Bạn đang đọc Không Thể Ngừng Yêu – Lục Xu: Chương 31
Khi ngồi ở trong xe, sắc mặt Nhâm Niệm vẫn thật không tốt, cô cảm thấy trong bụng mình có luồng khí thật lớn, nhưng không thể thoát ra ngoài được. Khó chịu nhưng không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng, loại cảm giác này giống như hồi cô còn nhỏ, cô không ăn cơm đúng giờ, sau đó bụng rất đau. Khi ấy cô tưởng rằng do mình quá đói nên mới đau như vậy, kết quả càng ăn càng cảm thấy đau bụng. Nhưng chính cô biết, luồng khí trong người làm lồng ngực cô cảm thấy khó chịu, chỉ khi nào chúng được xả ra, mới làm cô cảm thấy dễ chịu
Cô lấy tay nắm lồng ngực, tựa hồ khó mà chịu đựng cái loại đau đớn như thế này. Chu Gia Trạch liếc nhìn cô một cái, không khỏi nhướng mày lên:
“Rất khó chịu sao?. Chờ một lúc anh đi mua thuốc”
Nhâm Niệm khó khăn vươn tay lắc lắc: “Không cần, uống gì cũng không có tác dụng đâu”
Thái độ của cô hết sức kiên trì, cô biết, loại khó chịu này sẽ không kéo dài lâu lắm, thậm chí sẽ kết thúc rất nhanh, ăn hay uống gì cũng không giải quyết được nỗi đau đớn hiện giờ của cô. Hà tất phải lãng phí sức lực, chỉ cần nhịn một chút. Lúc trước, vận khí của cô cũng không xui như vậy
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, không muốn nói nhiều thêm nữa
Chu Gia Trạch còn muốn nói gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc. Xe nhanh chóng tăng tốc, những cây cổ thụ dưới ánh đèn đường giống như hình thành một tấm màn chắn màu vàng, lần lượt lùi về phía sau. Chu Gia Trạch mím chặt môi, trong lòng có một nỗi phiền muộn liên tục kiềm nén, chính anh cũng không rõ, khi nào thì nó bùng phát. Nói thật, cô dẫn anh đến gặp đồng nghiệp của cô, nếu như trước đó anh biết, anh sẽ không đồng ý, cô không thương lượng với anh như vậy, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Chỉ là vẫn không nói thêm gì, ở trước mặt bạn đồng nghiệp của cô, vẫn phải bảo vệ thể diện cho cô
Giờ phút này, cô ngồi ở chỗ đó, hai mắt nhắm chặt, giống như phải chịu nỗi đau rất lớn, anh nghĩ, nếu như đổi lại ở một nơi khác, ví dụ như ở trên giường, bây giờ cô đã cuộn mình thành một cục, không để ý đến ai, tựa hồ một chú thỏ trắng nhỏ bị thương
Anh khe khẽ thở dài, cũng không muốn đi so đo cái gì nữa
Xuống xe, cô vẫn không nói gì, bước đi rất thong thả, Chu Gia Trạch không yên lòng, đi lên phía trước đỡ cô, cô cũng không đẩy ra
Mà đến nhà trọ, chuyện cô làm đầu tiên là vọt vào nhà vệ sinh nôn mửa, Chu Gia Trạch theo sau đi vào, cô mở vòi nước, khó khăn rửa tay, sắc mặt cũng càng ngày càng tệ, anh nhớ cô vốn ăn không nhiều. ăn cái gì thì nôn ra cái ấy, những gì trong bụng đều nôn ra hết rồi. anh hơi nhíu mày, khó hiểu. anh nhớ tửu lượng của cô mặc dù không được xem là tốt, nhưng cũng không tệ như vậy
“Lần sau, em đừng uống rượu nữa” Anh dìu thân thể của cô, cảm thấy cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào
Nhâm Niệm nhìn mình trong gương cùng với người phía sau mình. Sắc mặt cô trắng bệch, hoàn toàn mất đi sức sống, lớp phấn trên mặt cũng trôi theo nước, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề như cũ, ngoại trừ sắc mặt không tốt, có thể cho 9/10 điểm. Cô chậm rãi nở nụ cười: “Anh cảm thấy chúng ta có xứng đôi không?”
“Cái gì?” Chu Gia Trạch tỏ ra rất ngạc nhiên, không rõ cô đang nói cái gì
“Anh cảm thấy chúng ta thật sự xứng đôi sao?” Cô mở miệng lần nữa, thanh âm lần này còn cao hơn lần trước
Chu Gia Trạch lặng im vài giây: “Mấy hôm nay em làm sao vậy?. Tâm tình không được tốt sao?”
Nhâm Niệm nở nụ cười: “Không, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, người như anh có lẽ xứng với một cô gái thông minh xinh đẹp, có gia thế tương đương…”
Mà chính cô, hiển nhiên không phải: “Tốt nhất là trình độ học vấn cũng tương đương với anh”
Mắt anh sáng như đuốc, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu mới mở miệng lần nữa: “Không phải em đã nghe ai nói gì chứ?”
Cô tát nước lên mặt, bàn tay ở trong nước lắc lắc, mặc dù đã che đi cảm giác ẩm ướt trên mặt, nhưng vẫn nói: “Em có thể nghe thấy gì?”
Dáng vẻ của anh tựa hồ hơi mệt mỏi, quyết định bỏ qua đề tài này: “Sau này không được uống rượu nữa”
Thật buồn cười, những chuyện này vốn không phải do cô quyết định, chỉ có những người đứng ở trên đỉnh của kim tử tháp, mới có tư cách nói: “Tôi thích cuộc sống như vậy”
Cô không phải : “Chuyện này không được”
Anh nhìn cô, cô từ trong gương chống lại ánh mắt của anh: “Hôm sau là sinh nhật 77 tuổi của bà nội, anh quên rồi?”
Mày Chu Gia Trạch càng nhíu chặt hơn, khóe miệng Nhâm Niệm giật giật, là quên hay là không thông báo cho cô biết?
Sinh nhật của bà nội Chu, tuy rằng không phải là chuyện đại sự gì, nhưng bạn bè thân thích của Chu gia đều sẽ đến, chúc thọ cho bà. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Đồng thời cũng mượn chuyện chúc thọ để tăng cường quan hệ lẫn nhau, người tới, đương nhiên là những người bạn, người thân có danh tiếng. Cô có thể tham dự bữa tiệc này, mới chân chính xác định thân phận của cô.
Cô lau khô tay: “Nếu như bà nội biết, sinh nhật bà mà anh cũng quên, nhất định sẽ cực kì đau lòng”
Chu Gia Trạch nhìn cô, không nói gì
Nhâm Niệm tẩy trang trước mặt anh, khuôn mặt sau khi không trang điểm, lộ vẻ thiếu sức sống, cho dù chỉ một chút. Cô rửa sạch mặt mình: “Ngày mai em sẽ đi xin nghỉ…Nếu anh cảm thấy không ổn thỏa, em không đi cũng không…”
Chu Gia Trạch lại cắt ngang lời cô: “Em không đi bà nội lại nhắc nhở anh, hơn nữa vì sao em lại không đi?”
Nhâm Niệm xoay người, bốn mắt nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, anh mới đi ra khỏi phòng rửa mặt
Bà nội Chu không thích phô trương, lãng phí, đồng thời cũng không thích mấy nghi thức, hình thức xã giao, nhiều năm trôi qua như vậy, mọi người cũng hiểu rõ tính tình của bà, trong bữa tiệc như thế này, mọi người cùng nhau quây quần ăn bữa cơm, tán gẫu chút chuyện nhà là được, những người đàn ông thì không bàn chuyện công việc, bởi vậy, một nhóm người ở chung với nhau hết sức hòa hợp
Chu Gia Trạch bị gọi về sớm trước tiên để giúp đỡ, ba anh em bọn họ hôm nay được gọi về để tiếp đãi trưởng bối, đã nhận được không ít lời khen ngợi, khiến cho Nghê Vân và Chu Trị An cảm thấy vui mừng
Bà nội Chu ngồi được một lát thì gọi Chu Gia Trạch qua: “Khi nào Tiểu Niệm sẽ đến đây?”
“Hẳn là nhanh thôi ạ”
“Bà cũng nói cho cháu biết, cháu đừng có suy nghĩ gì không tốt đấy” Bà nội Chu dùng tay chỉ chỉ đầu anh
“Ừm” Chu Gia Trạch nhanh chóng nhíu mày một chút, dường như mỗi lần nghe những lời này, người nói không cảm thấy phiền nhưng anh nghe đến phát ngấy rồi
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Nhâm Niệm lại nghe tiếng của Chu Gia Dao: “Chị Tâm Dịch”
Anh không nhịn được siết chặt di động trong tay, ba chữ của Chu Gia Dao không ngừng quanh quẩn ở trong não anh, làm cho anh hơi giật mình, không biết nên phản ứng như thế nào
Thẩm Tâm Dịch mang theo quà tặng, đi thẳng đến trước mặt của bà nội Chu: “Lâu rồi không gặp, bà nội vẫn hồng hào và khỏe mạnh như vậy, tuyệt đối sống lâu trăm tuổi”
Bà nội Chu nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch, lập tức nhìn thoáng qua con trai và con dâu của mình, bọn họ cũng nhướng mày khó hiểu, xem ra chưa từng mời Thẩm Tâm Dịch, chẳng qua là nếu người ta đã đến đây, cũng không nên nói gì không tốt:
“Con bé này, miệng vẫn ngọt như vậy nào, trái lại càng ngày càng xinh đẹp”
Thẩm Tâm Dịch cười, đưa lễ vật lên, lập tức có người đến tiếp nhận. Chuyện cô và Chu Gia Trạch, bon họ cũng đều biết, trước kia nghe nói đã xảy ra một số tranh cãi, người trẻ tuổi thôi mà, đều là như vậy
Nghê Vân và Chu Trị An liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại dời tầm mắt lên trên người con trai của mình, Thẩm Tâm Dịch con bé này, lúc đầu bọn họ rất hài lòng, các phương diện, điều kiện đều xứng đôi với Chu Gia Trạch, chỉ là, sau khi xảy ra một số chuyện với con trai. Bon họ rất có thành kiến với Thẩm Tâm Dịch. Hiện tại, Thâm Tâm Dịch đã trở về, thậm chí còn chủ động đi tìm bọn họ, giải thích nguyên nhân tại sao cô phải rời đi, hơn nữa mục đích và tính chất rất mạnh, chính là muốn trở về nối lại tiền duyên với Chu Gia Trạch
Nghê Vân và Chu Trị An nghe Thẩm Tâm Dịch nói, vẫn lộ vẻ hết sức cảm động, thậm chí trong nội tâm còn hơi hối hận, nếu như lúc trước không có trợ giúp, thì cũng không có kết quả như ngày hôm nay, nhưng hối hận cũng không có ý nghĩa. Mọi chuyện đã phát triển đến nước này, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, không ai tham gia vào việc này, cứ để cho Gia Trạch tự mình quyết định, dù sao cuộc sống cũng là của bản thân anh, ai cũng không thể giúp anh lựa chọn
Chu Gia Trạch cầm di động lại không biết mình cần phải làm gì, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch đứng ở bên cạnh các chú, các cậu của mình, cũng không biết nói gì, làm cho bọn họ rất vui vẻ, cười rộ lên
Hình ảnh trước mắt, tựa hồ hơi dừng lại, anh nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, là trên đường đi du lịch, nhóm người ở Thanh Lữ, đều là những người trẻ tuổi, sở thích cũng không khác nhau lắm, cho nên cùng nhau đi về Cảnh Khu phía trước, khi ngồi cùng một chỗ, giới thiệu lẫn nhau, hai mắt bọn họ nhìn nhau, thì không thể dời được, chỉ là nhìn đối phương, cũng không biết phải nói gì, chỉ biết dòng nước chân tình đang chảy dọc trong cơ thể, đó là lần đầu tiên anh biết động tâm
Cô rất thích cười, cũng thường mang đến niềm vui cho người khác, thích pha trò, cũng thích nói giỡn, khi mình vui vẻ, cũng đem niềm vui truyền cho người khác
“Anh” Thanh âm kéo anh hoàng hồn, anh nhìn qua, phát hiện cha mẹ của mình, anh trai và chị dâu đều đang nhìn anh
Bà nội Chu cũng đang nhìn anh, ánh mắt ra hiệu cho anh đi với bà
Chu Gia Trạch đi theo bà nội lên phòng trên lầu 2, người càng giàu có thì càng xem trọng mặt mũi, đương nhiên sẽ không muốn nói gì trước mặt người ngoài
Bà nội Chu nhìn đứa cháu nội của mình: “Cháu nói xem, cháu định làm như thế nào?”
Anh nhíu mày, không muốn suy nghĩ những chuyện phiền muộn này
“Cháu đừng cho rằng mình có thể làm theo ý mình, tiểu Niệm cũng tùy cháu định đoạt, tiểu Niệm đã trải qua những chuyện gì, cháu rõ hơn ai hết, mặc dù con bé không nói, nhưng bà biết con bé mẫn cảm hơn so với người bình thường rất nhiều. Cháu đừng cảm thấy con bé dễ bắt nạt, bà sẽ làm chủ cho nó, tên xú tiểu tử cháu, lúc đầu không nên trêu chọc nó….Người ta là một cô gái tốt, không như cháu, nếu yêu đương bình thường tìm một chàng trai tốt cũng không phải việc khó gì, cũng không cần phải thắt cổ chết vì tình”
Bà nội Chu cũng không biết nghĩ cái gì, càng nói càng tức giận
Chu Gia Trạch an ủi bà nội Chu, vỗ vỗ phía sau lưng bà: “Cháu không có nghĩ như vậy”
Cụ thể nghĩ như thế nào, anh cũng không nói
Bà nội Chu nhìn, chỉ là không ngừng thở dài: “Cháu, tên tiểu tử này, không thể làm cho người ta bớt lo, nếu như anh 2 cháu ở đây…”
“Nếu anh 2 ở đây, sẽ không chọc giận bà, anh 2 là tốt nhất là cháu nội bà yêu thương nhất”
Bà nội Chu trừng mắt nhìn anh, Chu Gia Trạch cười cười, bà cũng không nói thêm gì nữa
Khi Nhâm Niệm đi vào, thì phát hiện bầu không khí không đúng, Chu Gia Dao, Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai, tất cả đều nhìn phía mình. Cô đang chuẩn bị mở miệng thì nhìn thấy Thẩm Tâm Dịch ngồi ở bên kia cười đùa