Đọc truyện Không Thể Ký Hiệu – Chương 75
02/04/2021
Edit: Nhật Nhật
Chương này là để bù đắp nỗi đau tinh thần ngày hôm qua cho các thím nhé. :)))))))))))))
…
Sau mấy ngày bàn luận, Phí Hành Phong cuối cùng cũng chọn được kịch bản phim, những vấn đề còn lại thì Lý Thiên Lang sẽ xử lý nốt.
Đồng thời, Trình Tịnh cũng đã chọn được địa điểm xây phòng làm việc cho Túng Phồn. Khu đất đó không quá lớn, không ở trong nội thành nhưng cách trung tâm thành phố cũng không xa, có ga tàu điện ngầm, trạm xe buýt cũng nhiều, giao thông rất thuận tiện. Mảnh đất này vốn người ta mua lại tính xây trường mầm non tư nhân, nhưng mà người mua khởi công chậm, chờ người này tìm được đội thiết kế kiến trúc, làm xong bản vẽ thiết kế thì đã có một trường mầm non tư nhân lớn được mở ngay gần đó, người này rõ ràng thấy không thể cạnh tranh được, bản thân lại không tính kinh doanh gì khác, cho nên mới bán lại qua tay.
Đây là do một người bạn của Phí Nguyên giới thiệu, có người này đứng ra đảm bảo, pháp lý của miếng đất này hoàn toàn không có vấn đề gì. Giá bán lại cũng rất hợp lý, Phí Hành Phong bèn sảng kɧօáϊ thanh toán tiền, miếng đất để Túng Phồn đứng tên. Theo ý Phí Hành Phong thì có thể xây một toàn nhà nhỏ ba tầng, phía sau làm nhà kho, phần còn lại ngoại trừ lấy làm chỗ đậu xe thì để trồng cây xanh, mùa xuân với mùa hè trông vừa mát mẻ vừa có sức sống, làm việc trong hoàn cảnh như vậy, tâm tình cũng thoải mái dễ chịu hơn.
Xung quanh khu đất này không có nhà cao tầng che chắn, xây nhà tầng lấy sáng sẽ cực tốt. Đương nhiên cái này còn phải chờ đội thiết kế chuyên nghiệp tới làm.
Mà chỗ Túng Phồn thuê tạm làm phòng làm việc cũng rất tốt. Cách công ty của Phí Hành Phong không xa, sau này hai người có thể tiện đường đi làm, tan tầm với nhau.
Studio tạm thời nằm trong một tòa nhà văn phòng, ở trêи tầng cao, tầm nhìn thoáng đãng, chính là hình kiểu phòng làm việc ban đầu mà Túng phồn muốn. Bởi vì không cần nhiều nhân viên, đặc biệt là không có mấy người cần đúng giờ điểm danh đi làm, cho nên Túng Phồn chỉ thuê hai gian phòng ở phía nam, tính gộp lại cũng chỉ khoảng 180m2. Một gian phân ra làm phòng thiết kế của Túng Phồn cùng phòng làm việc của nhân viên hành chính, phòng kia thì bố trí mấy bàn làm cắt, còn có một phòng riêng lớn, đủ cho mấy người chế tác trang phục cùng một lúc, phần còn lại thì để làm kho chứa đồ. Túng Phồn không định trữ quá nhiều nguyên vật liệu, phải tiết kiệm chi phí nữa nên nhà kho cũng không để quá lớn.
Công ty lắp đặt trang trí nội thất cũng đã tìm được, bởi vì là phòng làm việc đơn giản, cho nên đều dùng các loại vật liệu thân thiện với môi trường, chờ qua tết nguyên đán là có thể nghiệm thu, tháng sau thì chính thức khai trương.
Tiền thuê văn phòng, Phí Hành Phong không tranh trả với Túng Phồn mà để cậu tự xử lý, đây cũng là để tránh gây áp lực cho Túng Phồn, dù sao vất vả mãi mới thuyết phục được cậu đồng ý chuyện mua đất, để cậu tự trả tiền thuê văn phòng cũng là tôn trọng sự độc lập về kinh tế của cậu. Tiền thuê hàng tháng đối với Túng Phồn cũng không phải gánh nặng quá lớn, bên phía OceanWide đã trả tiền thiết kế ban đầu, tiền của cậu vẫn đủ.
Thấy mọi chuyện bên Túng Phồn đã đâu vào đấy, ổn thỏa cả rồi, không cần bà phải bận tâm chỗ nào nữa, Trình Tịnh bèn rời đi trước tết Nguyên đán, so với dự định ban đầu thì sớm hơn mấy ngày, thuận tiện mua một ít đồ tết mang về, để ba mẹ bà vui vẻ một chút.
Cuối tuần, Túng Phồn rảnh rỗi bèn hẹn Phan Huyền đi dạo phố, năm hết tết đến, sở thích của hai người không khác nhau nhiều lắm, thuận tiện đi mua đồ tết luôn, còn có người để hỏi ý kiến. Muộn một chút, Phí Hành Phong và Hứa Bách Vũ sẽ tới gặp họ sau, bốn người bẹn nhau ăn tối.
“Thời gian này tuyến thể của cậu còn thấy trướng nữa không?” Hai người đẩy một xe đẩy hai tầng, ở trong siêu thị người đông nườm nượp chậm rãi dạo quanh, cố gắng đi hết mọi ngóc ngách trong đây, lấy đủ đồ muốn mua một lần luôn.
Siêu thị nhập khẩu bình thường không có nhiều người, nhưng mà đến gần ngày tết thì đâu cũng như nhau cả.
Túng Phồn lấy một ít thức ăn chín, nói: “Cũng được, thỉnh thoảng sẽ hơi trướng, nhưng mà không bị nóng tỉnh nữa, thời gian bị trướng cũng không dài như trước.”
Nếu đã kiểm tra mà không có vấn đề gì, chút chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày thì Túng Phồn cũng không bận tâm đến nó nữa, so ra Phí Hành Phong còn để ý hơn cả cậu.
Phan Huyền gật đầu, giọng nói cũng không lớn: “Tôi có cùng thầy thảo luận về tình huống của cậu rồi, hai người bọn tôi đều nhất trí cho ràng có lẽ cơ thể cậu đang tiến hành phân hóa lần hai.”
Túng Phồn ngây ngốc chớp chớp mắt: “Phân hóa lần hai?”
“Đúng. Người phân hóa không thành công sẽ có xác suất nhất định xảy ra phân hóa lần hai, xác suất này không cao nhưng thực sự vẫn có thể xảy ra. Lấy án lệ trong y học cùng các luận văn nghiên cứu mà nói, phân hóa lần hai chưa từng thấy xuất hiện trường hợp phân hóa thành alpha, một là sẽ phân hóa thành omega, hai là sẽ vẫn ở tình trạng không phân hóa hoàn toàn như cũ.”
“Phân hóa lần hai mà vẫn có thể không phân hóa được hoàn toàn à?” Túng Phồn không hiểu lắm, hỏi lại.
“Đúng.” Phan Huyền bèn giải thích lại cho cậu, “Phân hóa dị dạng là vấn đề do gien di truyền, chỉ cần đoạn gien khiếm khuyết vẫn còn, như vậy chuyện tiếp tục phân hóa không thành công là rất bình thường. Trước mắt y học hoàn toàn không có cách nào khắc phục nhược điểm gien này.”
“Vậy tôi có thể kiểm tra ra là khi nào mình sẽ bắt đầu phân hóa lần hai không?”
Phan Huyền bất đắc dĩ nói: “Không thể kiểm tra được.”
“Vậy là tất cả đều là trùng hợp thôi đúng không?”
“Có thể nói là như vậy.”
“Vậy được rồi.” Nếu đã không biết lúc nào mình mới có thể phân hóa lần hai, vậy cậu cũng khỏi phải quan tâm, tự mình lăn qua lăn lại làm gì, lỡ mà một năm nửa năm nữa cũng không thấy phân hóa, vậy chả phải mất công lo lắng không đâu à, “Vậy phân hóa lần hai sẽ có biểu hiện như thế nào?”
Cái này thì Phan Huyền có thể nói rõ được với Túng Phồn hơn một chút: “Về cơ bản thì cũng giống như phân hóa bình thường thôi, sẽ cảm thấy nóng trong người, pheromone sẽ tăng mạnh đột biến. Nhưng mà cậu là phân hóa lần hai, chỉ cần nhìn tình trạng phát triển của tuyến thể là biết. Nếu như tuyến thể của cậu đột nhiên phát triển toàn bộ, mùi pheromone của alpha sẽ không có nữa, như vậy là việc phân hóa lần hai đã thành công. Còn nếu vẫn cứ như bây giờ, tuyến thể liên tục ba đến năm tháng không thấy bị trướng, vậy có nghĩa là phân hóa lần hai vẫn không thể thành công.”
“Được, tôi biết rồi.” Cái này cậu về phải nói với Phí Hành Phong một tiếng, để đối phương để ý giúp mình một chút.
“Tết năm nay bác sĩ Phan có sắp xếp gì không? Bên bệnh viện có yêu cầu phải trực ban không?” Túng Phồn chọn xong đồ ăn chín lại kéo Phan Huyền đi về phía tủ đồ ăn đông lạnh.
“Có phải đến trực ban, nhưng thời gian còn lại thì không có chuyện gì đặc biệt muốn làm, mùng ba ghé qua thăm nhà Bách Vũ xong thì tôi cũng không có nhiều thân thích phải tới thăm hỏi lắm, thời gian rảnh rỗi ở nhà khá nhiều.” Anh cùng Hứa Bách Vũ bên nhau nhiều năm như vậy rồi, cho dù không đặc biệt sắp xếp, anh cũng đã từng gặp mặt ba mẹ Hứa Bách Vũ trong các bữa tiệc rượu trước đây, chỉ là vẫn chưa chính thức tới nhà ra mắt người lớn mà thôi. Năm nay ba Hứa mẹ Hứa mời anh tới nhà dùng cơm, anh chắc chắn sẽ không từ chối.
Mấy năm này tuy là nhà họ Hứa chưa từng nói gì bảo Hứa Bách Vũ dẫn anh về ra mắt, nhưng đến dịp lễ tết hoặc là sinh nhật của anh, nhà họ Hứa vẫn nhờ Hứa Bách Vũ gửi quà tới, từ đó đến nay cũng chưa từng đứt đoạn. Hứa Bách Vũ dẫn anh đi tham gia tiệc rượu xã giao sẽ có lúc gặp được ba Hứa mẹ Hứa, đối phương đối xử với anh cũng rất ôn hòa, giống như sợ họ sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Hứa Bách Vũ vậy. Bản thân Phan Huyền cũng không phải kiểu người hướng ngoại, thái độ ủng hộ lặng lẽ như vậy của nhà họ Hứa càng làm anh thấy dễ chịu hơn. Bởi vì không có áp lực, tình cảm của anh với Hứa Bách Vũ mới êm đềm suôn sẻ được như bây giờ.
“Tôi cũng vậy. Dì Thang tốt lắm, tuy là tôi chưa gặp bác Hứa, nhưng mà nghe nói ông ấy rất chung tình, Hứa Bách Vũ cũng được di truyền ưu điểm này của ông ấy, anh không biết có bao nhiêu người ghen tị với tình yêu của anh đâu.” Túng Phồn cười, chọc ghẹo Phan Huyền. Cậu cảm thấy đàn ông như Hứa Bách Vũ bây giờ càng ngày càng ít. Đương nhiên Phí Hành Phong cũng rất tốt, nhưng mà không phải giống kiểu của Hứa Bách Vũ.
Phan Huyền ngượng ngùng nở nụ cười: “Cậu và Phí Hành Phong cũng có kém gì đâu.”
Túng Phồn cười khanh khách, nói: “Bọn tôi thì không có vấn đề gì. Fan của anh ấy ủng hộ chúng tôi đúng là rất nhiều, nhưng mà không biết fan bạn gái ở sau lưng mắng tôi thế nào đâu. Chẳng qua tôi cũng chả để ý chuyện này lắm, ai bảo anh ấy là người của công chúng chứ. Với cả lại, Phí Hành Phong yêu tôi là được rồi, người khác có thích hay mắng chửi gì thì cũng kệ đi.”
Phan Huyền không khỏi bật cười vì sự ự tin và trình độ tự luyến của Túng Phồn.
Ra khỏi siêu thị, mỗi người đều xách một túi to, sau đó lên xe của Phan Huyền đi đến nhà hàng đã đặt chỗ từ trước đó.
Lần này họ vẫn đặt bàn ở nhà hàng gia truyền ăn cùng với Trình Tịnh hôm nọ. Túng Phồn rát thích hương vị đồ ăn ở đây, trùng hợp là Phan Huyền cũng vậy, cho nên bốn người mới hẹn ở chỗ này. Số họ cũng may, lúc đặt bàn thì còn dư lại đúng một bàn nhỏ cho bốn người, nếu không thì có khi hôm nay đã không được ăn.
Sau khi đồ ăn lên hết, bốn người bọn họ không uống rượu mà chỉ gọi nước trái cây. Ở đây Túng Phồn với Hứa Bách Vũ là không thân với nhau nhất, nhưng mà bạn bè dùng cơm với nhau nên bầu không khí không hề lúng túng chút nào, trò chuyện cũng vui vẻ tùy ý. Nói chuyện một hồi, Túng Phồn nhận ra Hứa Bách Vũ được nuôi dạy cực kỳ tốt, đúng lúc tiếp lời, đúng lúc đưa ra suy nghĩ cùng quan điểm của bản thân, bầu không khí hài hòa đến nỗi khiến Túng Phồn tưởng mình và Hứa Bách Vũ đã quen thân đến độ không có gì giấu giếm lẫn nhau.
Bốn người cùng ăn cơm cũng không để ý quá nhiều, không cần nói lời khách sáo, cũng không cần nâng chén chúc tụng, thích món nào thì ăn nhiều hơn mọt chút, cũng không cần gò bó, giả bộ khách khí.
Túng Phồn ăn được kha khá rồi bèn chuyển sang nói chuyện với Phan Huyền về đồ ăn, nói những món nào món nào ăn cực kỳ ngon.
Để hai người họ nói chuyện, Hứa Bách Vũ và Phí Hành Phong cũng không gắp thêm đồ ăn cho người yêu mình nữa, mà tự ăn của mình.
Ăn được lửng dạ, Hứa Bách Vũ mới lại lên tiếng: “Túng Phồn, chuyện Túng Sĩ Lương muốn đính hôn cậu có biết chưa?”
Túng Phồn kinh ngạc, nhưng chợt nghĩ đến trận “Đại chiến” hôm đó được chứng kiến tận mắt ở ngay nhà hàng này, cậu hỏi: “Là đính hôn với cái cô trông còn nhỏ tuổi hơn cả tôi ấy à?”
“Cậu biết cô ta à?” Nhà họ Hứa nhận được thϊế͙p͙ mời, nhìn ảnh bên đằng gái thì thấy chắc mới chỉ tầm hai mười tuổi, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Không rõ lắm, nhưng trùng hợp có gặp qua một lần.” Nói xong, Túng Phồn kể lại trận “Đại chiến” hôm nọ cho bọn họ một phen. Trong cái nhìn của Túng Phồn, đấy là chuyện của nhà người ta, chả có gì mà không thể kể, cậu không sợ người khác nghe nó như trò cười, dù sao cậu cũng kể nó như truyện hài mà.
Hứa Bách Vũ cười đến mức ho sặc sụa: “Tôi không biết nên nói mắt cô gái kia có tật hay là Túng Sĩ Lương quá tự tin vào nhan sắc với tuổi tác của mình nữa đây.”
Phan Huyền cũng lắc đầu một cái, không phải anh không tin giữa những đôi chồng già vợ trẻ không phải tình yêu thật lòng, chỉ là lấy nhân phẩm của Túng Sĩ Lương mà nói, nào có omega nào tin vào hai chữ “Thật lòng” của ông ta, nói ra đúng là hết sức thiếu thuyết phục.
“Tôi còn tưởng bị Viên Miên Di gây sự làm trò như vậy, việc này sẽ tung tóe hết chứ.” Túng Phồn thấy vô cùng thấy vọng, không ngờ hai người kia lại vẫn đính hôn, cô gái này xem ra cũng cao tay ra phết, vậy mà có thể khiến nhà họ Túng đồng ý ra phần sính lễ lớn như vậy.
“Mọi người nói coi lễ đính hôn hôm đó liệu có kịch hay xem không?” Hứa Bách Vũ trông có vẻ vô cùng háo hức, nhà họ Túng có gửi thiệp mời cho bọn họ, không cần biết là công hay tư, nhà họ chắc chắn sẽ không tới. Nhưng mà nghe Túng Phồn kể lại trận “Đại chiến” kia xong, anh ta lại thấy hơi hơi hứng thú, muốn đi xem trò hề của nhà kia.
“Khó nói lắm, tôi cũng không biết ngày hôm đó có ai đến tham dự lễ đính hôn của bọn họ không nữa.” Thanh danh của nhà họ Túng bốc mùi như vậy, những nhà có máu mặt, đặc biệt là trong nhà có omega, ai mà muốn tới chứ? Ghét bỏ còn không hết thì có.
“Gần đây Túng Lãng đang làm cái gì, cậu có biết không?” Phí Hành Phong hỏi Hứa Bách Vũ. Chuyện ngồi lê đôi mách trong giới kinh doanh, Hứa Bách Vũ biết nhiều hơn so với hắn.
“Cái này thì tôi không rõ lắm, chỉ nghe nói là dạo gần đây cậu ta không hay về nhà, ngược lại trở thành khách quen của các câu lạc bộ và quán bar rồi.” Nói đến đây, Hứa Bách Vũ chặc lưỡi hai cái, “Cái tên Túng Lãng này cũng đúng là vô dụng, không về nhà thì có ích gì? Có bản lĩnh thì quậy tung lễ kết hôn của hai người kia lên đi, như thế mới giống con ruột của mẹ cậu ta, mới xứng đáng với thân phận con trai Tuesday của mình chứ, có đúng không?”
Túng Phồn phá lên cười, cậu thấy sau này e là không thể xem chuyện cười của nhà họ Túng nữa rồi.