Đọc truyện Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version) – Chương 7: Vị khách oan gia ngõ hẹp
Sáng hôm nay, TFBOYS phải đến công ty tập luyện để chuẩn bị cho một show lưu diễn ở Bắc Kinh- Hôm nay ở nhà ngoan nhé, anh đi một lát nữa sẽ về – Tiểu Khải dặn dò rồi cùng TFBOYS đến công ty
– HẢ? Ờ… – Di Di vẫn còn lơ mơ, mắt nhắm mắt ngủ
Khoảng 7h30 cô mới dậy, làm VSCN rồi xuống bếp
– Chà! Hôm nay có gì ăn không nhỉ? Để chuẩn bị đi học chứ? – cô ngái ngủ – mà hình như hôm nay là chủ nhật mà?
Kính Coong!!!
– Ai đấy! Đợi xíu! – cô chạy ra mở cửa
– Xin chào, tôi có thể giúp … – vừa mở cửa ra đã thấy người không mong đợi – lại là anh, sao oan gia ngõ hẹp quá vậy?
– Thì sao? Ai thèm chơi với nhóc! Tôi đến đây để làm bài tập nhóm với Tiểu Khải thôi – Ngọc Quý hât mặt lên rồi ngang nhiên bước vào
– Anh… – cô cũng bó tay, đành phải cho hắn vào vậy
– Tiểu Khải chừng nào về vậy? – Ngọc Quý hỏi
– Không biết
– Nói rõ ràng xem nào
– … – Cô định im lặng nhưng chợt nghĩ ra gì đó – anh biết nhà thờ chứ?
– Hửm? Biết, mà chi vậy? – Ngọc Quý thắc mắc
– Lên đó mà hỏi chúa đấy, tôi không rãnh để trả lời những câu hỏi này đâu – Cô nhếch môi rồi lên lầu
– Ê … c…cái…
.
.
.
Mở điện thoại lên, cô nhận được thông báo
– Tiểu thư, cô mau xuống nhà đi, em của cô tới rồi đó – BÀ quản gia riêng của cô nhắn
– Oaa!!! Thật sao? – cô mừng rỡ chạy xuống tới nhà
– Gì mà hớt hãi vậy? – Ngọc Quý hỏi
– Em tôi, là em tôi đó
– Ủa? Tôi nhớ nhóc là đứa con duy nhât mà
Di Di không bận tâm, vừa mở cửa đã thấy Karry chạy vào
* Karry: Vật nuôi của Thiên Tuyết Di, là một chú chó dòng quý tộc, giống cái, màu trắng phau
– Karry, nhớ mày quá đi mất – Cô ẩm Karry lên, con chó mừng rỡ liếm mặt cô
– Tưởng nuôi con chó đó sẽ được bình yên sao?
– Ý anh là sao? – cô băn khoăn
– Nhóc nên nhớ Tiểu Khải là người ghét dơ giấy, đó là lý do cậu ta chẳng bao giờ đụng đến động vật
– Ồ!!!!!!! – cô ồ một tiếng – không sao, tôi sẽ có cách, chỉ cần anh giữ giúp tôi bí mật là được
– Việc gì tôi phải giúp? Cứ để thế cũng sẽ có chuyện hay coi thôi – anh nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ
– Vậy sao? Tôi không nghĩ thế, anh thử không giúp đi – Cô cười nhẹ rồi thả Karry xuống
Karry chạy đến cắn chân anh một cái, sau đó còn leo lên người, đái ỉa này nọ
– AAAA!!!!
– Karry, tốt lắm. Tiếp tục đi, đừng làm chị thất vọng – Cô cười đến nổi không thấy trời xanh là gì
– Rồi rồi, tôi không nói – Ngọc Quý cuối cùng cũng chịu thua
– Rút lui – Di Di ra lệnh, Karry lập tức quay về – Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy
– Di Di mở cửa – Vương Nguyên ở ngoài hét vọng vào
– Karry, lên phòng chị – cô dặn Karry rồi ra ngoài mở cửa
Bên ngoài…
– Cậu bị ngớ à? Chuông có sao không bấm? Hét chi cho tốn giọng! – Thiên Tỉ lắc đầu
– Ờ nhỉ! Hôm nay đầu óc tớ có vấn đề thì phải ? – Vương Nguyên ngơ ngác
– Thì rõ ràng là em chưa uống thuốc mà! – Tiểu Khải đùa
– Vào đi – cô chạy ra mở cửa
Bốn người bước vào đã thấy con người kia bị hành xác đến thê thảm
– Hội trưởng, anh sao vậy? – Vương Nguyên thăc mắc
– À, không có gì, bị hổ gặm thôi – Ngọc Quý cười
Vừa nghe dứt câu ba người liền quay sang Di Di đầy kinh ngạc
– Gì thế? Em không có làm – cô cười vô ( số ) tội
” Thật chứ? Anh không nghĩ thế?”
” Cậu thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tớ đấy”
” Đúng là bang trưởng có khác, xem ra ban phó phải học hỏi rồi”
” Đâu phải nhóc làm, mà là chó nhóc làm đấy”