Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version)

Chương 5: Vương nguyên! cậu quen hắn?


Đọc truyện Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version) – Chương 5: Vương nguyên! cậu quen hắn?

* Xin lỗi mấy bạn bình luận bên facebook vì mik không trả lời được do không có nik facebook vì không có số điện thoại, tiện thể bạn nào rảnh thì lập dùng mình mik face nha, cảm ơn các bạn*

Di Di vừa về tới nhà thì

– Di Di, xuống phụ anh đi, hôm nay có khách đấy – Tiểu Khải nói vọng lên

– Ừ, đợi chút – cô nói rồi chạy lên phòng thay đồ rồi lại chạy xuống bếp

– Khách nào vậy? – Cô hỏi

– Bạn anh thôi – Tiểu Khải cười

– Mấy người?

– Ba người

– Trai gái?

– Hai trai một gái

– Ừm

Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người lúi húi chuẩn bị thức ăn để đón khách

.

.


.

Kính Coong!!!

– Có người kìa, anh ra mở cửa đi – Cô liếc Tiểu Khải

– Ừm – anh chạy ra mở cửa

– Tiểu Khải, lâu rồi mới gặp – Na Na cười

– Ừm, chào mấy em – Tiểu Khải gật đầu

Rồi bốn người cùng vào nhà, ngồi trò chuyện một lúc

– Này mấy bạn khách à, xuống phụ đi chứ, đợi dâng lên tới mỏ cho ăn à? – Cô rên

– Ai vậy? Nhà anh có khách à? – Na Na giật mình

– Giọng này quen quen – Vương Nguyên thì thầm

– Quen sao? Xuống là biết thôi mà – Thiên Tỉ chạy cái vèo xuống bếp

Di Di vừa chạy lên, tốc độ kinh hoàng không thể dừng lại nên

Rầm!!! – Hai người té xuống đất, khuôn mặt rất chi là biểu cảm

– Không sao chứ? – Tiểu Khải chạy xuống

– Cô là ai vậy? – Na Na nhìn xéo Di Di

– Tôi là ai không quan trọng, mấy người rãnh quá nhỉ, người ta làm trong này muốn đứt cả tay thế mà ngoài đó ngồi nói chuyện. Hứ! Tôi là tiểu thư chứ không phải ôsin đâu – Cô hất mặt lên, đẩy Na Na ra rồi lên lầu

– Con nhỏ nào vậy chứ? – Na Na khinh

– Không phải tiểu thư nhà họ Thiên Dương sao? Sao lại ở đây được nhỉ? – Thiên Tỉ đứng ngây ra

– Em biết à? – Tiểu Khải hỏi

– Bạn thân từ hồi tiểu học còn gì

– Thôi, chúng ta ăn tối đi, con bé nó đói một lúc thì cũng tự xuống kiếm đồ ăn thôi – Tiểu Khải cùng mọi người dọn đồ ăn ra, chẳng ai còn nhớ tới Di Di nữa

.

.

.


Trên phòng, Di Di nằm trên giường

– Kì này không yên rồi, chẳng lẽ phải chịu cảnh này suốt đời sao? Vương Tuấn Khải! Đợi đó! Tôi sẽ bắt anh phải trả lại những gì tôi làm hôm nay! – Cô lẩm bẩm rồi vào weibo một lát

– Ủa? Không phải Vương Nguyên sao? – Cô thấy lời mời kết bạn nên đồng ý, vào xem ảnh của Vương Nguyên một lát – Thì ra cũng nằm trong TFBOYS, chắc là có quen Thiên Tỉ rồi, không biết bây giờ cậu ấy sao rồi nhỉ? Thằng bạn thân chí cốt thế mà không nhớ sao được.

Cô đâu biết cái thằng bạn thân ấy đang ngay dưới phòng khách

– Wa!!! Ngoan quá đi, Khải Ca nè, anh có tài ăn nấu thiệt nha, em nấu cũng không bằng đâu – Na Na nói, giọng ngọt thấy ớn cả người

TFBOYS vốn đều không ưa cô ta, chỉ vì làm bên ngành điện ảnh nên mới phải cư xử thế. Có vậy mà làm như thân thiết từ kiếp trước, đúng là bộ người hai mặt

Được một lúc thì bốn người rủ nhau đi chơi. Tiểu Khải định rủ Di Di nhưng bị Na Na cản lại

– Cô cũng nhiều chuyện thật đấy, rủ Di Di đi thì có chết ai đâu – Vương Nguyên liếc – Tiểu Khải, để em lên kêu cô ấy

Rồi Vương Nguyên cấp tốc chạy lên lầu, Na Na liếc Nguyên bằng ánh mắt đầy sắt thép

Cốc Cốc Cốc!!!

– Này cái tên kia! BÀ mày đang ngủ kêu dậy làm gì thế? Chán sống hả?

– … – Vương Nguyên giật mình – Bạn Tuyết Di, thằng bạn mới của bạn đây, không phải Tiểu Khải thối tha kia đâu

Cậu nhìn ngó xung quanh, sợ rằng nếu Tiểu Khải mà nghe thấy thì đời cậu coi như tàn

– Hử? – Cô đứng phóc dậy, chạy ra mở cửa – Vương Nguyên hả? Sao cậu biết nhà tớ thế?

– Hừm, khách nhà cậu là tớ đấy – Vương Nguyên nghiêm túc

– … – cô câm nín luôn – MÀ có chuyện gì không?


– Đi chơi chứ sao? Mau thay đồ đi – Vương Nguyên đẩy cô vào phòng – cho cậu 5 phút đấy

… 5 phút sau …

– Ra rồ…. – Vương Nguyên chưa nói hết câu, thấy cô đi ra đã thất vọng tràn trề rồi

Di Di mặc chiếc áo cộc tay màu xám, chiếc quần jeans, đội mũ ngược nhìn chả khác nào giang hồ xuất bến

– Cậu giỡn tớ àh? – Vương Nguyên lôi cô vào phòng, lục tung tủ đồ lên như tìm kiếm gì đó

– Như thế này sao đâu nhỉ? – cô thắc mắc

– Đây rồi – Vương Nguyên mừng rỡ, lôi chiếc váy ren màu trắng ra, nhìn khá bắt mắt

– Không bao giờ – Nhưng đối với Di Di là ác mộng

Năm ngoái, chính mẹ cô đã mua thứ đó, cứ khưng khưng bảo là đẹp, vì không muốn mẹ buồn nên mới mua nhưng không mặc

– Đi mà, tớ năn nỉ cậu, coi như là tớ quỳ lạy, van xin cậu – Vương Nguyên năn nỉ

– Thôi được rồi, tớ mà mặc thì cậu đừng chê đấy – Cô cũng bó tay cái giọng nói trẻ con này, đành phải mặc vậy

– WA!!! Hảo đẹp a~~~!!! – Vương Nguyên sáng mắt khi thấy Di Di bước từ trong phòng ra, trong cô chả khác nào thiên thần

– Hơ! Tớ có thấy đẹp gì đâu.

Rồi hai người cấp tốc chạy xuống lầu, đã thấy xe ô tô đợi sẵn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.