Không Thể Ký Hiệu

Chương 96


Đọc truyện Không Thể Ký Hiệu – Chương 96

29/04/2021

Edit: Nhật Nhật

Bên phía bệnh viện cũng không liên lạc lại với Túng Phồn nữa. Xem tin tức tức cả một ngày, cậu cũng thấy mệt mỏi rồi, buổi tối dính lấy Phí Hành Phong nói chuyện thêm một chốc xong cậu cũng đi ngủ.

Cuộc điều tra chính thức về nhà họ Túng vẫn được tiếp tục, sau mấy ngày, tổ điều tra đã hoàn toan xác định, người chịu trách nhiệm chủ yếu cho sự việc lần này chính là Túng Sĩ Lương và Túng Lãng. Túng lão gia là người cầm quyền nhà họ, tự nhiên cũng đứng trong hàng ngũ chờ bị truy cứu trách nhiệm. Chẳng qua là bây giờ người vẫn còn đang phải nằm trong bệnh viện, không thể phối hợp điều tra, lại vừa làm giải phẫu tim, không thể bị kϊƈɦ thích, cho nên tiến độ của tổ điều tra mới bị kéo chậm lại.

Lúc này bắt đầu có vài người nhảy ra, nói Túng Phồn cũng là cháu trai nhà họ Túng, cậu cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện lần này, ít nhất cũng phải đứng ra xin lỗi mọi người một câu.

Có không ít người đồng tình với ý kiến này, họ cảm thấy cho dù Túng Phồn nói mình đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Túng, nhưng ai mà biết cái đó có phải là thật hay không, Túng lão gia thì bệnh tật nằm viện, Túng Sĩ Lương đã bị cảnh sát bắt đi, Túng Lãng không biết tung tích, Túng Phồn nên đứng ra xin lỗi người bị hại, chủ trì việc bồi thường, giải quyết hậu quả.

Nhưng cách nói này rất nhanh đã bị các cư dân mạng khác phản bác, hầu hết đều cho là những người có thể nói ra cái phát ngôn kiểu này không phải thằng ngu thì cũng là kẻ xấu hay ghen ghét đố kỵ, không muốn người ta được sống tốt mà lại không dám nói thẳng, muốn ném đá giấu tay, đáng ghê tởm.

[Tất cả Alpha, Beta, Omega chú ý, mọi người nhớ kỹ nick của thằng hâm nói câu này lại, người ta nói vậy chính là để nói cho mọi người biết, nếu mọi người kết hôn với nó, cho dù nó đối xử với mọi người không ra gì, cho dù có ly hôn với nó rồi thì mọi người vẫn là người nhà của nó, nhà nó mà có chuyện, mọi người vẫn phải đứng ra chịu trách nhiệm đó!]

[Thím trêи nói rất có lý, xem xong mà tam quan vỡ vụn luôn.]

[Trước đây nhà họ Túng đối xử với Túng Phồn như thế nào, mọi người cũng chưa phải chưa từng nghe. Ở trong tình huống như thế mà còn có thể nói ra mấy lời như kiểu thánh mẫu bạch liên bông thế kia, tôi chỉ có thẻ chúc mấy người đó gặp phải toàn đồ cặn bã xã hội, đảm bảo có thể giúp các người phát huy tấm lòng cao cả vị tha của mình, nếu không quá phí của giời.]


[Giả dụ mình là con gái lại sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, trầy trật mãi mới thoát ra được khỏi cái nhà đó, người khác lại bắt mình chịu trách nhiệm với tất cả những gì cái nhà kia làm, các người thấy sao.]

[Cứ chờ công ty của Phí Hành Phong gửi lệnh triệu tập của tòa án đến cho mấy người đi. Đúng rồi, nhớ kiểm tra tiền tích kiệm của mình trước một chút, đừng để đến lúc đó tiền mời luật sư cũng không có.]

Nhìn thấy mấy bình luận bênh vực cho mình, Túng Phồn mỉm cười, tiếp tục giữ im lặng, thế giới này không thiếu ác ý, nhưng công lý cũng không ít.

Làm ổ ở nhà quá lâu, cho dù có Phí Hành Phong bên cạnh, Túng Phồn cũng khó mà không cảm thấy buồn rầu, chỉ có những lúc thế này, cậu mới cảm thấy bản thân mình cũng là người hướng ngoại.

Vì vậy trưa hôm nay, cậu hẹn Phan Huyền đi ăn cơm, tiện thể ghé bệnh viện lấy một chút canxi cùng vitamin, bổ sung vi chất cho cơ thể.

Cậu đã hẹn xong với Phan Huyền rồi, Phan Huyền sẽ dẫn cậu đến ăn ở cantin của bệnh viện, hai người đi muộn một chút, lúc đó nhà ăn không quá đông, không cần lo sẽ có người chụp ảnh lại.

Túng Phồn đã tính toàn trước rồi, cùng Phan Huyền ăn cơm xong, cậu sẽ lái xe đến Amo mua hai cốc trà sữa mang về, có thể cùng Phí Hành Phong lấy làm trà chiều luôn.

Ngày hôm nay người đến khám trong viện không nhiều, giờ hẹn của Túng Phồn cũng là người cuối cùng, lúc đó chỉ cần Phan Huyền trực tiếp phát thuốc cho cậu là xong.

Phan Huyền đã nói trước với trợ lý là hôm nay mình có hẹn với Túng Phồn, cho nên lúc trợ lý đang sắp xếp cho người bệnh vào khám ở bàn nhỏ ngoài phòng nhìn thấy cậu thì bèn cười nói: “Bác sĩ Phan vẫn còn bốn bệnh nhân nữa, anh ấy nhờ tôi nói với cậu, cứ qua phòng nghỉ ngồi trước, chờ xong việc anh ấy sẽ qua.”

Túng Phồn đáp một tiếng, sau đó nhét hai tay vào túi quần, thong thả đi về phía phòng nghỉ.

Mỗi tầng ở bệnh viện đều sẽ có phòng nghỉ dành cho người nhà tới cùng bệnh nhân đến ngồi chờ. Trong phòng rất sạch sẽ, những người có thẻ Vip như Túng Phồn đến thì có thể sử dụng một phòng nghỉ riêng.


Nói là phòng riêng, chứ thực ra chính là ở trong phòng nghỉ lớn quây thành một gian nhỏ riêng biệt, đảm bảo đúng là không gian độc lập, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng có thể làm nhưng công việc đơn giản trong khi đang chờ, chỉ cần quẹt thẻ Vip là có thể đi vào, có điều cách âm không được tốt lắm, tốt nhất là không nên nói to.

Vào khu nghỉ riêng, có sáu gian phòng nhỏ, chỉ có một gian là đang có người.

Túng Phồn bèn tùy tiện chọn đại một gian, quẹt thẻ đi vào, tính ngồi chơi điện thoại một lúc cũng được.

Nhưng vừa lôi điện thoại ra thì lại nghe có người đang nói chuyện, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người còn lại cũng đang ở trong phòng nghỉ riêng. Thanh âm của đối phương có hơi lớn, cũng có thể là do bây giờ phòng nghỉ quá yên tĩnh, cho nên Túng Phồn mới nghe được nội dung nói chuyện của cô ta.

Chỉ nghe đối phương nói: “Vẫn còn chưa đến lượt đây này. Phiền chết đi được, hôm nay là cái ngày khỉ gì không biết, đến xóa ký hiệu mà cũng phải xếp hàng.”

Đầu bên kia không biết nói cái gì, lại nghe cô gái kia nói: “Tôi đúng là xui xẻo tám đời mà, cứ tưởng đời này cơm áo không lo rồi, kết quả cái lão Túng Sĩ Lương kia chuyện đó bất lực thì không nói, lại còn bị Túng Lãng cho vào tròng, đúng là cái loại có già mà không có khôn.”

Nghe thấy mấy lời này, động tác lấy tai nghe trong túi ra của Túng Phồn cũng dừng lại, đoán chừng, người đang nói chuyện điện thoại này là vợ mới của Túng Sĩ Lương thì phải.

“Má nó, tôi có định bạc đầu giai lão với lão già Túng Sĩ Lương đó đâu, lão bao tuổi rồi? Còn tôi mới bao nhiêu chứ? Chờ lão ấy chết, là tôi sẽ được thừa kế một đống tiền, đến lúc đó trai trẻ như nào mà không có? Ai mà ngờ được, tôi vừa moi được có tí tiền, nhà họ Túng đã xong đời rồi, ai sẽ trả thanh xuân lại cho tôi?!”

Cái này nghe như là đang cùng bạn mình than vãn, nhưng mà có thể nghe mấy lời oán giận kiểu này, chắc đối phương cũng cùng một loại người như cô ta.

“Tiền sính lễ? Cái đó chỉ đủ để nhà tôi mua được một căn nhà nhỏ, sau này sinh sống thế nào còn phải tính toán chi li đây. Dù sao nhà họ Túng cũng xong đời rồi, tôi hôm qua mới tìm luật sư nhờ viết thỏa thuận ly hôn, bên Túng Sĩ Lương cũng nhanh nhẹn ký tên rồi, chỉ còn chờ làm xong mấy thủ tục pháp lý nữa thôi. Tôi giờ chỉ muốn nhanh nhanh xóa xong ký hiệu, nhân lúc hãy còn trẻ, còn có thể tìm được một nhà khác.”


“Nếu mà để tôi nói thì con mụ Viên Miên Di kia cũng là kẻ ngốc. Đặt hết kỳ vọng của mình lên trêи người Túng Lãng, kết quả thằng đó tự ôm tiền chạy một mình, cảnh sát bắt Viên Miên Di mà Túng Lãng cũng không thèm nghe điện thoại của bà ta, rõ ràng là cũng chả để tâm gì đến mẹ mình. Bà ta theo Túng Sĩ Lương nhiều năm như vậy, còn muốn đặt chân vào nhà họ làm Túng phu nhân, cậu nói bà ta có ngu hay không chứ? Trêи người Túng Lãng chảy huyết mạch nhà họ Túng, lại còn được Túng Sĩ Lương dạy dỗ, vốn đã coi thường omega rồi, coi mẹ ruột mình cũng chả ra gì. Tôi tốt xấu gì còn moi được của nhà họ ít tiền, bà ta thì sao? Cả đời vẫn chỉ là số con rệp thôi.”

Trước Túng Phồn đã cảm thấy cái “Tình yêu đích thực” này của Túng Sĩ Lương quá mức khó tin rồi, không ngờ cậu nghĩ vu vơ thế mà cũng đúng. Chẳng qua cậu không nghĩ tới cô gái này lại tuyệt tình đến vậy, giống như chỉ sợ mình còn dính líu gì đến Túng Sĩ Lương, chạy trốn cứ phải gọi là thần tốc. Nếu cậu ghi âm mấy câu này lại đem cho Túng Sĩ Lương nghe, không biết liệu ông ta có lên cơn nhồi máu cơ tim không nữa.

Vì tránh để không đụng mặt đối phương, tạo thành tiếp xúc không cần có, Túng Phồn nhân lúc cô ta vẫn còn đang gọi điện thoại kể lể than vãn, lập tức ra khỏi phòng nghỉ. Chuyện nhà họ Túng nếu cậu đã không muốn dính vào thì một tí ti cũng không muốn đụng vào. Dù sao cho dù những lời này không thể đến tai Túng Sĩ Lương từ đầu đến đuôi, thì chỉ cần lúc ông ta nhìn thấy thỏa thuận ly hôn thì cũng biết thôi.

Có kết quả như thế này, Túng Sĩ Lương và nhà họ Túng cũng không tính là bị oan được. Nhà họ trọng A khinh O, không tôn trọng omega, Túng Sĩ Lương không tôn trọng hôn nhân, ích kỷ, lăng nhăng, chuyện như bậy giờ đều là quả báo của họ, không trách ai được.

Cùng Phan Huyền ăn cơm xong, Túng Phồn xách theo hai ly trà sữa về nhà, vội vàng nhào lên người Phí Hành Phong cùng hắn chia sẻ quả dưa siêu to khổng lồ mình mới được ăn trực tiếp. Phí Hành Phong cũng không bất ngờ lắm, trước hắn liếc mắt qua là đã nhìn ra cô gái kia lấy Túng Sĩ Lương chỉ vì tiền mà thôi, có lẽ chắc chỉ mình ông ta nghĩ đấy là “Tình yêu đích thực”.

*

Bộ phim mới Phí Hành Phong chuẩn bị đóng đã chuẩn bị xong xuôi các hạng mục công việc, chỉ còn chờ khai máy. Khiến Túng Phồn càng thấy vui mừng hơn, chính là trước buổi họp báo công bố, người đại diện của Tống Hưởng đã tranh thủ được cho cậu ta một vai trong phim này. Tống Hưởng phát triển tốt, sau này đối với việc tuyên truyền cho nhãn hiệu của cậu cũng có lợi.

Trước khi vào tổ quay phim còn mấy ngày nữa, danh sách hành lý cần mang theo phải liệt kê ra trong thời gian này để kịp sắp xếp.

Túng Phồn ngồi xếp bằng trêи ghế salon, dùng ipad giúp Phí Hành Phong sửa sang lại danh sách đồ dùng, tiện thể giúp người này thêm thêm bớt bớt một phen. Địa điểm quay phim lần này chọn ở thành phố điện ảnh phía bên kia thành phố, lái xe đi từ đây mất khoảng một tiếng.

Này nói xa thì cũng không phải xa quá, chỉ có điều phim Phí Hành Phong nhận là phim cổ trang, lúc vội thì phải dậy từ rất sớm để trang điểm làm tạo hình, không thể về nhà mỗi ngày được, kiểu gì cũng phải mang một ít hành lý qua đó. Mà để chứng hưng cảm của Phí Hành Phong ổn định, hai người tốt nhất là không tách ra quá lâu. Như vậy, nếu quay chụp gấp gáp, Phí Hành Phong không thể về nhà thường xuyên thì còn cần Túng Phồn qua đó với hắn nữa.

Túng Phồn thấy Phí Hành Phong phải chạy qua chạy lại hai đầu thành phố cũng xót đối phương, đã nói trước nếu cuối tuần Phí Hành Phong vẫn có cảnh quay thì cậu sẽ qua đó thăm. Cho nên quần áo của cậu cũng nhét sẵn vào vali mấy cái, đỡ cho mỗi lần cậu đến lại phải mang theo đồ, quá phiền toái.

“Để em ở nhà một mình anh không yên tâm gì cả.” Phí Hành Phong ôm Túng Phồn, để cậu ngồi lên chân mình, nói.

Túng Phồn cười, dí dí trán đối phương một cái: “Có cái gì mà không yên tâm? Em lớn vậy rồi, an ninh khu nhà mình lại tốt, anh cũng có phải mười ngày nửa tháng không về đâu, đừng có lo lắng linh tinh.”


“Anh không ở nhà, bữa sáng với cơm tối của em biết làm sao bây giờ?” Đây là người yêu của hắn, sao hắn lại không bận tâm cho được. Cảm giác như này vẫn là lần đầu tiên hắn thấy trong đời, trước đây hắn đi ra ngoài, đều là cứ thế xách hành lý đi thôi.

“Em có thể ăn ở văn phòng mà, giờ thức ăn giao ngoài nhiều như vậy, không chết đói được đâu.” Thực ra Túng Phồn cũng không nỡ để Phí Hành Phong đi, nhưng công việc quan trọng, không thể để tình yêu của mình cản trở sự nghiệp của đối phương được.

“Không được ăn đồ ăn liền.” Phí Hành Phong nhắc nhở, “Nếu em không muốn về bên nhà anh, thì bảo đầu bếp bên đó làm rồi mang qua đây là được, em hâm nóng lại một chút là có thể ăn.”

Chủ yếu là tầm này bên nhà họ Phí cũng không có ai ở nhà, Túng Phồn về bên đó cũng không vui, cho nên hắn mới bỏ ý định đưa cậu về bên đấy.

“Biết rồi biết rồi.” Túng Phồn kéo lỗ tai Phí Hành Phong, cười hì hì nói, chắc là tại đàn ông lớn thêm một tuổi cũng sẽ cằn nhằn nhiều hơn một chút, dù sao cậu cũng thấy Phí hành Phong so với mình còn hay lải nhải hơn.

Phí Hành Phong khẽ thở dài, vuốt ve tuyến thể của Túng Phồn, kiềm chế ham muốn nhét cậu vào vali cùng đi quay phim với mình.

Trong buổi họp báo tuyên bố mở máy, Phí Hành Phong là nam chính, đương nhiên là phải có mặt. Nữ chính lần này chính là Diêu Vi Nguyệt, hai người phối hợp diễn, riêng chuyện kỹ năng diễn xuất đã không có gì để bàn cãi được rồi, chỉ cần kịch bản không nát, thì bộ phim này chính là bộ phim đáng mong đợi nhất trong năm.

Tại buổi họp báo, khi phóng viên bước vào phần đặt câu hỏi, lập tức có phỏng viên hỏi Phí Hành Phong khi nào thì định cùng Túng Phồn lấy đăng ký kết hôn.

Đối mặt với vấn đề này, Phí Hành Phong thế mà trong nháy mắt thấy hơi hoảng hốt. Trạng thái hiện giờ của hắn và Túng Phồn khiến hắn quên béng mất việc hai người thực ra vẫn chưa làm đăng ký kết hôn. Bản thân hắn đã quyết định cả phần đời còn lại nhất định sẽ ở bên Túng Phồn, cuộc sống sau khi kết hôn hẳn cũng không khác gì với bây giờ, Túng Phồn cũng không đề cập đến chuyện này, thành ra hắn cũng không nghĩ gì đến.

Thấy hắn mãi mà không lên tiếng, nhóm phóng viên bên dưới lập tức lên tỉnh thần, chỉ chờ Phí Hành Phong nói cái gì mà “Không vội”, “Chờ thêm vài năm nữa” các kiểu, là bọn họ về tha hồ có đề tài mà viết.

Diêu Vi Nguyệt cũng quay đầu nhìn sang, đối với chuyện Phí Hành Phong không lập tức trả lời có hơi khó hiểu.

Sau đó, chỉ nghe Phí Hành Phong nói: “Tôi có thể đi đăng ký kết hôn với Túng Phồn bất cứ lúc nào, tôi nghĩ cả hai người bọn tôi đều đã sẵn sàng cho chuyện này. Nếu cậu không nhắc đến, tôi cũng quên luôn chuyện hai người bọn tôi còn chưa đi lấy đăng ký, cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, tuyệt đối không để em ấy có cơ hội vứt bỏ mình.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.