Bạn đang đọc Không Thể Nào Quên – Chương 64: Ngoại Truyện 11
Sau khi ăn cơm tối xong, Lê Niệm và Yến Tây Minh gọi xe về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó cả hai ở lại London chơi thêm mấy ngày nữa, lập tức dọn đồ hồi phủ.
Mãi cho đến khi về nước, Yến Tây Minh vẫn không nhắc tới chuyện kết hôn.
Lê Niệm có chút mất mát nhưng cô biết cục diện hiện tại là do một tay cô tạo thành, dù sao trước kia cô từng từ chối anh một lần, sau đó lúc ăn tối ở khách sạn Vicksburg anh cũng có chút hiểu lầm.
.
.
Nhưng mà, cũng không thể nào là do cô hết được chứ?
Lê Niệm nhớ lại, bị từ chối thì anh không thể cầu hôn thêm lần nữa được sao? Đã lâu vậy rồi, cô đã chuẩn bị xong hết rồi được chưa? Hơn nữa cô đã ẩn ý nói chỉ cần anh cầu hôn thì cô sẽ đồng ý, anh còn bày ra mặt quỷ đó cho ai xem chứ?
Lê Niệm càng nghĩ càng giận.
Quên đi, không kết thì không kết, ai thèm chứ!
Cô tạm thời chấm dứt suy nghĩ muốn kết hôn trong đầu, sau đó Chu Mai gọi điện thoại thúc giục cô kết hôn, cô cũng có lý do để nói.
“Cho dù con muốn kết hôn thì Yến Tây Minh cũng phải cầu hôn mới được chứ, ngày nào mẹ cũng thúc giục con làm gì, còn không bằng thúc giục anh ấy!”
Chu Mai nghi ngờ nói: “Thằng bé không cầu hôn sao, không thể nào chứ?”
Lê Niệm mơ hồ nói: “Phải, trước kia từng cầu hôn nhưng hiện tại không có, hơn nữa con cũng đã cố gắng rồi, anh ấy vẫn không phản ứng gì, nên cứ thuận theo tự nhiên vậy.”
Cô càng nói Chu Mai càng thêm mơ hồ: “Rốt cuộc thằng bé có muốn lấy con không? Không lấy kết hôn làm mục tiêu vậy chẳng phải là lưu manh sao? Nếu các con không thích hợp, vẫn nhanh chóng chia tay đi, kéo dài nữa thì cả hai đều không có lợi.”
Lê Niệm cười nói: “Vậy thì không có khả năng.”
Nhất thời Chu Mai không biết phải nói gì, tuy rằng giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất đáng tin.
“Trừ phi anh ấy chủ động chia tay, bằng không con sẽ không rời đi.”
—
Sau khi về nước, Lê Niệm và Yến Tây Minh nghỉ ngơi bao lâu thì công việc càng bận bấy lâu, một đống công việc đang chờ cả hai xử lý.
Lê Niệm cũng không còn thời gian nghĩ tới chuyện kết hôn, vùi đầu trong công việc, ngày nào cũng thức đêm tăng ca ở công ty.
Yến Tây Minh cũng vậy, vừa trở về lập tức phải đi công tác, so với cô càng bận hơn.
So với lúc ngọt ngào quấn quýt nhau ở nước Anh, hiện tại tuy rằng cả hai ở chung mái nhà, nhưng ba ngày hai bữa đều không thấy người đâu.
Chờ đến khi Lê Niệm giải quyết xong số công việc bị dồn lại, buổi tối về đến nhà mở cửa ra, ánh đèn sáng trưng chiếu sáng khắp phòng khách trống rỗng, bầu không khí yên tĩnh.
Trong lòng cô có chút cảm giác mất mát.
Lúc này Lê Niệm mới nhận ra Yến Tây Minh đã đi công tác gần nửa tháng, tuy rằng ngẫu nhiên cả hai cũng sẽ gặp nhau, nhưng cảm giác lại không giống như vậy.
Cô khẽ thở dài, cầm ly nước đến chỗ bình nước rót một ly uống.
Bữa tối đã được dì giúp việc dọn sẵn lên bàn ăn, tuy rằng tươi ngon mới lạ nhưng đã không còn nóng nữa.
Lê Niệm không có tâm trạng ăn uống, cất hết các món ăn vào tủ lạnh, sau đó lấy một quả thăng long, ngồi trên sô pha gọt vỏ ăn.
Đột nhiên điện thoại vang lên.
Động tác Lê Niệm hơi dừng lại một chút, nhìn tên người gọi tới.
Ba chữ “Yến Tây Minh” nhấp nháy hiện lên.
Ai gu, mặt trời mọc phía Tây rồi, vậy mà anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
Lê Niệm cong môi, lau tay cầm điện thoại lên nghe: “Alo, nhớ em sao?”
“Nhớ.” Yến Tây Minh thản nhiên nói.
Đã quen nhau lâu như vậy, da mặt anh so với trước kia càng dày hơn.
Lê Niệm còn tính tiếp tục đùa giỡn anh, đột nhiên nghe thấy anh nói: “Anh để quên một văn kiện, em vào phòng anh xem thử có ở đó không? Anh đặt trong ngăn kéo bàn làm việc.”
Trong chớp mắt Lê Niệm bĩu môi nói: “Anh gọi điện thoại cho em chính là vì chuyện này sao?”
“Đương nhiên không phải.” Yến Tây Minh bình tĩnh nói: “Bởi vì anh nhớ em.”
“.
.
.”
Thời gian đúng là không thể tin được, thì ra người từng là thiếu niên khí chất rạng ngời bây giờ miệng lưỡi lại trơn tru đến vậy.
Nể tình câu trả lời chính xác, Lê Niệm miễn cưỡng đi tới phòng anh xem thử.
Cô đi đến trước bàn làm việc của anh, mở ngăn kéo đầu tiên bên trái ra.
Sau khi nhìn thấy đồ bên trong, hai mắt cô mở to.
Bên kia điện thoại, giọng nói Yến Tây Minh chậm rãi truyền tới: “Ngăn kéo thứ hai bên tay phải, đừng mở sai cũng đừng mở những ngăn kéo khác.”
Nếu là lúc trước, khi Lê Niệm nghe thấy anh nói như vậy nhất định sẽ khó chịu, đã nhờ cô giúp đỡ lại còn sợ cô xâm phạm quyền riêng tư của anh, có bản lĩnh đừng nhờ cô giúp.
Nhưng không biết vì sao, lúc này cô không hề tức giận, ngây người nhìn vào thứ bên trong ngăn kéo cô đã mở sai, lơ đễnh trả lời anh, anh nói gì cũng đều làm theo, nghe lời mở ngăn kéo bên phải ra, nhìn thấy bên trong có văn kiện đựng trong bao giấy kraft.
Cô lấy ra xem thử, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Bên trong đúng là có một bộ tài liệu, trên đó viết đấu thầu, là cái này sao?”
“Phải.” Yến Tây Minh nói.
Lê Niệm: “Có cần em gửi tới cho anh không?”
“Không cần, em cứ đặt lại chỗ cũ là được.” Yến Tây Minh nói: “Khi nào về anh lấy cũng được.”
“À được.” Lê Niệm ngoan ngoãn nói, giọng nói càng lúc càng mềm mại ngọt ngào hơn: “Vậy em cúp máy đây, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bản thân mệt tới chết đó, tạm biệt.”
“.
.
.Tạm biệt.”
Bởi vì giọng điệu làm ra vẻ của cô, Yến Tây Minh dừng vài giây rồi mới cúp máy.
Lê Niệm đặt điện thoại xuống, lập tức nhìn vào ngăn kéo bên trái.
Trước khi đóng lại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy giữa ngăn kéo có đặt một hộp nhẫn nhỏ màu đỏ vô cùng tinh xảo.
Anh chuẩn bị nhẫn khi nào thế?
Lê Niệm vừa vui vừa sợ, cầm hộp nhẫn lên chậm rãi mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương có thiết kế tuyệt đẹp nằm lặng lẽ trong hộp nhung đen.
Tinh khiết trong suốt, còn rất lấp lánh, khi nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy nhiều màu sắc khác nhau.
Lê Niệm vừa nhìn là thích ngay, đeo thử vào ngón áp út, nhỏ nhắn vừa vặn.
Cô đã hoàn toàn xác định, trước đây ở chỗ này không hề đặt nhẫn, nói cách khác, Yến Tây Minh cũng đang chuẩn bị cầu hôn cô sao?
Trong mắt Lê Niệm hiện lên ý cười, nhìn vào ngón áp út đang đeo nhẫn, trong lòng bắt đầu có chút mong chờ, thắc mắc không biết người quê mùa như anh sẽ cầu hôn như thế nào, lần này vậy mà còn biết cầu hôn với cô.
Lần trước anh chỉ nói có một câu, nên đã bị cô lấy cớ không lãng mạn không có nghi thức để từ chối.
Cô tháo nhẫn đặt lại vào chỗ cũ, giả vờ như chưa từng nhìn thấy nó, xoay người rời đi.
Thành phố C, năm giờ rưỡi chiều, Yến Tây Minh vừa họp xong, hiện tại đang trên đường quay về nhà.
Trợ lý tiểu Trần đang lái xe ở phía trước, khi nghe thấy ông chủ gọi điện thoại cho bà chủ, cả quá trình hắn đều nhìn đường lái xe không chớp mắt, lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên nghe.
Hắn nghe thấy Yến Tây Minh nhờ Lê Niệm tìm văn kiện dùm, trong lòng buồn bực nói bọn họ không hề quên văn kiện mà, từ trước đến nay Yến Tây Minh làm việc cẩn thận, sao có thể phạm lỗi sai cấp thấp như để quên văn kiện quan trọng ở nhà được chứ.
Sau khi cúp máy, Yến Tây Minh bỏ điện thoại khỏi tai, khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Trần.”
“Có!” Tiểu Trần giật mình.
Yến Tây Minh suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào màn hình điện thoại: “Tôi nhớ cậu đã kết hôn rồi phải không?”
“Phải, con tôi đang học tiểu học.”
“Vậy cậu cầu hôn như thế nào?”
Tiểu Trần cố gắng nhớ lại nói: “Tôi tìm một công viên, mua rất nhiều bong bóng, sau đó xếp hình trái tim bằng hoa hồng, quỳ một gối xuống mặt đất cầu hôn vợ tôi dưới sự chứng kiến của rất nhiều người.”
Yến Tây Minh không trả lời, nhưng trên mặt đều là vẻ ghét bỏ.
Tiểu Trần không nhịn được nói: “Tuy rằng cách này có chút quê mùa, nhưng phụ nữ đều rất thích cách này, lúc đó vợ tôi còn cảm động tới mức rơi lệ, lập tức đồng ý lời cầu hôn, xác suất thành công không được 100%, ít nhất cũng được 80%!”
Yến Tây Minh suy nghĩ, hình như so với việc mặc trang phục hầu gái cầu hôn thì còn đáng tin hơn.
Không có so sánh thì sẽ không có thương tổn.
—
Hai ngày sau, Yến Tây Minh đi công tác trở về, Lê Niệm rất vui vẻ, kéo anh ra bên ngoài ăn uống một bữa, sau khi ăn uống no say thì về nhà lăn giường.
Lúc đầu Lê Niệm còn thấy vui vẻ hứng khởi, không biết sống chết châm ngòi thổi gió, còn mặc cả đồ lót ren cho anh ngắm.
Yến Tây Minh thì không phải nói, không, chắc hẳn là còn hứng khởi hơn cô…một tay kéo cô về phía lồng ngực, cúi đầu giữ gáy cô hôn xuống, tay còn lại xé sạch những mảnh vải vướng víu trên người cô.
Lăn qua lăn lại mấy lần.
Cả người Lê Niệm đều là mồ hôi nhễ nhại, làn da mềm mại trên eo đều bị anh siết chặt tới mức ửng đỏ, bắp đùi cũng đau tới mức không chịu được, cả người cô mềm nhũn dựa vào người anh, không còn chút sức lực nào.
Nhưng hưng phấn của Yến Tây Minh không giảm chút nào, càng chơi càng hăng.
Lê Niệm bắt đầu sợ hãi, đôi mắt xinh đẹp đã ngấn nước, khuôn mặt ửng đỏ giống như hoa đào nở rộ, cực kỳ quyến rũ.
Cô ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, lúng ta lúng túng nhìn anh, miệng nhỏ thở hổn hển nói: “Anh vừa mới về không bị chênh lệch giờ giấc à, sao thể lực lại tốt đến vậy chứ?”
Yến Tây Minh cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô, áp tràn mình vào trán cô, trong mắt đều là ý cười: “Là do thể lực của em quá kém .”
Anh vẫn không chịu buông tha cô, tiếp tục chiến đấu đợt hai.
.
.
Cuối cùng sau khi xong việc, Yến Tây Minh bế cô đi tắm, một ngày không thấy như cách ba thu, lần này thật sự có chút quá đang, chỗ đó của cô đã bị trầy, Yến Tây Minh cẩn thận bôi thuốc cho cô, thay đồ ngủ sạch sẽ.
Lê Niệm mệt mỏi nằm lên giường, từ từ nhắm mắt lại, cả người đều đau nhức, bên dưới cực kỳ đau nhức, hiện tại ngay cả một ngón tay cô cũng không muốn cử động.
Nhưng Yến Tây Minh lại không hề cảm thấy buồn ngủ, giống như đang suy nghĩ gì đó, ngón tay nghịch mái tóc của cô, một lúc sau mới nói: “Ngày mai em có đi làm không?”
Ngày mai là cuối tuần.
Lê Niệm buồn ngủ, nghe thấy vậy miễn cưỡng nói: “Không có.”
Yến Tây Minh: “Vậy ngày mai cùng anh về trường cũ được không, lịch trình sau đó cứ để cho anh sắp xếp.”
“.
.
.Sao cũng được, dù sao em cũng không có việc gì hết.”
Lê Niệm còn tính hỏi anh về trường cũ để làm gì nhưng cô thật sự quá mệt, sau khi ngáp một cái lập tức chìm vào giấc ngủ.
Yến Tây Minh thấy vậy, ánh mắt sâu thẳm, giúp cô chỉnh lại chăn, cúi đầu dịu dàng hôn lên mắt cô.
Ngủ ngon, mơ đẹp.
—
Ngày hôm sau, Lê Niệm hoàn toàn quên hết chuyện trước khi ngủ, cho nên khi Yến Tây Minh lái chở cô về trường cũ, cô còn không hiểu tại sao.
“Chúng ta đến Nam Khai làm gì vậy?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng lấp lánh, Nam Khai đã không còn là Nam Khai lúc đầu nữa, cả trường học đã được sửa sang lại, được chọn thành trường trọng điểm của thành phố, điểm trúng tuyển cũng cao lên gấp đôi.
“Không phải tối hôm qua em đã đồng ý rồi sao?” Sau khi đỗ xe xong, Yến Tây Minh cởi dây an toàn.
“Có việc gì sao?” Lê Niệm ngây ngốc.
“Ừ.”
Yến Tây Minh nói vài ba câu đã nói xong lý do, mà Lê Niệm cũng không hỏi lại nữa.
Đã lâu không về trường học cũ, nếu nói không hoài niệm thì không có khả năng.
Sau khi vào cổng trường, Lê Niệm nhìn phong cảnh xung quanh, có chút thổn thức: “Thay đổi thật nhiều đó, em nhớ rõ chỗ này không có khu dạy học, tất cả đều là cây.”
Yến Tây Minh liếc mắt nhìn qua: “Đúng vậy, không hề bảo vệ môi trường.”
“Anh tự mà nói với trường học đi.”
Vừa mới khai giảng không lâu nhưng vẫn chưa tới giờ vào học, có rất nhiều học sinh ra vào, người đến người đi, khí chất Yến Tây Minh và Lê Niệm đều rất nổi bật, thỉnh thoảng có người thắc mắc nhìn về phía hai người.
Tuy rằng Lê Niệm đã quen bị chú ý nhưng đây là trường học, nên khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, Yến Tây Minh xoay người lại, nắm tay cô đi về hướng khác: “Chúng ta tới sân thể dục xem một chút đi.”
“Ừ.”
Lúc này trong sân thể dục không có quá nhiều người, cả hai càng đi sâu vào càng gặp ít người hơn.
Từ trên cao nhìn xuống, Lê Niệm nhìn sân thể dục bên cạnh có một vòng màu đỏ, kinh ngạc nói: “Vậy mà sân thể dục thật sự lót đường cao su sao, lúc đó hiệu trưởng của chúng ta keo kiệt muốn chết, khi em nhập học nói sẽ làm mà cho đến khi tốt nghiệp vẫn chưa làm xong.”
“Dù sao cũng đã lâu vậy rồi.” Yến Tây Minh cười nói, nhìn xung quanh, bên trong đường đua màu đỏ là mặt cỏ xanh rộng rãi, có một đám nam sinh đang chơi bóng rổ ở đó.
Tuy rằng có rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cách sống vẫn không khác nhau lắm.
Lê Niệm huýt sáo, mỉm cười nhớ lại nói: “Vừa thấy bọn họ đánh bóng rổ, em lại nhớ tới trận bóng rổ của anh và Cố Dữ, lúc đó khuôn mặt của anh đã bị lộ ra đó, Yến mỹ nhân ~”
Lê Niệm cố ý gọi anh.
Yến Tây Minh không tức giận: “Hiện tại em vẫn dám gọi anh như vậy à.”
Lê Niệm: “Hứ, cái này là đang khích lệ đấy được không? Người bình thường muốn được gọi như vậy còn không được đâu!”
Yến Tây Minh không hề giận nói: “Vậy anh tình nguyện làm người bình thường.”
“Thật sự không biết anh đang cố chấp vì điều gì nữa.” Lê Niệm lắc đầu: “Năm đó, nếu như anh không thích bị lộ mặt, vì sao lại chấp nhận lời khiêu khích của Cố Dữ chứ? Em còn đổ mồ hôi lạnh thay cho anh.”
Sau khi khẩu trang rớt xuống, thật sự đã khiến cho cuộc sống của anh phức tạp hơn nhiều.
Yến Tây Minh híp mắt nhớ lại: “Năm đó, so với chuyện đánh bóng chuyền với nữ sinh, vậy chẳng bằng anh chơi bóng rổ còn hơn.”
Anh nhìn thấy Lê Niệm bĩu môi, nhịn cười véo má cô.
“Nhưng anh biết đó chỉ là cái cớ mà thôi.”
“Nguyên nhân lớn nhất, cũng là vì em.”
Khi còn niên thiếu, anh không thể nói ra tiếng lòng của mình, hiện tại cuối cùng cũng có thể thoải mái nói cho cô biết
Bóng chuyền chỉ là một cái cớ, năm đó anh có cả ngàn lý do để không cần phải chơi bóng chuyền với cô, cũng có thể không quan tâm tới khiêu khích của Cố Dữ, nhưng miệng lại không chịu nghe anh sai bảo, ma xui quỷ khiến đồng ý đấu bóng rổ với Cố Dữ.
Nguyên nhất lớn nhất chính là cô đang đứng phía sau anh theo dõi mọi chuyện.
Anh không cho phép bản thân lùi bước.
Lê Niệm không nghĩ tới còn có cả lý do này, đùa giỡn nói: “Vậy lúc đó anh đã thích em rồi sao?”
Yến Tây Minh cười như không cười nói: “Em đoán xem?”
Lê Niệm nhìn thấy anh đang cười, tim đập càng nhanh hơn, đã nhiều năm như vậy, khuôn mặt của anh vẫn như lúc đầu, vẫn là dáng vẻ cô thích nhất.
Đột nhiên cô nhớ ra, hôm nay mục đích anh dẫn cô về trường cũ, chẳng lẽ là.
.
.cầu hôn sao?
Trở về chốn cũ, trở lại nơi lần đầu gặp nhau, đúng là rất có phong cách của anh.
Tuy rằng ở đây có rất nhiều người, cô cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ lại anh đã chuẩn bị mọi thứ, cô lấy hết dũng khí hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, hôm nay anh dẫn em về trường để làm gì?”
Yến Tây Minh cau mày, vừa tính trả lời.
Có một giọng nói kích động vang lên.
“Chị ơi, chị là Lê Niệm sao?”
Hai người kinh ngạc một chút, quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã có một đám học sinh đứng phía sau, trên người mặc đồng phục, khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt sáng trong sáng nhìn về phía họ.
“Phải, là chị.” Sau khi Lê Niệm phản ứng lại, cô mỉm cười nhìn bọn họ gật đầu.
Cô chỉ đeo khẩu trang, nên không hề mong đợi nó có thể che dấu được thân phận, dù sao cô cũng đã không còn ở trong giải trí giới, bị phát hiện cũng không sao.
“Thấy chưa thấy chưa, tôi đã bảo hôm nay chị ấy sẽ tới mà!” Trong đó có một nam sinh vóc dáng cao ráo, diễu võ dương oai nói với đám đồng bọn.
“Sao em lại biết?” Lê Niệm thắc mắc nói.
Nam sinh đó chỉ vào Yến Tây Minh cười nói: “Bởi vì hôm nay bạn trai chị sẽ tới trường đọc bài phát biểu cho các học sinh tốt nghiệp, nên em mới đón không biết anh ấy có dẫn chị tới hay không, dù sao trước kia chị cũng tốt nghiệp ở Nam Khai.”
Bài phát biểu tốt nghiệp sao?
Lê Niệm kinh ngạc nghi ngờ nhìn sang Yến Tây Minh.
Yến Tây Minh gật đầu: “Tuần trước anh nhận được lời mời.”
Cảm xúc vui mừng của Lê Niệm đều biến thành hư không, chết lặng nói: “À, là như vậy sao, chúc mừng anh, sao anh không nói sớm?”
Yến Tây Minh suy nghĩ: “Anh muốn em bất ngờ?”
Mẹ nó chứ!
Suýt chút nữa Lê Niệm đã chửi thề, cái này mà bất ngờ gì, rõ ràng là đang chơi cô!
Thật ra năm ngoái cô cũng được mời, nhưng bởi vì không muốn lộ mặt nên mới không đi.
Không nghĩ tới Yến Tây Minh lại lừa gạt cô đồng ý lời mời.
Yến Tây Minh nhìn vào đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Vì vậy sau khi Lê Niệm ký tên cho đám nhóc, uyển chuyển từ chối chụp hình chung, cô và Yến Tây Minh đi tới văn phòng tìm Mã Quốc Phú.
Yến Tây Minh được ông mời tới.
Trong lòng Lê Niệm âm thầm khinh bỉ, Mã Quốc Phú này, năm đó Yến Tây Minh vừa đi, ông là người mắng anh mãnh liệt nhất, hiện tại người ta quay về, ông so với người khác cũng thiên vị anh hơn
Đúng là vừa yêu vừa hận.
Cả hai gặp được lão Mã ở văn phòng.
Tóc của Mã Quốc Phú đã trắng hơn rất nhiều, năm tháng đều để lại dấu vết trên mặt ông, nhưng mắt ông vẫn sáng ngời như trước, nhìn qua rất có tinh thần.
Mấy năm qua Lê Niệm cũng từng gặp ông mấy lần, nhưng Yến Tây Minh một lần cũng không có.
Sau khi nhìn thấy Yến Tây Minh, đôi mắt Mã Quốc Phú hơi ửng đỏ, mắng anh: “Em đó, còn có mặt mũi để trở về sao? Năm đó ngay cả thi đại học cũng không thi, đúng là rất trâu bò đấy!”
Yến Tây Minh ngoan ngoãn nhận sai: “Thật xin lỗi, để cho thầy lo lắng rồi.”
Mã Quốc Phú nói với anh mấy câu, hỏi tình hình gần đây của hai người, nghe thấy hai người đang hẹn hò với nhau, tình cảm còn rất tốt, không khỏi cảm thán nói: “Tôi biết ngay năm đó các em có một chân với nhau mà, vậy mà hai đứa còn không thừa nhận!”
Yến Tây Minh: “.
.
.”
Lê Niệm: “.
.
.Không, năm đó thật sự không có.”
Mã Quốc Phú không tin: “Giờ đã là lúc nào rồi, thầy cũng không bắt được các em yêu sớm, còn che giấu làm gì chứ? Nói đi, khi nào thì các em kết hôn đấy? Thầy còn đang chờ uống rượu mừng của hai đứa đó.”
Lê Niệm liếc mắt nhìn Yến Tây Minh, vẻ mặt không thay đổi nói: “Vậy thầy phải hỏi anh ấy rồi.”
Yến Tây Minh: “Nếu không mặc đồ hầu gái, thì cái gì cũng dễ nói rồi.”
Sau đó, Mã Quốc Phú lại tiếp tục nói chuyện với cả hai, nhìn thấy đã sắp tới giờ, nên dẫn Yến Tây Minh tới khán phòng đọc bài diễn thuyết.
Lê Niệm cũng đi theo sau.
Tuy rằng Yến Tây Minh không tham dự kỳ thi đại học, nhưng chuyện anh thi được vào Imperial College London đều đã được lan truyền mọi ngóc ngách trong trường, hơn nữa anh còn tự tay sáng lập tập đoàn Hằng Thái, cộng thêm hào quang bí ẩn trên người anh, được hàng ngàn học sinh ngước nhìn, tất cả những khuôn mặt trẻ tuổi bên dưới đều đang ngưỡng mộ nhìn người đàn ông trên sân khấu giống như một vị thần.
Còn Lê Niệm đứng ở phía xa, khoanh tay trước ngực, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Người đàn ông mặc tây trang đen, dáng người cao ráo, tư thế oai hùng rạng rỡ, cà vạt và cúc áo đều được cài tỉ mỉ, vẻ mặt không chút hoảng sợ nhìn hàng ngàn học sinh và thầy giáo ngồi bên dưới, vẻ mặt đẹp trai bình tĩnh còn có chút lạnh nhạt.
Bàn tay thon dài cầm microphone, anh bình tĩnh nói tầm quan trọng của việc thi đại học, không phải vì cha mẹ hay thầy cô, mà là vì tương lai của chính bản thân.
Lê Niệm híp mắt, không khỏi có chút choáng váng, nhìn người đàn ông kiên cường đứng trên sân khấu dần biến thành thiếu niên năm xưa, lúc đó anh cũng vĩ đại như vậy, vào kỳ thi lần đầu tiên, anh cũng bị thầy giáo kéo lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ không dính chút bụi trần, sống lưng luôn luôn thẳng tắp, thản nhiên nhìn xuống mọi người, phong thái nổi bật, không ai có thể với tới.
Lê Niệm ngồi bên dưới cảm thấy không cam lòng, khi đó trong đầu cô từng có một suy nghĩ.
Đánh bại anh, vượt qua anh.
.
.sau đó, cô có được anh.
—
Sau khi kết thúc bài phát biểu, Yến Tây Minh dẫn Lê Niệm rời đi.
Khi lên xe, Lê Niệm đã có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế phụ nói với Yến Tây Minh: “Bây giờ chúng ta về nhà phải không?”
Yến Tây Minh thắt dây an toàn cho cô xong, lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải tới một nơi.”
“Ở đâu chứ?”
“Núi Thanh Nguyệt.”
Lê Niệm ngẩn ngác: “Anh bị điên à, đang êm đẹp đi lên núi làm gì chứ? Em không đi nổi nữa đâu.”
Yến Tây Minh nhìn về phía trước, khởi động xe: “Em không cần phải đi bộ, anh lái xe lên.”
Lê Niệm cầu xin nói: “Say xe, không muốn đi.”
“Tối hôm qua em đã đồng ý đi với anh.”
“Quên mất rồi.”
.
.
Mấy năm nay bởi vì công việc, Lê Niệm đã sớm thành thói quen, cho nên tình trạng say xe đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn không thể chịu nổi con đường quanh co lên núi đâu, thậm chí còn chưa chạy tới núi Thanh Nguyệt, cô cũng đã cảm thấy khó chịu rồi.
Yến Tây Minh đành phải dừng xe bên đường một chút, để cho nằm ghế sau nghỉ ngơi, khi nào tới sẽ gọi cô.
Lê Niệm thật sự không hiểu tại sao anh lại cố chấp lên núi như vậy, cô cũng lười hỏi, chỉ có thể nằm ngủ ở ghế sau.
Sau hơn một tiếng đi xe.
Nửa ngủ nửa mơ, Lê Niệm cảm nhận được tay mình bị anh nắm lấy, sau đó anh vỗ vai cô.
“Dậy đi, chúng ta tới nơi rồi.”
Lê Niệm miễn cưỡng thức giấc, dụi dụi mắt, ngáp rồi nói: “Tới rồi sao?”
Yến Tây Minh không trả lời cô, chỉ đứng sang một bên để cô xuống xe.
Lê Niệm chậm rãi xuống xe, bị ánh sáng màu vàng đỏ làm cho chói mắt.
Mặt trời đang lặn xuống, ngọn núi bị mây bao quanh, dưới ánh hoàng hôn, chúng như được nhuộm một lớp màu vàng nhạt, còn những đám mây trên bầu trời lại giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho cảnh hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
Đẹp như một bức tranh, không giống thật chút nào.
Lê Niệm kinh ngạc nhìn xung quanh, không khỏi nín thở, cảm thấy đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy bầu trời gần đến như vậy.
“Đẹp quá.” Cô cảm thán nói.
Mái tóc dài của cô bị gió thổi, cô đưa tay lên giữ tóc lại, trong đôi mắt mơ màng, bao nhiêu vẻ mệt mỏi đều không cánh mà bay.
Yến Tây Minh nhìn chằm chằm cô: “Lúc trước anh từng lên, vẫn luôn muốn cho em nhìn thấy phong cảnh nơi này.”
“Quả thật rất đẹp.” Lê Niệm vui vẻ nhìn anh: “Nhưng mà hôm nay anh cố ý chở em tới đây, không phải chỉ để ngắm cảnh đơn thuần chứ?”
Yến Tây Minh cười khẽ: “Em xem tay trái của mình đi”
Lê Niệm theo bản xem tay trái, không biết từ lúc nào trên ngón áp út lại nhiều thêm một chiếc nhẫn kim cương hình lục giác, đúng là cái cô đã nhìn thấy trong phòng.
“Lúc nào thì.
.
.”
“Lúc em ngủ trên xe.”
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cả người Yến Tây Minh được phủ một lớp ánh vàng, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng, ẩn chứa vẻ dịu dàng ấm áp.
“Trước kia em từng từ chối anh một lần, lần này chắc là không nhỉ?”
Lê Niệm bật cười: “Cầu hôn lúc mặt trời lặn, không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, người bình thường không phải đều cầu hôn lúc mặt trời mọc sao?”
Yến Tây Minh bình tĩnh nhìn cô: “Mặt trời lặn đại biểu cho việc chấm dứt một mối quan hệ, Niệm Niệm, chúng ta quen nhau đã đủ lâu, tới lúc nên kết hôn rồi.”
Lê Niệm cố ý nói: “Sao anh biết em sẽ không từ chối?”
Yến Tây Minh cong môi cười: “Em ám chỉ anh nhiều như vậy, sao anh có thể không hiểu được, hơn nữa em đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn nhưng lại không trốn tránh, điều này đã nói lên tất cả rồi.”
Lê Niệm trợn to mắt: “Sao anh biết em nhìn thấy nhẫn?”
Cô nhớ ra gì đó: “Hay thật, có phải anh cố ý gạt em tới phòng anh, để cho em nhìn thấy nhẫn đúng không?”
Yến Tây Minh cười nói: “Không phải anh đã nhắc nhở em đừng mở sai ngăn kéo sao, là do em không chịu nghe lời.”
Lê Niệm câm nín, nhìn người đàn ông quỷ kế đa đoan này, một lúc sau mới nói: “Vậy tại sao anh không cầu hôn ở nước Anh? Lúc đó rõ ràng bầu không khí rất tốt.”
“Điềm xấu.” Yến Tây Minh không thèm suy nghĩ đã nói: “Mẹ anh được cầu hôn ở đó.”
.
.Hình như cũng có lý.
Lê Niệm nói: “Hôm nay khi anh dẫn em về trường cũ, em còn nghĩ anh sẽ cầu hôn ở đó.”
“Vì sao em lại nghĩ như vậy?” Yến Tây Minh nhướng mày nói: “Em không thích bị người khác nhìn mà.”
Lê Niệm ngẩn người, nói không nên lời, khóe mắt bắt đầu cay cay.
Vào đời đã nhiều năm, người vẫn còn nhớ cô sợ đám đông, cũng chỉ có mình anh mà thôi.
Thật ra anh biết cô không thích đối mặt với nhiều người, cũng không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, càng không thích đứng trên sân khấu, cho dù đã lăn lộn trong giải trí giới vài năm, nhưng nếu đã không thích thì vẫn sẽ mãi mãi không thích.
Cho nên anh mới chọn cầu hôn ở đây.
Nơi này có núi có nước, có mây có gió, có cả hoàng hôn.
Còn có cả anh và cô.
“Anh hỏi lại một lần nữa.”
Bỗng nhiên Yến Tây Minh hơi khom lưng, trịnh trọng cầm lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng hôn lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
“Niệm Niệm, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lê Niệm mỉm cười, đôi mắt ngấn nước, cô gật đầu thật mạnh: “Em đồng ý.”
Nói xong, cô lao vào vòng tay của anh, nhón chân hôn lên môi anh.
Yến Tây Minh ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn sâu.
Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng cả hai dính chặt lấy nhau.
Không thể tách rời.
Cuộc đời này cuối cùng cũng xem như hoàn hảo rồi..