Không Thể Ký Hiệu

Chương 82


Đọc truyện Không Thể Ký Hiệu – Chương 82

15/04/2021

Edit: Nhật Nhật

Thành tích màn trình diễn đầu tiên của Rose Color rất tốt, năng lực hát live của mấy cô gái cũng xuất sắc, thêm nữa là ca khúc đang hot nên lập tức nhận được chiếc cúp đầu tiên.

Năm cô gái đều vui mừng đến phát điên, lúc lên nhận cúp, người nào cũng khóc, nước mắt lã chã, đội trưởng phải cố kiềm lại để nói xong bài phát biểu cảm ơn. Tất cả mọi người đều biết nhóm nhạc của họ có thể đi đến ngày hôm nay thực sự không phải dễ dàng gì, những bình luận trêи internet cũng có xu thế nghiêng về một phía, khiến vô số người xúc động vì sự kiên trì nỗ lực của các cô.

Kiên trì lại có thực lực, bọn họ hoàn toàn xứng đáng với chiếc cúp này.

“Khổ tận cam lai.” Túng Phồn mỉm cười nói.

Phí Hành Phong vẫn giữ nguyên thái độ khách quan của mình, nói: “Album và trang phục của họ sau này OceanWide nhất định càng phải đầu tư nhiều hơn, nếu không cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ như phù dung, sớm nở tối tàn.”

Cái giới này chính là như vậy, lúc bạn flop, căn bản sẽ không ai để ý đến bạn cả. Chỉ khi nào bạn nổi tiếng rồi, mới có càng nhiều ánh mắt chăm chú nhìn vào. Nếu những tác phẩm sau này không đạt yêu cầu, người hâm mộ rời đi rồi, như vậy lúc đó những người có lòng đố kỵ mới nhảy ra, đem sự ghen ghét trong lòng mình chuyển thành những lời lẽ xấu xa, chỉ trích không thương tiếc, đến lúc đó họ sẽ phát hiện, dường như cả thế giới đều đang quay lưng lại với mình. Cho nên nếu có cơ hội nổi tiếng, thì nhất định phải tranh thủ thời gian này đi đến nơi càng cao càng xa hơn, như vậy mới không để người khác có cơ hội dễ dàng đạp mình xuống.

“Chắc chắn Oceanwide Entertainment cũng hiểu điều này.” Bằng không lúc nhận chương trình cho mấy cô gái, Hải Tuy đã không phải cẩn thận như vậy. Mấy chương trình giải trí đang hot chắc chắn là cũng đã tìm Rose Color mời tham gia, nhưng trước mắt hoàn toàn không nghe thấy thông tin gì về việc này , đây thực ra cũng là một tín hiệu cho thấy Rose Color muốn ổn định vị trí của mình. Trong mấy chương trình giải trí đó có không ít idol đang “Hot” làm khách mời cố định, lúc này mà Rose Color lại tới tham gia, nhất định mỗi lời nói, mỗi hành động đều sẽ bị phóng đại lên gấp n lần, khán giả còn chưa kịp hiểu rõ bọn họ, lỡ mà lại có tiếp xúc gần với những thần tượng kia hoặc là có gì đó khiến fan của bọn họ hiểu lầm, vậy thì đúng là có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.

Túng Phồn đột nhiên vui mừng vì Phí Hành Phong đã sớm thoát khỏi giai đoạn idol, nếu không chuyện tình cảm của cậu với người này sợ là đã không thể thuận lợi được đến vậy.

*


Mỗi xưởng buôn muốn hợp tác cùng Túng Phồn đều đã gửi hàng mẫu của mình đến cho cậu, chả mấy chốc đã nhồi đầy phòng kho ở văn phòng. Trong đó có rất nhiều loại vải chất lượng cao, các phụ liệu đi kèm cũng được làm rất chi tiết, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian chọn lựa nguyên vật liệu cho Túng Phồn, chỉ cần giá cả họ đưa ra hợp lý, cậu sẵn sàng hợp tác lâu dài.

Trong khoảng thời gian này, nhóm thợ thêu bán thời gian cũng mỗi ngày đúng giờ đi làm, có Phương Na giúp cậu giám sát, đồ thêu ra hoàn toàn không sai sót chút nào. Mấy thợ thêu này tay nghề không tệ, tốc độ làm cũng nhanh, vừa cẩn thận lại kiên nhẫn, không dấm giúi trốn việc, cũng không cằn nhằn kêu khó khăn này kia, thái độ làm việc của nhân công như vậy đối với một studio mới mở là rất quan trọng.

Mà bộ quần áo Túng Phồn thiết kế xong cũng đã bắt tay vào công đoạn cắt may, đây không phải trang phục làm riêng cho nghệ sĩ mà là bản vẽ cậu thiết kế trước đó, studio kiểu gì thì kiểu cũng phải có mấy bộ quần áo trưng lên làm gương mặt đại diện chứ. Nếu không khi người khác tới bàn công việc, phòng làm việc của họ đến một bộ quần áo trưng bày đều không có thì khác nào khiến người ta nghĩ họ chỉ há miệng chờ sung thôi đâu.

Vài ngày sau, Rose Color và ê – kíp làm chương trình đúng giờ có mặt tại studio của Túng Phồn.

Cậu tự mình xuống dưới bãi đỗ xe đón bọn họ.

“Thầy Túng!” Nhìn thấy Túng Phồn, năm cô gái đều hớn hở vẫy vẫy tay chào hỏi với cậu.

Leader nói: “Thầy Túng, lại làm phiền anh rồi.”

“Nào có nào có, tôi biết mọi người đến đây đều là có ý tốt.” Túng Phồn cười nói, sau đó lại chào hỏi với mấy người trong tổ chương trình.

Tiết mục này tên gọi là “Những Nghề Bạn Chưa Biết”, hôm nay đội quay phim đi cùng Rose Color đến đây đều là omega, thực sự rất hiếm thấy.

“Giờ bắt đầu quay luôn sao?” Túng Phồn thấy bọn họ đã đặt camera lên vai đâu vào đấy bèn hỏi.

Đạo diễn cười khẽ, nói: “Camera vẫn chưa bật, chờ lát nữa vào thang máy rồi mời bắt đầu quay, tránh làm lộ địa chỉ studio của cậu.”


“Vẫn là mọi người suy nghĩ chu đáo, vậy chúng ta lên trêи đi.” Để quá trình quay được thuận lợi, hôm nay Túng Phồn còn đặc biệt xin một thang máy riêng để sử dụng, đành chịu thôi, ai bảo bây giờ Rose Color hot như vậy chứ, không thể để mấy cô nàng chen thang máy với nhân viên làm việc trong tòa nhà được, quay lại hành trình như vậy thực sự không được tốt cho lắm.

Đến tầng đặt studio, buổi quay chính thức bắt đầu. Đầu tiên, Rose Color sẽ giới thiệu cho mọi người nơi mà các cô đang đi tới, sau đó Túng Phồn mới xuất hiện. Phần mở đầu cơ bản như vậy không có vấn đề gì khó, bọn họ cũng đã quen thân cho nên lúc quay hoàn toàn không bị đơ hay lúng túng.

Sau đó vocal tiếp lời: “Thầy Túng, anh dẫn bọn em đi tham quan phòng làm việc của anh chút nhé.”

Túng Phồn ung dung mỉm cười, nói: “Được chứ. Nhưng mà văn phòng của tôi nhỏ lắm, mọi người đừng có chê là được.”

Dancer dùng hai tay đung đưa túi xách của mình, dáng vẻ tùy ý, kiểu giờ mà cho cô một cái ghế thì nhất định cô ngồi so với sếp tổng trông còn sếp hơn: “To nhỏ không quan trọng, quan trọng là… Thầy Túng thiết kế đẹp.”

“Đừng có tâng bốc lung tung, rồi lỡ mà hiện thực chênh lệch hoàn toàn với lý tưởng, tôi sợ mấy người say này khỏi phải quay chương trình giải trí luôn đấy.” Nhờ có lần cùng quay chương trình với Phí Hành Phong đợt trước, sau đó khi hai người ở chung, cậu cũng thỉnh thoảng sẽ tán gẫu về đề tài này với đối phương nên biểu hiện bây giờ của Túng Phồn so với trước kia thì tự nhiên hơn nhiều, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không. Như mấy câu đùa giỡn mới nói vừa nãy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, mà nói ra lại khiến mình trông có vẻ càng tự nhiên, hòa đồng.

Leader cười ha ha nói: “Không đến nỗi vậy chứ?”

Túng Phồn bất lực nhún nhún vai: “Mọi người cũng biết đấy, studio của tôi mới mở không bao lâu, thực sự không có mấy hàng mẫu đã hoàn thành.”

Leader nhắc lại chủ đề chính của chương trình: “Cái này không thành vấn đề, bọn em đến chủ yếu là để tìm hiểu một chút về quá trình thiết kế thời trang thôi, không định biến chỗ này của anh thành phòng thử quần áo đâu. Nhưng mà sau này đợi thầy Túng thiết kế được nhiều quần áo rồi thì có thể mời bọn em đến chơi.”

Túng Phồn thấy leader là người rất có đầu óc, cực hợp với các chương trình giải trí như này, cậu cười nói: “Mấu cô rõ ràng là coi chỗ của tôi như phòng thử đồ rồi còn gì, chỉ là sớm hay muộn thôi.”


Các cô gái phá lên cười.

“Nhưng mà mọi người nghĩ vậy cũng đúng, chúng tôi làm thiết kế thời trang, quần áo may ra chính là để cho mọi người mặc.” Túng Phồn giả vờ vuốt vuốt lại bộ quần áo mình đang mặc, nói: “Đi nào, các cô nương, để tôi dẫn mọi người đi tham quan phòng làm việc của mình.

Các cô gái đồng thanh đáp: “Ấu kề.”

Vừa bước vào cửa chính phòng làm việc, cái đầu tiên đập vào mắt chính là logo thương hiệu của studio, tổ quay phim ở chỗ logo quay tròn ba phút, giống như không biết nên quay thế nào để diễn đạt lại đầy đủ được mọi phương diện của logo này. Mấy cô gái cũng lộ ra một nụ cười hết sức mờ ám, ý nghĩ của logo rõ rành rành ra như vậy rồi, còn phải nói nữa sao? Chỉ cần không phải là người ngu thì ai mà chả biết.

Mọi người không ai hỏi nhiều về cái này, rõ thế rồi còn hỏi, nhìn giống như là cố ý vậy.

Túng Phồn đầu tiên là giới thiệu cho mọi người khu hành chính, rồi đứng từ xa chỉ vị trí phòng làm việc của mình. Cảnh quay trong phòng làm việc của cậu được xếp ở sau cùng, lát nữa mới vòng trở lại.

Sau đó, đoàn người đi sang khu cắt may. Lúc này, Phương Na và những thợ thêu khác đã bắt tay vào công việc rồi. Trong đó có mấy thợ thêu móc đang ngồi ở vị trí riêng để làm việc. Đây là họa tiết thêu trêи trang phục đặt trước của một nữ nghệ sĩ, bản thiết kế đã ấn định xong xuôi, hai ngày nay mới bắt tay vào công đoạn thêu kiểu Pháp.

Túng Phồn nhân tiện giới thiệu qua về quy trình chế tác lễ phục cho mọi người, cơ bản thì đều là chọn bản thiết kế trước, sau đó tìm loại vải cùng phụ liệu đi kèm, sau đó mới đến công đoạn thêu trang trí. Ở công đoạn này thì có hai cách làm, cách thứ nhất là cắt phần vải dự định sử dụng ra, để thợ thêu trực tiếp thêu họa tiết đã định trước lên, cách thứ hai là thêu một lượng lớn hoa văn trêи vải trước, sau đó, khi nào cần dùng đến sẽ cắt ra. Sau khi phần thêu hoàn thành, sẽ bắt đầu ghép 3D lên manocanh, sau đó mới đến công đoạn may ráp.

Từ thiết kế đến khi hoàn thành một bộ trang phục, các công đoạn đều không khó, cái chính là phải cẩn thận, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nếu chỉ nhìn thành phẩm được làm ra sẽ không thể cảm giác được những cái này. Đặc biệt là khi thêu diện tích lớn, vừa tốn công vừa tốn sức, có nhiều bức thêu chi tiết có khi phải mất cả năm trời mới có thể hoàn thành, cuối cùng chỉ nhận lại một câu đánh giá “Trông đẹp đấy” đã là một chuyện đáng để thợ thêu cùng nhà thiết kế kiêu ngạo thật lâu rồi.

Giọng ca chính trong nhóm thấy Phương Na cùng những người khác đang thêu, bèn nói: “Em tự nhiên nhớ ra một chuyện, trước kia thầy Túng Phồn cũng từng giới thiệu qua về nghề thêu truyền thống của nước mình nhỉ?”

Túng Phồn gật đầu: “Lúc đó đúng là cũng khiến nhiều người cảm thấy hứng thú đối với nghề thêu truyền thống trong nước, cho nên tôi thấy việc có thêm cơ hội để quảng bá về loại hình thủ công truyền thống này là một chuyện rất tốt.”

Sau đó Túng Phồn lại nhấn mạnh giới thiệu Phương Na thêm một lần nữa, nói cô chính là người đã thực hiện bức thêu thanh y lần trước: “Nếu không có dì Phương hỗ trợ, anh Phí chưa chắc đã có đồ đẹp như vậy để mặc đâu.”

Các cô gái cười khúc khích, nói: “Anh Phí cơ á?”


Main vocal: “Thầy Túng ngượng à? Sao không gọi thẳng tên, gọi “anh Phí” nghe xa lạ quá nha.”

Túng Phồn bị trêu chọc cũng không ngượng ngùng gì, nháy mắt một cái rồi nói: “Thỉnh thoảng cũng có lúc tôi gọi anh ấy như vậy đấy.”

Leader: “Em có thể hỏi cái “Có lúc” đấy là lúc nào không?”

Main Dancer bổ sung thêm: “Không phải bọn em tò mò, bọn em chỉ hỏi hộ “Bạn” mình một tí thôi.”

Túng Phồn dở khóc dở cười: “Mấy cô còn nhớ tên tiết mục này là gì không thế?”

Vocal ỏn ẻn nói: “Em có nhớ mà, chính là “Những Nghề Bạn Chưa Biết” đó.”

Vẻ mặt của bốn thành viên khác nhìn vocal chính là “Nhìn cô nhỏ ngốc nghếch này này”, làm vocal bị nhìn mà ngơ ngác không hiểu này là dư nào.

Túng Phồn cười nói: “Đúng thế, có phải tên là “Tình Yêu Bạn Chưa Biết” đâu, cho nên các cô nương đừng có tò mò nữa.”

Biểu cảm trêи mặt vocal lúc này chính là kiểu bị sự ngu ngốc của mình chọc khóc.

Bù lại đầu óc dancer phản ứng rất nhanh, cô vội hỏi: “Đạo diễn ơi, em thấy chị có thể làm một chương trình theo chủ đề này đấy, mùa đầu tiên mới thầy Túng với thầy Phí làm khách mời ha.”

“Đừng có vẽ thêm chuyện cho đạo diễn nữa.” Túng Phồn ra vẻ mình thắng rồi.

Lại nghe đạo diễn nhịn cười nói: “Chúng tôi sẽ cân nhắc, cám ơn thầy Túng đã cung cấp chủ đề mới cho tổ tiết mục, đến lúc đó thầy nhớ phải nhận lời tham gia chương trình đấy.

Lần này đến phiên Túng Phồn ngây ra như phỗng, này là dư nào, cậu chắc chắn, nhất định, kiên quyết không tham gia!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.