Không Thể Ngừng Yêu - Lục Xu

Chương 16


Bạn đang đọc Không Thể Ngừng Yêu – Lục Xu: Chương 16

Nhâm Niệm cơ hồ là chạy trối chết, sau khi vào nhà, cô hung hăng đóng cửa lại, chính mình thì tựa vào trên cửa há miệng thở dốc, tựa hồ chuyện mới phát sinh vừa rồi giống như một cơn ác mộng chiếu vào hiện thực, chuyện đó không nên là ác mộng, mà nên gọi là ảo tưởng mộng đẹp.
Cô cố gắng làm nhiều như vậy, chỉ vì muốn đưa anh ra khỏi trái tim cô, nhưng cô cảm thấy mình thật vô dụng và đáng xấu hổ. cô làm nhiều như vậy. Vì mình mà xây dựng tòa thành để chống đỡ một phần rung động lúc ban đầu, nhưng anh chỉ nói một câu đơn giản, cũng làm tòa thành của cô dao động
Cô dao động, nếu không, cô sẽ không chạy trốn nhanh như vậy
Di động vang lên, cô giật nảy mình, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên Trần Trác, cô lại cảm thấy chua xót. Đúng vậy a, cô đã quyết định ở bên Trần Trác, nhưng chỉ một câu nói của Chu Gia Trạch cũng làm cô dao động, cô không ngừng xin lỗi bản thân mình, không ngừng xin lỗi Trần Trác.
Nhưng nếu tình cảm của cô dành cho anh, không bằng một câu nói của Chu Gia Trạch, vậy thì cô ở bên anh, không phải càng thêm có lỗi với anh sao?
Cô lấy tay tát mình một cái, sao mình lại đáng xấu hổ như thế này?. Tìm một lý do hợp lý để nói ình, để cô và Trần Trác có thể tách ra
Ở trong điện thoại, Trần Trác hỏi thăm cô bây giờ thế nào, có cảm thấy mệt mỏi hay không, bảo cô nên nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng hỏi cô ngày mai muốn ăn gì, anh sẽ mua đưa đến công ty của cô
Nhâm Niệm thành thành thật thật trả lời, cũng không biết mình nên dùng cảm xúc gì để trả lời, cảm thấy mình là một người phụ nữ hư hỏng, hơn nữa còn rất hư rất xấu, ngay cả chính cô cũng vô cùng khinh bỉ bản thân mình
Sau khi cúp điện thoại, Nhâm Niệm không chút do dự gọi điện cho Mộc Lương Tây, cô còn nhớ lần trước Lương Tây nói “lựa chọn người yêu mình”.
Mục đích của cô là muốn nói chuyện hôm nay cho Lương Tây biết, để cô ấy có thể mắng mình, cho dù là nói những lời khó nghe nhưng cô nghĩ cô có thể tiếp nhận
Mộc Lương Tây sau khi nghe cô nói xong, thì dùng giọng nói thanh thanh đạm đạm nói:
“Không phải cậu đã có câu trả lời sao?. Cần gì phải đến hỏi tớ?”
Nếu như lời nói của Chu Gia Trạch không hề có sức ảnh hưởng với cô, thì cô ấy sẽ không lo lắng như vậy, thậm chí còn hoảng loạn đến mức độ này, chỉ là lời nói của Chu Gia Trạch lại có lực công kích quá mạnh, mà chính cô chưa có chuẩn bị gì hết cho nên cô mới không nắm chắc mà không đưa ra được quyết định
“Lương Tây, tớ không biết…”
Cô cảm thấy mình thật sự rất loạn, rất loạn
Lúc này Mộc Lương Tây nằm ở trên giường, vuốt ve người đẹp nhỏ ở bên cạnh, (Mộc Lương Tây nuôi một con mèo mập) tay vẫn không ngừng hoạt động nói:
“Vậy thì hãy ở bên cạnh anh ta đi”

“Cái gì?”
Nhâm Niệm hoàn toàn không thể tin vào lời mình vừa nghe được, cô nghĩ Lương Tây sẽ phản đối, sẽ mắng mình để mình tỉnh, thế nhưng Lương Tây lại nói với cô như vậy
“Tớ nói rất rõ ràng, cậu hãy ở bên cạnh anh ta đi”
Mộc Lương Tây nhịn không được cười lên tiếng:
“Như vậy để tránh tai họa cho người khác”
Nhâm Niệm cảm thấy trên trán mình có một đám quạ bay qua:
“Tớ không có đùa đâu”
Mộc Lương Tây thay đổi tư thế ngồi ở trên giường, nhìn qua có vài phần nghiêm túc:
“Tớ cũng rất nghiêm túc a, cậu xem đi, đối với phụ nữ chúng ta mà nói, thì luôn chờ đợi người mình yêu có thể quay đầu lại nhìn mình, nếu như có một cơ hội như thế, thì không nên buông tay. Nếu như buông tay, có lẽ nhiều năm về sau sẽ trách mình, vì sao lúc đó không có can đảm để ở bên anh ta, biết đâu cũng sẽ rất hạnh phúc, vui vẻ, cho nên có được cơ hội này, thì nên nắm chặt. Làm người không nên để ình hối hận, dù cho phải tiếc nuối”
“Nhưng mà…” Tâm lý của cô vẫn chưa xác định được: “Tớ vẫn cảm thấy sợ”
Mộc Lương Tây trầm mặc hồi lâu: “Ở bên nhau, kết quả tệ nhất cũng chỉ là chia tay mà thôi, coi như bắt đầu lại từ đầu là được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện sẽ không xảy ra, cũng đừng tự đi dọa mình, hãy nhớ kỹ chính mình phải cho bản thân một cơ hội”
Nhâm Niệm gật đầu, cuối cùng lại hỏi một câu không liên quan đến chuyện quan trọng:
“Lương Tây, cậu nói thật đi, bây giờ cậu cảm thấy hạnh phúc sao?”
Mộc Lương Tây sửng sốt một lát: “Tớ không hạnh phúc nhưng tớ rất khoái nhạc”
Không hạnh phúc cũng có nguyên nhân không hạnh phúc, vui vẻ cũng có lý do của nó, làm người hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều như vậy
Nhâm Niệm cũng không nói gì, điều cô sợ hãi nhất không phải có một ngày cô và Chu Gia Trạch sẽ ở bên nhau, sau đó thì chia tay, mà là nếu bọn họ ở bên nhau cô sẽ không nỡ chia tay, sẽ trầm mê trong đó không có cách nào thoát ra được. Tình yêu vốn là một loại thuốc gây nghiện
Nhâm Niệm đi làm, trong khoảng thời gian đó tâm thần cũng không yên. Sau khi tan tầm, cô gọi điện cho Trần Trác, hẹn anh cùng nhau ăn cơm. Ăn cơm xong, cô chủ động nói với anh đừng tốt với cô như vậy, anh nên tìm một cô gái xứng đáng để anh cố gắng

Trần Trác tựa hồ cũng hiểu ý của cô, chỉ đơn giản hỏi cô một câu:
“Vì sao?”
“Em cảm thấy, em chưa quên được anh ta”
Cô cảm thấy mình rất ác độc, có lẽ phần lớn đàn ông không có cách nào lý do này, nhưng cô muốn nghĩ nếu như muốn cắt thì cắt cho dứt khoát. Cô không muốn sau này mình phải hối hận. Cũng bởi vì ngày đó, Chu Gia Trạch tìm đến cô, làm cô đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, cô chỉ muốn quên đi vết thương tên Chu Gia Trạch, muốn tìm nơi nào đó để chữa lành vết thương, sau đó tự lừa mình dối người cho rằng cuộc sống của mình rất vui vẻ. Kỳ thật, không phải như vậy, miệng vết thương vẫn luôn ở đây, nên lựa chọn nhìn thẳng vào nó. Chứ không phải giả vờ như không thấy, thì cho rằng nó sẽ không đau
Trần Trác có vẻ rất thất vọng, nhưng cuối cùng anh vẫn chúc phúc cho cô
Nhìn theo bóng lưng của Trần Trác, cô tựa hồ thấy được chính mình
Vài ngày sau đó, cô cũng cố gắng làm việc như trước. Trần Trác cũng không xuất hiện. Chu Gia Trạch cũng vậy, cô không hối hận vì đã chấm dứt quan hệ với Trần Trác, nếu không cho đối phương được tình cảm mà họ muốn, thì có lẽ nên buông tay là tốt hơn
Mặt khác, cô đối với việc Chu Gia Trạch không hề xuất hiện, cũng không cảm thấy oán trách, biết đâu, chỉ là do anh tâm huyết dâng trào trong nhất thời, phát hiện người quay quanh anh, đột nhiên đổi hướng xoay quanh người khác, trong lòng cảm thấy khó chịu, mà cô ngốc như vậy, lại tin vào một câu nói của anh ( Ngốc thật)
Mỗi một ngày đều sẽ đến, mỗi một ngày đều là một ngày mới. Chỉ cần ta còn sống, thì sẽ có một cuộc sống rất tốt đang chờ ta
Cô xem hình ảnh trên tờ báo mới phát hành. Là hình của Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây, trong tiệc sinh nhật của bố Mộc Lương Tây, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến tham dự, trên ảnh chụp, Mộc Lương Tây đang kéo tay của Lạc Minh Khải, vẻ mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc, cho dù vai nam chủ có thật lòng muốn xuất hiện với cô hay không, cô cũng không sợ, trên mặt cũng không lộ ra bất kì cảm xúc gì
Cô đưa tay sờ lên ảnh chụp của Mộc Lương Tây, cô muốn nhìn rõ ràng xem, có phải cô ấy đang cười hay ko?. Nhưng nụ cười kia không phải nụ cười gạt người
Cô lại nghĩ đến trong bữa tiệc rượu lần đó, sắc mặt của Mộc Lương Tây hiện qua chút ưu sầu, giống như hai người khác biệt. Một người thiếu nữ đơn thuần tựa như ánh mặt trời, còn một người là phụ nữ trong mắt chỉ tràn ngập hoài niệm, nhưng bọn họ lại cùng một người
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, dù đúng hay sai, lúc nào cũng bị người khác đánh giá, nhưng có thật sự vui vẻ hay không cũng chỉ có bản thân họ mới biết, bạn cho rằng cô ấy sống rất đáng thương nhưng kì thực cô ấy đã từng hơn bạn
Nhâm Niệm đi ra khỏi công ty, thì tiếng còi xe không ngừng vang lên, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, Chu Gia Trạch đang đang hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt đường nét rõ ràng, ánh mắt của anh rất có lực uy hiếp, làm cho cô muốn xoay người đi cũng không được
Bị anh nhìn hồi lâu, hơn nữa đồng nghiệp của cô cũng bắt đầu đi ra, lúc này cô mới đi về phía anh, ngồi vào xe của anh
Cô đã lặp đi lặp lại nhiều lần, không muốn suy nghĩ đến chuyện vì sao anh không xuất hiện, hay nghĩ về những gì anh đã nói với cô, nhưng anh cứ thế, luôn xuất hiện một cách đột ngột

Chu Gia Trạch lái xe rời đi, sau đó nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Gần đây, công ty tôi có chút việc”
Cô vốn không định trả lời, nhưng lại phát hiện anh đang nhìn cô, nên đành phải kìm nén nói: “Ừ”
“Tôi vừa đi công tác về, hôm nay mới đến nơi”
Lúc này, Nhâm Niệm mới chăm chú nhìn anh, anh đang giải thích với cô nguyên nhân vì sao mấy ngày nay anh không xuất hiện sao?. Cô thu hồi tầm mắt, sau đó mím môi, thanh âm lại trầm thấp:
“Anh không cần nói với tôi những điều này”
“Tôi tưởng là ngày đó tôi đã nói rất rõ ràng”
Nghe như vậy, trong lòng cô lại dâng lên một cỗ cảm xúc đối nghịch, cô nói: “Vậy thì sao, làm người phải có thứ tự trước sau, quan hệ của tôi và Trần Trác đang tốt lắm”
Chu Gia Trạch nhìn cô vài lần: “Thứ tự trước sau?. Nhưng người trong lòng em là tôi”
Nói như vậy, anh có thể nói ra điều đó nhưng không cảm thấy xấu hổ một chút nào, giọng nói tự tin, làm cô muốn mở miệng phản bác cũng không được. hơn nữa anh hoàn toàn không lo lắng mối quan hệ giữa cô và Trần Trác, nếu như anh đã chủ động muốn tiếp nhận cô, thì cô cũng nên đồng ý, những chuyện khác anh không quan tâm cũng không muốn nghĩ đến
Huống hồ, cô cảm thấy lời anh nói cũng là sự thật
“Nói chuyện đi” Chu Gia Trạch nhìn cô, anh đã gợi ý rồi, bây giờ việc cô nên làm là tiếp tục đề tài
“Nói cái gì?”
Dường như quả thực không có gì để nói, anh ho khan một tiếng nói: “Nói vì sao em lại thích tôi?”
Anh cảm thấy bọn họ nên tìm hiểu lẫn nhau, đương nhiên đây cũng là điều kiện tiên quyết trước khi bọn họ muốn ở bên nhau
Nhâm Niệm cắn môi: “Quên rồi”
“Chuyện như vậy mà em cũng có thể quên”
“Chẳng những có thể quên, mà còn có thể biến thành không thích”
Giọng nói của cô trở nên hơi nặng nề, cô cũng hy vọng mình có thể làm được a
Sắc mặt Chu Gia Trạch rõ ràng trở nên không tốt, anh cảm thấy cô thật sự rất khó hiểu, lúc thì đeo đuổi anh không bỏ, làm anh cảm thấy mình đã bị cô cuốn hút, lúc thì nói buông tay thì buông tay ngay, cho dù anh đã bày tỏ thái độ, nhưng mà cô vẫn như vậy. Chẳng lẽ đây gọi là ỷ được yêu thương mà kiêu ngạo?

Anh vứt bỏ suy nghĩ ấy, bây giờ anh đang nghĩ bọn họ có thể làm gì… Ăn cơm, xem phim?. Đó là những chuyện hồi đại học anh mới làm
Lúc anh đang do dự thì đã đến dưới lầu khu nhà trọ của cô rồi
Nhâm Niệm làm bộ như muốn xuống xe, Chu Gia Trạch muốn gọi cô lại, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như muốn chạy trốn của cô, thì lại cảm thấy phiền, anh do dự một chút, sau khi cô xuống xe, không ngờ anh lại gọi cô:
“Không bằng chúng ta đi ăn cơm đi?”
Thái độ của anh đã rất thấp, rất thấp rồi
Nhâm Niệm chậm rãi xoay người nhìn anh: “ Dựa vào cái gì?”
Anh ngạc nhiên
“Anh cảm thấy chỉ cần anh mời, thì tôi sẽ nể mặt anh, mà đi cùng anh, phải không?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Trên thực tế anh không nghĩ xa như vậy
Nhâm Niệm cười cười: “Vậy anh nói xem, anh định dùng thân phận gì để mời tôi ăn cơm?”
Chu Gia Trạch cảm thấy không hiểu ra sao cả, nhưng anh vẫn trả lời cô, dùng tính kiên nhẫn tốt nhất của mình:
“Tôi không phải đã nói sao?. Quan hệ của chúng ta bây giờ nên là người yêu”
Anh nói, cho nên xác định quan hệ là như vậy, Nhâm Niệm cảm thấy dở khóc dở cười
“Nói như vậy, anh muốn tôi trở thành bạn gái của anh?”
Chu Gia Trạch suy nghĩ hai giây rồi gật đầu
“Vậy anh xin tôi đi”
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn cô
“Xin tôi trở thành bạn gái của anh đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.