khẽ nhìn cô gái cầm giỏ hoa đứng cạnh Vân Du. Ôn tồn nói.
– Tôi đồng ý.
Mọi người vỗ tay cười vui vẻ, trong khắc này, Tuệ Mẫn khẽ nhìn anh, anh đã thấy nước mắt lặng vướng lên mi cô. Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười chứa đựng sự hờ hững và bất lực. Sau đó phụ rể đưa cho anh một chiếc hộp đỏ, mở hộp một chiếc nhẫn sáng bóng, anh đeo lên bàn tay Vân Du.
– Anh xin thề, kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ mãi bên cạnh em, cho dù họa hay phúc, cho dù giàu sang hay nghèo khó, cho dù bệnh tật hay ốm đau, vẫn mãi mãi bên cạnh em, và trân trọng yêu thương em đến hết cuộc đời.
Tuệ Mẫn cầm chiếc hộp lại gần Vân Du, gần đến mức cô có thể nghe thấy mùi hương trên áo Tiêu Dương. Anh không hề nhìn cô, chỉ có cô khẽ trộm nhìn anh.
– Em xin thề sẽ là một người vợ tốt bên cạnh anh, sẽ mãi bên cạnh anh, yêu thương lo lắng đến hết cuộc đời này.
– Với tư cách là một người chủ hôn và làm chứng cho đôi uyên ương, tôi xin tuyên bố kể từ giây phút này, cô Triệu Vân Du và anh Duẫn Tiêu Dương chính thức là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu.
Anh nhẹ vén khăn voan, đặt lên môi Vân Du một nụ hôn thoảng như chuồn chuồn nước. Bất chợt, Gia Tuệ Mẫn cảm thấy tim có chút nhói, khẽ đặt tay lên bụng và khẽ cười nhạt.
Anh nhìn cô, dùng ánh mắt sâu đậm nhìn cô, Tuệ Mẫn né tránh, buổi tối khi tiệc bắt đầu, khi anh và Vân Du đi đến bàn tiệc cô mời rượu, nhận thấy anh sắp đến, cô liền nói đi vệ sinh để né tránh, cô không dám, không thể nhìn anh. Cảm giác đau đớn như lúc này, chẳng ai hiểu cả.
Trong nhà vệ sinh, cô run rên vì nhịn khóc, cô không cho phép bản thân khóc ra tiếng, thầm lặng mà đau đớn, cố kìm nén vào trong tim. Đúng, tình yêu với anh, cô không thể nào quên được.
Một lát lâu sau, khi đi ra nhà vệ sinh, một bàn tay to mạnh mẽ kéo cô đi, lúc đầu Tuệ Mẫn thật hoảng sợ, nhưng nghe thấy mùi thơm trên người anh, cô đã không còn sức lực, mặc anh kéo đi. Tiêu Dương kéo cô vào trong một căn phòng. Anh nhìn cô, trên khóe mắt có đọng nước.
Rốt cuộc trên má anh cũng có hàng nước mắt lăn dài, lần đầu tiên cô thấy anh khóc.
– Tại sao em còn xuất hiện?
– Tôi…
– Tại sao em nói tôi rời khỏi cuộc sống của em mà em vẫn cứ xuất hiện trong cuộc sống của tôi?
– Tôi…Tôi xin lỗi. Từ giờ trở đi, sẽ không còn như thế nữa.
Giọng cô nhỏ xíu, như đang rất sợ hãi.
– Tôi không biết bản thân đã làm sai điểm nào, cho đến bây giờ, cho dù làm cách nào đi nữa, vẫn không thể quên được em.
Cô nghe những lời đó lòng bắt đầu mềm nhũn, cô không dám nhìn anh, chỉ biết cúi đầu. Cô đã khóc hết nước mắt cho mối tình ngang trái rồi, bây giờ cô không còn nước mắt để khóc nữa. Mất anh, trái tim cô chai sạn nhiều rồi.
– Mẫn Mẫn.
Anh tiến lại gần cô, dần ép cô vào tường.
– Xin anh hãy tôn trọng tôi.
Cô sợ hãi.
– Mẫn Mẫn, dạo này chuyển hè, trời nắng mưa thất thường. Hãy biết bảo vệ bản thân, sức đề kháng em rất yếu, không chăm lo cho mình thì không ai chăm lo cho em đâu. Hãy ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, như thế em mới khỏe mạnh và hạnh phúc.
Giọng anh dịu dàng như nước, len lỏi vào trái tim cô.
– Xin em hãy cho anh hôn em lần cuối cùng.
Cô cứng người, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh hôn nhẹ tóc cô, trán cô, mắt và mũi cô, cuối cùng đặt lên môi cô một nụ hôn sâu đậm.
Tuệ Mẫn cứng người, không ngừng run rẩy, như lần đầu hôn môi, cô đã cứng đờ như thế, dịu dàng như thế, anh từ từ mang hết tình yêu cô mà ra đi. Lúc này, cũng nhẹ nhàng như lúc anh nói với cô, giọng khàn nhẹ, rồi cô mang hết cái gọi là tình yêu trao cho anh.
– Mẫn Mẫn, từ giờ, anh chúc em sẽ luôn bình an và hạnh phúc bên người mình yêu.
Như vương vấn hơi thở, anh rời đi, cảm giác lạnh lẽo ùa đến với cô, sống hai năm trong vòng tay ấm áp, cô đã quen rồi, những tháng không có anh cô đã rất cô đơn. Anh đã tuyệt tình thật rồi, anh bỏ đi và đó cũng là lần cuối cô nhìn thấy anh trong nhung nhớ. Là lần cuối cùng anh quan tâm chăm sóc cô, lần cuối cùng anh nhìn cô rồi cắt răng bỏ đi mãi. Từ giờ sẽ không gặp lại.
Người đó là người khiến anh mỉm cười
Người đó là người khiến anh bật khóc
Người con gái đó là người dùng đôi môi ấm áp để tìm lại trái tim lạc lối của anh
Tình yêu đó anh chẳng cách nào gạt bỏ khỏi đáy lòng mình
Tình yêu đó anh chẳng cách nào lãng quên đi
Người đó quan trọng như sinh mệnh của anh vậy
Một người con gái như thế mà lại rời xa anh
Người con gái đó, tình yêu đó
Một trái tim đầy đau đớn
Một người mà chẳng hay biết điều gì
Đã từng yêu và giờ vẫn cứ yêu như thế
Người con gái mà anh đành phải buông tay
Tình yêu của đời anh
– Người đó ( Hwang Chi Yeol – I am a singer 2016)