Không Thể Ngừng Yêu - Lục Xu

Chương 22


Bạn đang đọc Không Thể Ngừng Yêu – Lục Xu: Chương 22

Nhâm Niệm không biết Chu Gia Trạch đã nói chuyện với người nhà mình thế nào, khi Chu Gia Trạch gọi cô ăn cơm, cũng chưa giải thích gì, lúc cô xuống lầu thì tất cả vẫn bình thường như trước
Chu Gia Dực và Hàn Giai Giai cũng đã trở về, không biết là bị cố ý gọi về, hay chỉ là trùng hợp, Nhâm Niệm rất khó đem chuyện này liên tưởng đến hai chữ ngẫu nhiên. Cô vẫn chưa chuẩn bị thì ánh mắt đánh giá của mọi người đã lần lượt kéo đến, nhưng vẻ mặt cũng không có gì lạ, yên tĩnh đến bất thường làm cô thấp thỏm không thôi
Chỉ có điều theo cô nghĩ, loại im lặng bất thường này còn tốt hơn mọi người đánh giá nhìn cô chằm chằm
Cô ăn từng ngụm, từng ngụm đồ ăn, bầu không khí kì lạ nói không nên lời này làm cho thần kinh của cô căng thẳng hẳn lên. Mãi đến khi Chu Gia Trạch kéo kéo tay áo của cô. Nhâm Niệm mới từ trong mờ mịt phục hồi tinh thần lại
Ánh mắt Chu Gia Trạch dừng ở trên mặt của cô vài giây, sau khi xác định cái gì, mới mở miệng nói:
“Ba hỏi chúng ta đi Thái Lan chơi như thế nào?”
Cô lập tức dời ánh mắt trên người Chu Trị An, ông ấy hỏi mình sao, vì sao mình không có nghe thấy, đành phải tìm cách cười nói:
“Vui lắm ạ” Lời vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy không ổn, nên lập tức thay đổi từ: “Bầu không khí bên kia rất trong lành, cảnh vật rất thanh nhã, thật là một địa điểm du lịch tốt”
Không biết có phải là do cô mẫn cảm hay không, nhưng cô cảm thấy bầu không khí rất quái dị
Mọi người vẫn ăn cơm bình thường nhưng Hàn Giai Giai chủ động nói chuyện với Nhâm Niệm, những vật phẩm ở Thái Lan rất rẻ, và có lời, nhưng khi qua thuế quốc tế, giá đổi thành nhân dân tệ cũng không sai biệt lắm, như thế thoạt nhìn mua đồ gì ở trong nước cũng phải chịu thiệt, toàn bộ thế giới đều cùng một giá. Đối với mấy thứ này, suy nghĩ của Nhâm Niệm rất giống Hàn Giai Giai, từ từ cũng nói chuyện với cô nhiều hơn. Nói chuyện được một lúc, bầu không khí cổ quái cũng biến mất
Sau khi ăn cơm xong, Nhâm Niệm cứ khăng khăng muốn về nhà, người Chu gia muốn giữ cô lại, nhưng cô từ chối cuối cùng cũng đành phải để Chu Gia Trạch tiễn cô về
Khi ngồi trên xe, Nhâm Niệm rốt cuộc cũng thở một hơi thật dài, ban nãy, cô cảm thấy giống như mình bị vô số ánh mắt xuyên thấu, nhưng trong ánh nhìn chăm chú ấy, mọi người hết lần này đến lần khác hi vọng cô đừng căng thẳng, vì vậy chẳng những không thoải mái, còn cảm thấy khẩn trương hơn

Chu Gia Trạch nở nụ cười, vừa rồi biểu hiện của cô giống như con mèo nhỏ đi nhầm phòng, không dám manh động, người khác mở miệng nói chuyện với cô, thì cô sẽ trả lời đâu ra đấy, bộ dáng thật là….
Ánh mắt của Nhâm Niệm bị tiếng cười của anh thu hút, anh tựa hồ đã thay bộ quần áo khác, áo trong màu sợi đay, áo khoác đã cởi ra. Trước đây, cô cảm thấy trên người anh lộ ra vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng bây giờ nghĩ lại hóa ra cô đã sai rồi. Không phải anh lạnh lùng, xa cách với người ngoài, chỉ là anh không thích người khác chủ động tới gần anh, mà anh lại lười tiếp cận người khác.
Đôi mắt luôn thản nhiên, dường như không ai có thể ảnh hưởng đến anh
Cô hơi khép hờ mắt, cũng không phải không có ai không thể ảnh hưởng tới anh
Lúc cô nâng đầu lên, thì vẻ mặt đã khôi phục như bình thường, cô không biết những người thường hay nhấn mạnh: “Tôi không để ý đến quá khứ của anh” có phải giống như cô thỉnh thoảng sẽ ngẩn người, suy nghĩ đến những chuyện kia, tự giày vò mình hay không?
“Người nhà anh cũng không phải lũ lụt thú dữ, vừa rồi em biểu hiện lo sợ bất an như thế làm cái gì?”
Cuối cùng Chu Gia Trạch cũng mở miệng, có lẽ trong lòng đã cười nhạo bộ dạng ngẩn người của cô đủ rồi
Nhâm Niệm tự an ủi mình, cười rực rỡ với anh, học dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt của anh nói:
“Ai, đã thành công gạt được anh rồi, em đang giả vờ làm con cừu nhỏ”
“Kỹ thuật diễn còn cần phải nâng cao, tốt nghiệp ở trường nào, mau khai tên ra, để trường học đỡ phải lầm lỡ thế hệ sau”
Nhâm Niệm hừ hừ 2 tiếng: “Em tự học”
Lúc này, Chu Gia Trạch nhịn không được cười lên tiếng

Nhưng Nhâm Niệm lại nghĩ khác, trong quá khứ, cô cũng không nghĩ nhiều về cha mẹ của anh, mặc dù có lúc tiếp xúc với họ, lũ lụt thú dữ trong lòng cô lúc đó là Chu Gia Trạch, thân phận con người thay đổi, thật sự rất kì lạ, trái lại, hiện tại cô cảm thấy khi ở bên anh, thật nhẹ nhàng, nếu như là lúc trước, cô sẽ không nghĩ đến bọn họ lại có ngày hôm nay
Chỗ thần kì nhất của cuộc sống có lẽ là ở chỗ này, mãi mãi không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cảm giác không biết và chờ mong luôn được lấp đầy
Đến phía dưới nhà trọ của cô, Chu Gia Trạch lái xe chậm lại, sau đó cùng cô xuống xe, Nhâm Niệm vốn muốn để cho anh trực tiếp trở về, nhưng khi nhìn thấy anh xuống xe, cô lập tức bóp chết ý niệm đó. Anh tựa hồ muốn đưa cô lên lầu, cô cười cười, cảm thấy kỳ thật điều đó cũng không cần thiết
Cô đi ở phía trước, đi vào cao ốc của khu nhà trọ, cô vươn tay định ấn thang máy, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn, cô đành rút tay lại, cô khó hiểu nhìn anh, anh lại kéo tay cô đi về phía thang lầu, cô không hiểu anh có ý tứ gì
Thang lầu nhất định ít người đi, chân giẫm lên trên, phát ra tiếng bước chân rất nặng, hơn nữa không có đèn, hiện ra bầu không khí kì lạ, thực có chút ảo giác như đoạn dạo đầu của phim ma
Lòng của Nhâm Niệm dừng một chút, tay anh đụng phải tay cô, đan vào nhau, nắm chặt
Đây không phải là lần đầu tiên nắm tay, nhưng đây là lần đầu tiên làm cho tim cô đập rộn lên, giống như có cái gì đó, khiến cho đoạn phim chiếu chậm dần, để cho cô cảm nhận được, sự biến hóa sâu sắc trong vài giây, cô thấy có lẽ mình rất cứng ngắc, may là, không có đèn, chỉ có thể đại khái nhìn thấy bóng dáng lẫn nhau, vì thế sẽ không nhìn thấy sự thất thố của mình
Cảm xúc trong lòng bàn tay anh rõ ràng như vậy
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến, lúc trước, cô ở quán bar đưa anh về nhà. Mỗi lần khi cô một mình đi từng bước trên cầu thang, không phải không cảm thấy khó chịu
Hai người sưởi ấm, vẫn tốt hơn nhiệt độ của một người
Cuối cùng cũng đến cửa nhà trọ của cô, cô rút tay mình ra, mặt đối mặt với anh nói:
“Ừm, em đến nơi rồi”

Anh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn cô lấy chìa khóa ra, sau khi cô cầm chìa khóa mở cửa, anh mới bắt lấy tay Nhâm Niệm, tay kia dùng sức xoay người cô qua, để cô đối mặt với anh, anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô
Chìa khóa trong tay, tí tách một tiếng, rơi trên mặt đất, nhịp điệu hô hấp rối loạn
Chu Gia Trạch lái xe trở về, Chu Gia Dực ngồi ở trong viện, hôm nay thời tiết không được tốt lắm, đương nhiên cũng không xem là xấu, chỉ là thật xấu tựa hồ không có định nghĩa rõ ràng. Lúc Chu Gia Trạch xem dự báo thời tiết, hôm nay không có nắng, nhiệt độ thích hợp, buổi chiều có gió nhẹ thổi qua
Anh đi qua, ngồi vào chỗ đối diện với Chu Gia Dực
Bàn đá trước mặt Chu Gia Dực bày một ấm trà, chén trà trước mặt anh tỏa ra hơi nóng lượn lờ
“Anh cả vẫn như trước đây, rất biết hưởng thụ” Chu Gia Trạch cầm ấm trà lên, rót ình một chén, anh vốn không cảm thấy hứng thú với những thứ này, chỉ cảm thấy phiền phức, mà anh lại không thích phiền phức
Chu Gia Dực lại cười cười: “Chỉ là trò vui lúc nhàn rỗi nhàm chán thôi. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Không liên quan gì đến hưởng thụ, nhưng ngược lại là em, mới hiểu được cái gì là hưởng thụ chân chính”
Chu Gia Trạch ngước mắt, không rõ đây là lời châm chọc, hay cảnh cáo, nên cũng không nói
Kỳ thật, Chu Gia Trạch rất hiểu, anh ấy muốn nói gì với mình. Trong nhà bọn họ cũng thế, nếu người ấy không phải là Nhâm Niệm, bọn họ cũng không phản ứng như vậy, bởi vì là Nhâm Niệm, nên chuyện trở nên hơi phức tạp rồi. Mỗi người đều muốn hỏi anh một lần, có phải nghiêm túc hay không, không nên đùa giỡn….Chính bọn họ đều biết, những lời sáo rỗng như thế này, không có bất kì ý nghĩa gì
Chu Gia Dực thở dài: “Ngày trước thích uống trà Long Tĩnh, không phải trà này sẽ không uống, bị chị dâu em nói là cố chấp, bỗng nhiên có một ngày muốn uống trà, nhưng tìm không thấy trà Long Tĩnh, đành phải uống trà Quan Âm chị dâu em mua, lại phát hiện hương vị cũng không tệ lắm, uống lâu ngày cũng thành thói quen”
Chu Gia Trạch cầm điện thoại, tùy ý mở trò chơi, trò chơi con nít, thanh âm cũng ấu trĩ, chỉ là âm thanh làm cho tiếng nói chuyện của bọn họ không còn trở nên đơn điệu, anh nắm chặt điện thoại, cười cười:
“Anh nói bây giờ đã có thói quen uống trà Quan Âm, nhưng nếu như có một ngày, có người đưa cho anh gói trà Long Tĩnh, cuối cùng anh sẽ chọn uống loại trà nào?”
Chu Gia Dực cười cười, không nói gì
“Đâu có phức tạp như vậy, muốn uống gì thì uống nấy, thực ra không phải trà Long Tĩnh hay trà Quan Âm hương vị trà nào ngon hơn, cũng không phải trà nào đắt hơn trà nào, hoàn toàn không thể so sánh, có thể cho em lựa chọn, hẳn là lúc đó nhu cầu của em là gì”

Anh cầm ly trà trong tay: “Chẳng hạn, thật ra lúc khát nước thì nên uống nước lọc, hà cớ gì phải suy nghĩ phức tạp”
Chu Gia Dực lắc đầu:”Trước đây, Gia Minh từng nói, chúng ta thường hay suy nghĩ mọi chuyện phức tạp, mà anh và em lại khác nhau, em lại thích suy nghĩ mọi chuyện đơn giản hơn”
“Bởi vì mọi chuyện vốn rất đơn giản mà”
“Hai ngày trước đi công tác có gặp được An An”
Chu Gia Dực uống trà, nhàn nhạt nói sang chuyện khác
“Cô ấy sao rồi?”
“Không tệ, chồng của cô ấy đối với cô ấy tốt lắm”
“Như vậy anh hai cũng nên yên tâm rồi” Chu Gia Trạch phối hợp nói
Chu Gia Dực chớp chớp mi, dường như nhớ tới điều gì đó: “An An nói, quan hệ của cô ấy và Gia Minh cho đến bây giờ cũng không như chúng ta nghĩ, thật xin lỗi đã làm cho chúng ta hiểu lầm”
Chu Gia Trạch tựa hồ rất kinh ngạc: “Như vậy cũng giống nhau thôi”
Chu Gia Dực cười cười: “Xem ra, góc độ nhìn nhận vấn đề của chúng ta rất khác nhau, ví dụ như anh cũng tò mò rốt cuộc chúng ta hiểu lầm cái gì”
Con ngươi của Chu Gia Trạch híp lại, dường như đã hiểu ông anh cả này của anh muốn ám chỉ cái gì, nhưng khi đó anh hoàn toàn không ngờ nhiều như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.