Không Thể Ở Bên Nhau

Chương 22: Ra mắt lễ đính hôn, thông báo ngày cưới


Đọc truyện Không Thể Ở Bên Nhau – Chương 22: Ra mắt lễ đính hôn, thông báo ngày cưới

Cho dù là người bạn yêu, nhưng không chỉ vì tình cảm của bản thân mà bỏ qua tất cả, bỏ qua gia đình, người mà thương yêu mình vô điều kiện. Có lẽ là sai.

Bản thân Tiêu Dương vốn dĩ đã không có sức khỏe, nhưng thật may mắn anh được phú cho một trí tuệ thông minh, sáng suốt. Cả đời, anh dùng trí tuệ của mình để cứu vãn những thiếu sót của bản thân, anh luôn phấn đấu vì dòng họ Duẫn.

Cho nên, có vài thứ rất quan trọng, biết là rất thích, biết là rất muốn chiếm giữ nhưng không thể. Đối với anh là hai chữ “tình cảm”, nghe chúng thật xa xỉ.

Hôm nay, là lễ đính hôn của Duẫn Tiêu Dương và Triệu Vân Du.

Có một thứ tình cảm, vốn dĩ là yêu nhưng không thể thành.

Gia Tuệ Mẫn biết chứ, cô biết hôm nay là lễ đính hôn. Nhưng cô làm gì bây giờ? Không thể, cô bất lực nhìn tình yêu của mình cứ thế rời đi.

Hôm nay trên mạng, có vài trang báo đưa thông tin trực tiếp ở buổi đính hôn, vì là con gái của những doanh nhất có tiếng, nên được nhiều rất nhiều người trong giới quan tâm.

Cô ngồi im lặng xem buổi trực tiếp trên 1 trang web, buổi lễ rất đẹp, nhưng không to, chỉ đơn giản mà ấm áp đủ người khác cảm thấy ghen tị.

Gia Tuệ Mẫn nhìn vô hồn trên màn hình máy tính, cảm giác như phải cam chịu. Hôm nay, Tiêu Dương rất đẹp trai, mang áo sơ mi trắng thắt cà vạt, tóc mái vén lên vô cùng tuấn tú, trong lòng Tuệ Mẫn, Tiêu Dương luôn là một người đàn ông cực kỳ hoàn hảo.

Anh cùng dàn bê tráp đến căn biệt thư cho của nhà họ Triệu, thực hiện theo nghi thức Đính hôn, ra mắt nhà gái, hai bên cùng nhau nói chuyện.

Cô chợt bật cười, một giọt nước mắt khẽ lăn ngay má, biết là lòng đau nhưng tại sao vẫn muốn xem, biết là không thể nhưng vẫn cứng đầu tiếp tục. Ngu ngốc!

Triệu Vân Du ra mắt, cô gái năng động bụi bặm ngày nào cũng duyên dáng trong chiếc váy đỏ thướt tha, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tóc vấn cài hoa, hôm nay bọn họ thực sự đã kết đôi. Cô hiểu cảm giác của Vân Du, cô không oán trách Vân Du, chỉ trách tình yêu tại sao cứ làm ta đau khổ.

Sau buổi làm lễ, họ đi đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố làm tiệc, Tiêu Dương trao Vân Du một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước, dịu dàng tao nhã. Họ cùng nhau khiêu vũ, Tuệ Mẫn tắt màn hình laptop, không muốn xem tiếp nữa.

***

– Công nhận cô dâu xinh thật, uầy đúng là nhà tài phiệt.

Tạ Phí Ngôn đang ngồi trong đơn vị, nhìn bọn họ coi lễ đính hôn của Tiêu Dương. Hôm nay ca anh trực, anh không thể đến bên Tuệ Mẫn ngay lúc này.

– Alo, Tuệ Mẫn hả?

Anh nhấn cuộc gọi.

– Ừ, có chuyện gì sao?

– Cậu…cậu không sao chứ?

– Sao là sao?

– Cậu chưa xem buổi lễ đó à?


– Xem rồi. Không sao cả, Tiêu Dương hứa sẽ tới, là Tiêu Dương hứa sẽ cho tớ hạnh phúc.

– Tuệ Mẫn.

– Tớ tin Tiêu Dương.

Giọng bình tĩnh nhẹ nhàng nói từng chữ, nhưng thực ra cô đang run rẩy, là cô đang khóc. Không ai, không một ai có thể hiểu cảm giác của cô bây giờ, đau lòng, yếu đuối, bất lực nhưng không ai thể hiểu cả.

Cô ngồi trên giường, cô thật tâm không muốn khóc, vì trước giờ, cô luôn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý này, chỉ trách là cô yếu đuối.

Xong buổi đính hôn, anh có điện cho cô, cô vẫn vui vẻ trả lời điện thoại như chưa có chuyện gì xảy ra. Không phải là không khóc, không phải là không đau, nhưng chẳng có lý do gì để nói.

Sức khỏe sau vụ tai nạn cô dần đang được khá lên từng ngày, cô đi làm lại, đồng nghiệp trong công ty luôn quan tâm tới cô.

Tuệ Mẫn đứng chờ xe buýt, có một chiếc xe hơi đen, không mới, ra khoảng vài năm trước.

– Em lên xe đi, để tôi đưa cô lên chỗ làm.

Là Trương Phong.

Cô ngần ngại, lát sau mới đồng ý.

– Hôm tôi có nghe cô bị tai nạn, thực sự tôi rất muốn về, nhưng thời gian học ở đó quá nghiêm khắc, tôi xin lỗi.

– Không sao, không cần phải xin lỗi. Tôi thực sự đã khá hơn rồi, anh đừng trách mình.

Trương Phong mỉm cười, thực ra anh là con trai một của một nhà khá giả buôn hải sản, với vẻ ngoài dễ nhìn, và tính cách hiền lành nên anh rất được mọi người quý mến. Trương Phong để ý Tuệ Mẫn, nhưng anh sợ nói ra sẽ mất đi một tình bạn tốt đẹp, nên đành im lặng. Nửa năm rồi anh mới gặp được Tuệ Mẫn, cô ấy vẫn gầy, vẫn xanh xao nhưng vẫn còn xinh đẹp.

– Dạo này, anh mới mua xe sao?

– Ừ, tôi sắm chiếc xe cũ này để tiện cho việc đi lại, nếu cần, thì sau nãy mới mua xe mới.

Tuệ Mẫn ốm yếu bị bao phủ bởi một chiếc áo sơ mi trắng, thân hình gầy gò xanh xao.

– Cô nên chăm sóc bản thân tốt hơn, đừng để bản thân mình ốm yếu như vậy. Trưa nay, tôi mời cô đi ăn nhé.

– Sao ạ?

– Không sao, 11h30 tôi đứng chờ trước công ty cô.

Sau 30 phút đi đường, cô cũng đến công ty, cúi đầu chào Trương Phong, cô đợi anh rời đi rồi mới xoay người vào.


Cô đứng sẫn sờ, nhìn người phụ nữ phía trước. Là mẹ của Tiêu Dương.

– Tuệ Mẫn, cô gặp tôi một chút được chứ?

Cô nhìn đồng hồ, có chút khó xử.

– Tôi nói với giám đốc rồi, chỉ một chút thôi.

Nhìn bà không còn đáng sợ như lần trước. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất hoảng, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt đẫm.

Cô cùng bà đi vào một quán cafe cạnh công ty. Cô để tay trên bàn giữ chặt ly cà phê. Bà biết, cô đang rất sợ hãi.

– Không sao, ta đến đây xin lỗi con về chuyện lần trước.

– Dạ?

Tuệ Mẫn nghe từ xin lỗi liền giật cả mình.

– Hôm nay, ta đến đây gặp con có 2 công việc, thứ nhất ta muốn xin lỗi con vì chuyện khó dễ lần trước. Thứ hai, ta muốn đến cầu xin con.

– Bác có gì cứ nói…nói đi ạ?

Bà cầm tay cô.

– Con rất xinh đẹp, và ta cũng hiểu Tiêu Dương yêu con như thế nào. Hôm nay, ta lấy danh phận là một người mẹ quan tâm đến con trai, cầu xin con, nếu con yêu Tiêu Dương hãy rời xa nó được chứ?

Tuệ Mẫn sợ hãi không còn nhìn thẳng được nữa, chỉ im lặng, cô nhận thấy tấm chân tình của một người mẹ dành cho đứa con trai quý giá nhất của mình.

– Tiêu Dương sức khỏe ngày càng xấu, công ty lại gặp vấn đề, sắp tới chuẩn bị tranh cử cho chức Bộ trưởng Kinh tế, nó đang rất thua thiệt, cha nó năm sau là về hưu, không còn địa vị gì cả. Nhưng nhà họ Triệu, đã chấp nhận giúp đỡ nó rất nhiều. Tiêu Dương từ nhỏ sức khỏe phải nhập viện nhiều lần, nếu như có thắng cử nó không thể còn sức để tiếp tục, chỉ có nhà họ Triệu, cánh tay đắc lực giúp nó thành công. Nó đã từng học hành rất chăm chỉ, nó đã từng hứa sẽ không để ta buồn. Nhưng khi nó nạt nộ, chỉ vì bảo vệ con là ta đã yêu, nó đã yêu con rất nhiều. TìnhMẫn c yêu ta không thể cấm cản, nhưng ta mong một lần con hãy nghĩ đến nó. Mọi sự, ta đều tùy ở con.

– Con…

– Không nhất thiết phải liền bây giờ, từ từ cũng được. Nhưng trước ngày cưới là mua xuân năm sau, ta mong con hãy giúp ta. Ta lấy thân phận là một người mẹ, dùng hết tấm chân tình để cầu xin con. Chỉ cần con muốn gì, ta đều sẵn sàng giúp đỡ.

– Vâng, con hiểu rồi.

– Tuệ Mẫn, ta xin lỗi con.

– Không sao đâu ạ. Con sẽ giúp bác.


Tuệ Mẫn cười nhạt, không duyên không phận hà cớ chi phải níu kéo. Được thôi, muốn lần dứt khoát còn hơn cả đời sẽ đau.

Trưa hôm đó, Trương Phong xin lỗi vì đang kẹt không thể tới, chiều cậu ấy nhất định sẽ tới rước cô. Tuệ Mẫn ngồi im lặng trong phòng, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Cô tháo nó, cất vào một cái hộp nhỏ trong giỏ.

Tối hôm đó, cô cùng Trương Phong đi ăn, cô uống rất nhiều rượu, Trương Phong cản cô, vì cô mới bệnh dậy, sức khỏe còn rất yếu. Đưa cô ra xe, Tuệ Mẫn ngồi im ngay ghế phụ, bỗng dưng khóc òa lên.

– Sao vậy? Tôi làm gì cho cô giận sao?

– Trương Phong.

Bỗng dưng Tuệ Mẫn nhào vào lòng cô, úp mặt lên chiếc áo sơ mi thơm ngát mùi nước hoa.

– Tuệ Mẫn.

Anh có chút đỏ mặt.

– Phong Phong à, tôi cô đơn lắm. Tôi buồn lắm, tôi sắp già rồi mà vẫn không có người yêu.

– Tuệ Mẫn.

Anh ngồi im, xem cô “quậy phá” trong lòng mình.

– Phong Phong, anh có người yêu chưa?

Anh ngửa người, xem cô gái này còn trò gì.

– Chưa.

– Thật sao? Anh cũng đâu có xấu.

– Tôi cũng không biết.

– Phong Phong, anh yêu tôi đi.

Cô nhìn anh, đôi mắt nâu buồn bã nhìn anh.

– Tôi có một tình yêu đúng nghĩa, được giới thiệu với mọi người, được cùng nhau đi chơi, đi ăn, được ở cùng nhau mà không sợ gì cả, đường đường chính chính.

Tuệ Mẫn đem hết nỗi chua xót trong lòng mình nói cho anh biết.

– Phong Phong, làm người yêu tôi đi.

Anh sững sờ, nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, cô ấy bị sao vậy?

Tuệ Mẫn khóc, nước mắt thấm đẫm cả áo sơ mi của anh.

– Tuệ Mẫn, cô sao vậy?


– Tôi cô đơn, là tôi bị cô đơn đó.

– Phong Phong, tôi sẽ tìm hiểu anh, rồi cua anh nhé.

Cô nói nhỏ, rồi dần dần im lặng, ngủ say trong lòng của anh.

Anh dìu cô qua ghế, cài dây an toàn. Tuệ Mẫn hôm nay rất lạ, cô nói ra những lời mạnh dạn mang theo một chút buồn. Anh tưởng cô say, nên không nói gì. Sáng hôm sau, cô bình tĩnh nói lại với anh những lời hôm qua.

– Tuệ Mẫn.

Anh nhìn cô, chăm chú nhìn cô.

– Tôi nói thật. Ba tôi muốn tôi cưới chồng, vì ông đã già rồi. Tôi suy nghĩ kỹ rồi.

Tuệ Mẫn nghiêng người, đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn. Gặp cậu 3 năm, cô nghĩ cậu rất tốt, cô nghĩ rằng cậu sẽ giúp cô quên đi mối tình kia. Trương Phong đẩy cô ra, ghì chặt cô vào xe.

– Được, anh mong em sẽ không hối hận.

Tuệ Mẫn gật đầu, vì cô không thể cứ lén lút với tình yêu vụng trộm kia nữa. Cô kể cho Phí Ngôn nghe.

– Tuệ Mẫn, sao cậu lại lấy Trương Phong ra làm lá chắn?

– Không, tôi muốn yêu anh ấy.

Cô vừa uống rượu vừa cười nhạt.

– Tuệ Mẫn, cậu bị điên rồi. Cậu, cậu ấy lẫn Tiêu Dương sẽ bị tổn thương.

– Không, mặc dù Trương Phong không hoàn hảo như Tiêu Dương nhưng cậu ấy có thể cho tớ một tình đẹp đẽ, một tình yêu công khai đi khắp mọi nơi, chứ không phải lén lút. Cậu có biết, Vân Du rất quan trọng với Tiêu Dương không, cho dù yêu thì làm được gì? Tình yêu kia không mài ra tiền hay mài ra danh vọng được. Cậu nghĩ Tiêu Dương sẽ bỏ tất cả sẽ chọn tớ sao? Anh ấy đã nói sau khi cưới Vân Du, rồi sẽ kiếm cớ ly hôn. Nhưng cậu nghĩ hai nhà sẽ đồng ý cho ly hôn sao? Vẫn là tớ, vẫn là tớ thiệt thòi, ngu ngốc đứng sau tấm màn che, vĩnh viễn không được ra sân khấu. Sau cùng, người anh ấy chọn vẫn là Vân Du.

– Nhưng cậu biết Tiêu Dương yêu cậu nhiều như thế nào mà?

– Vậy cậu có biết mẹ anh ấy thương anh ấy như thế nào không? Bà ấy đã ném hết sĩ diện, ném hết cái gọi là Duẫn phu nhân, mà cầu xin tớ đấy. Thà là tớ tổn thương, anh ấy tổn thương vài ba năm rồi hết. Còn hơn là ba mẹ, gia đình và rất nhiều người tổn thương. Cậu yên tâm, tớ sẽ không cho anh ấy đụng tới Tiêu Phong.

Cô nghẹn lời. Tạ Phí Ngôn ôm chặt cô.

– Tớ tin quyết định cậu, còn có tớ.

“ Làm sao anh cảm thấy nỗi xót xa của một trái tim

Đã yêu hết lòng đã từng tin hết lòng

Làm sao anh trông thấy khóe môi kìm chặt tiếng khóc

Làm sao anh xóa hết được nhớ thương từng ngày đã qua

Mỗi khi nghĩ về chỉ thêm đau nhói lòng..”

* Nếu anh là em- Bích Phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.