Không Thể Ký Hiệu

Chương 71


Đọc truyện Không Thể Ký Hiệu – Chương 71

29/03/2021

Edit: Nhật Nhật

Lúc Túng Phồn về đến nhà Phí Hành Phong vẫn còn chưa trở lại. Sau nghỉ lễ, công tác của Phí Hành Phong bận rộn hơn nhiều, trọng điểm vẫn là lựa chọn kịch bản phim. Mặt khác, người này còn phải chuẩn bị một mini album để đánh dấu sự trở lại của bản thân, phải thường xuyên gặp mặt với bên chế tác, cho nên đã nói trước với cậu không thể đúng giờ về nhà ăn cơm.

Phí Hành Phong không về, Túng Phồn vui vẻ quyết định nấu bún ốc làm bữa tối. Chỉ cần nấu một túi là ăn no kềnh, lại còn ấm bụng, quả thực là niềm hạnh phúc lớn lao của những kẻ lười.

Phí Hành Phong về không quá muộn, lúc Túng Phồn ăn sắp xong, chỉ còn lại một chút nước dùng thì hắn bước vào nhà.

Trước khi ăn, cậu đã hé cửa sổ ra cho thoáng khí, để mùi bún ốc trong nhà không quá nồng, chỉ có vào phòng ăn mới ngửi ra chút mùi thôi.

“Em lại ăn đồ ăn nhanh.” Phí Hành Phong không biết nên nói Túng Phồn thế nào cho phải nữa. Trong tủ lạnh có để sẵn đồ ăn rồi, chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm lại một chút là được, nhưng mà mấy ngày nay, Túng Phồn rất mê mấy món ăn sẵn kiểu này, nếu hắn không về ăn cơm cùng với cậu kiểu gì cậu cũng ăn mấy cái đó. Cũng không phải nói ăn mấy gói đồ ăn sẵn này không tốt, chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ thôi.

Túng Phồn cười hì hì hỏi: “Anh có muốn ăn không, em đun cho anh nhé.”

Phí Hành Phong lắc đầu: “Trong tủ lạnh có cơm với thức ăn rồi, anh hâm lại là được.” Đồ là hắn mua cho Túng Phồn, giờ cậu lại đang trong giai đoạn thèm mấy món đó, hắn còn có thể nói gì được nữa.

“Em hâm nóng cho anh, anh đi rửa tay thay quần áo đi.” Chút chuyện nhỏ này Túng Phồn vẫn có thể làm được.


Phí Hành Phong cười gật đầu, để Túng Phồn sắp cơm giúp mình.

Túng Phồn ăn no rồi những vẫn ngồi ở bàn ăn không đi, vừa nhìn Phí Hành Phong ăn cơm vừa nói đến chuyện của nhóm nhạc nữ.

Nhóm nhạc này tên là Rose Color, gồm năm thành viên, đã debut được năm năm rồi nhưng đến tận giờ vẫn không thể nổi tiếng, cũng là nhóm nhạc flop số một trong giới ca nhạc. Công ty quản lý của họ vẫn kiên trì không để họ phải giải tán đã là rất có tình có nghĩa rồi, dù sao ai ở vào hoàn cảnh đó thì cũng muốn thay đổi đầu tư cho những hạng mục có thể kiếm ra lợi nhuận hơn.

Phí Hành Phong debut với tư cách là một ca sĩ, đối với thị trường âm nhạc trong và ngoài nước đều rất chú ý, cũng biết đến nhóm nhạc nữ Rose Color này. Không phải hắn đặc biệt chú ý đến họ, mà là vì trước đây giám đốc của nhóm nhạc này có nhờ quan hệ với Diêu Vi Nguyệt để mời hắn hợp tác phát hành ca khúc. Nhưng khi đó công việc của hắn quá bận rộn cho nên không thể nhận lời, chỉ cùng ăn với nhau một bữa cơm.

“Nhóm nhạc này vận khí không được tốt lắm.” Phí Hành Phong nói lại những gì mình biết cho Túng Phồn nghe, đây là đối với Túng Phồn, chứ nếu là người khác, hắn còn lâu mới nói nhiều như vậy, “Năm mà họ ra mắt chính là năm mà trong nước, các nhóm nhạc nữ đang rất hot. Có không ít nhóm nhạc nữ nổi tiếng từ đợt này, Rose Color là một trong số ít các nhóm nhạc không thể hot lên. Công ty quản lý của họ không lớn, giám đốc của họ tiếp quản công ty đang hỗn loạn từ tay cha mình, ra quyết định thành lập nhóm nhạc nữ này, một mặt là muốn giúp công ty kiếm tiền, mặt khác là do thấy mấy cô gái này đã làm thực tập sinh quá lâu, nếu vẫn không ra mắt e là sẽ vì quá tuổi mà bị đào thải, cho nên khi đó mới vội vàng cho họ debut.”

“Bài hát của Rose Color anh có nghe qua rồi, mới đầu bọn họ đi theo phong cách dễ thương trong sáng, nhưng mà những nhóm nhạc nữ đi theo concept này trong nước ngoài nước nhiều vô số kể, họ hoàn toàn không chiếm được ưu thế. Hai năm trước thì chuyển hình đi theo phong cách trưởng thành nữ tính, nhưng vẫn không thể thành công.” Phí Hành Phong chưa từng đào tạo nhóm nhạc nữ, công ty của hắn cũng không bồi dưỡng người mới theo phương diện này, cho nên không thể đưa ra ý kiến gì hữu hiệu, chỉ là biết gì thì nói đó thôi, “Nhóm nhạc này thực lực cá nhân của từng thành viên đều không tệ, nhưng không hiểu sao kết hợp với nhau thì mãi không hot lên được.”

Túng Phồn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, nhóm nhạc nữ như vậy còn ít sao? Thực ra không hề ít chút nào, rõ ràng tài năng nhan sắc đủ cả, chỉ là mãi không thể nổi tiếng mà thôi. Túng Phồn không phải người trong nghề, cậu thấy nếu một nhóm nhạc mãi không hot, nếu thực lực không có vấn đề vậy thì chính là do ca khúc không đủ bắt tai, cuối cùng là thiếu một chút may mắn nữa.

Mà nói đi cũng phải nói lại, hát cái gì thì nổi cái gì thì không, ai mà biết trước được? Đều phải chờ ca khúc phát hành rồi mới có thể biết được. Hơn nữa mỗi năm số ca khúc mới được phát hành không phải ít, muốn bài hát của mình có thể nổi bật trong vô số các ca khúc như vậy, may mắn thực sự đóng vai trò vô cùng quan trọng. Có một số bài hit Túng Phồn thấy nghe rất hay, cậu cũng thấy thích, nhưng lại có những bài nghe mà chả hiểu sao nó nổi, còn có bài bài Túng Phồn nghe thích vô cùng, thành tích lại chỉ bình bình.

Chẳng qua cái này lại khiến Túng Phồn có một ý tưởng mới.

Cậu hỏi: “Thành viên của Rose Color ngoại trừ ca hát chẳng lẽ không phát triển thêm các hướng khác ạ?”

Phí Hành Phong nói: “Hình như họ có tham gia chương trình giải trí, nhưng không phải là thành viên cố định hay chủ chốt, không có tác dụng quá lớn. Đóng phim thì hình như cũng không, có lẽ là khi làm thực tập sinh không học diễn xuất.”


Thông thường, idol khi còn là thực tập sinh sẽ phải học đầy đủ mọi kỹ năng, từ ca hát, vũ đạo, hình thể, cho đến cả vấn đáp, nhưng diễn xuất thì không có trong phạm vi này, cho nên nhiều diễn viên xuất thân là thần tượng diễn đơ không thể đỡ nổi, chỉ có fan tự mang theo 3000 lớp filter là có thể xem được phim họ đóng.

Túng Phồn gật gật đầu, cảm thấy nhóm nhạc nữ này không dễ dàng gì, nhiều năm vẫn kiên trì với ước mơ của mình, không ai rời khỏi nhóm, đồng thời cậu cũng thấy giám đốc của họ cũng y như vậy, làm ăn lỗ vốn mà vẫn kiên trì đến tận giờ, không cần biết thế nào nhưng hai chữ “Kính trọng” chính là dành cho họ.

Nói xong chuyện của người khác, Túng Phồn hỏi đến chuyện của Phí Hành Phong: “Album của anh khi nào thì ra mắt?”

Phí Hành Phong thong dong nói: “Hôm nay đã liên hệ với một nhạc sĩ nổi tiếng để nhờ viết ca khúc rồi, anh tự mình viết thêm hai bài nữa chắc là đủ. Thu âm thì nhanh thôi, chắc khoảng một tuần là xong hết. MV cũng không định làm phức tạp, quay cảnh đơn giản hoặc là quay luôn cảnh ở phòng thu là được.”

Làm như vậy khá là tiết kiệm thời gian, album cũng có thể sớm ra mắt, đến tay người hâm mộ.

Túng Phồn cũng thấy vô cùng chờ mong, trong nhà có một phòng để đàn riêng, bên trong có không ít nhạc cụ nhưng Túng Phồn chưa được nghe Phí Hành Phong chơi nhạc bao giờ. Đương nhiên cậu cũng chưa từng đòi đối phương đàn cho nghe, không phải không muốn nghe, mà là tính chờ khi nào Phí Hành Phong muốn chơi đàn mới nói, dù sao thời gian của họ hãy còn nhiều.

“Nếu có gì cần thì cứ nói với em, em cũng muốn giúp anh làm gì đó.” Túng Phồn nghiêm nghị nói, ra album cũng được, đóng phim cũng được, lần đầu tiên Phí Hành Phong quay lại sân khấu, cậu cũng muốn được góp phần, dù chỉ là chút chút việc nhỏ thôi cũng được. Cậu không cần tên mình xuất hiện ở cuối phim, chỉ hi vọng dùng cách này để truyền đạt sự động viên ủng hộ của mình với người này.

“Được.” Phí hành Phong đáp, kỳ thực Túng Phồn đã có đóng góp rất lớn cho sự quay trở lại của hắn rồi, chứng hưng cảm tăng tiết pheromone của hắn nhờ có cậu mà mới chuyển biến tốt, chả lẽ đây không phải góp công lớn nhất rồi sao?

*

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, Túng Phồn đã bị nóng tỉnh rồi. Áo ngủ của cậu ướt đẫm, tuyến thể sau gáy cũng trướng lên, nhưng những chỗ khác thì không thấy có gì không khỏe.

“Làm sao vậy?” Cậu tỉnh dậy động tĩnh hơi lớn, Phí Hành Phong cũng mở mắt ra, thấy tóc trêи trán Túng Phồn đều là mồ hôi thì lập tức tỉnh hẳn, “Em thấy không thoái mái ở đâu à?”


Túng Phồn cau mày, vò vò tóc của mình: “Em không khó chịu ở đâu cả, chính là bị nóng tỉnh, tuyến thể cảm giác cũng cứ trướng trướng.”

Phí Hành Phong nhích lại gần, nhìn xem tuyến thể của Túng Phồn, tất cả vẫn bình thường, không thấy sưng, chạm lên cũng không thấy nóng, hắn thử ấn ấn lên chỗ đó, hỏi có đau hay không thì Túng Phồn cũng nói là không đau.

Phí Hành Phong bèn đi lấy nhiệt kế đo cho Túng Phồn, nhiệt độ vẫn rất bình thường.

Túng Phồn nhìn dáng vẻ lo sốt vó của Phí Hành Phong, vỗ vỗ đối phương, nói: “Chắc là không sao đâu, lần trước em cũng thấy trướng như vậy một lần, bác sĩ Phan có kiểm tra cho rồi, nói là không có việc gì, mấy hôm nay thấy cũng khá hơn nhiều. Có lẽ do dạo này em thấy hơi áp lực nên mới vậy.”

Phí Hành Phong vẫn không yên tâm, nói: “Anh đưa em đến viện khám xem thế nào.”

Túng Phồn dịu dàng cười với đối phương: “Hôm nay không được, em có hẹn gặp với giám đốc của nhóm nhạc nữ kia rồi. Thế này đi, anh hẹn bác sĩ Phan trước cho em, sáng ngày mốt rồi mình đi khám.”

“… Vậy được.” Phí Hành Phong đành phải thỏa hiệp, mặc dù hắn vẫn cứ thấy không yên tâm, nhưng hôm nay kéo Túng Phồn tới viện khám là không thực tế, huống hồ thoạt nhìn Túng Phồn cũng không có vấn đề gì lớn.

Tắm rửa sạch sẽ, Túng Phồn thấy mình lại là một trang hảo hán, cảm giác sưng trướng ở tuyến thể cũng gần như đã hoàn toàn biến mất, giống như chỉ là đột nhiên thấy trong người không khỏe thôi.

Ăn sáng xong, Túng Phồn tự mình lái xe đến công ty quản lý OceanWide Entertainment của nhóm Rose Color.

Nói đến công ty OceanWide Entertainment này thì đúng là địa chỉ có hơi khó tìm, không nằm cùng trong khu của các công ty giải trí chỗ Phí Hành Phong mà nằm trong một khu dân cư cũ, còn được cải tạo lại từ một căn nhà ba tầng, bề ngoài nhìn vô cùng cổ kính. Nếu không phải có Diêu Vi nguyệt giới thiệu, Túng Phồn có khi đã nghĩ nó là công ty ma chuyên lừa đảo rồi cũng nên.

Nhưng mà nói gì thì nói, bây giờ mấy công ty ma toàn đi thuê văn phòng lớn sang xịn mịn, chỉ sợ biểu hiện nghèo túng quá người khác lại không tin tưởng, không lừa được tiền, nghĩ như vậy thì OceanWide đúng là rất thành thật.

Túng Phồn đi vào nói rõ mục đích đến đây ngày hôm nay của mình, nhân viên lễ tân lập tức nhiệt tình kêu cậu đợi một chút, không lâu sau, giám đốc Hải Tuy của họ đã tự mình đi xuống tiếp đón Túng Phồn.


Hải Tuy cũng tầm trạc tuổi như Diêu Vi Nguyệt, là một beta, dáng người vừa cao vừa mập, nhưng mà không phải kiểu mập phát tướng, nhìn rất thành thật phúc hậu, trong lúc chào hỏi cũng không nói mấy câu khách sáo hay thổi phồng Túng Phồn quá mức, khiến cậu trò chuyện cũng thấy thoái mái hơn.

“Thành viên trong nhóm đã chờ sẵn ở phòng họp rồi, tôi dẫn cậu qua đó.” Hải Tuy cười ngốc nói.

“Được, giám đốc Hải vất vả rồi.” Hợp tác với người khiêm tốn như vậy, Túng Phồn thấy trạng thái của mình tốt hơn, cũng không keo kiệt đưa ra các tác phẩm thiết kế tốt nhất.

“Ây, cậu cứ gọi anh là anh Hải được rồi, tính ra anh với anh Phí cũng coi như có quen biết, cậu không cần khách sáo vậy đâu.”

“Vậy được, anh Hải.” Túng Phồn đáp.

Nhìn từ bên ngoài, có lẽ sẽ thấy công ty này hơi cũ nát, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, thiết bị được lắp đặt bên trong không tệ lắm, không xa hoa nhưng cũng không đến nỗi là tồi tàn.

Trêи đường đi đến phòng họp, Hải Tuy nói: “Đừng nhìn Rose Color không nổi, các nghệ sĩ khác trong công ty cũng vậy, tuy không quá hot nhưng vẫn có thể kiếm ra tiền, cho nên công ty mới có thể trụ được đến giờ.”

“Anh Hải không kéo đầu tư à?” Túng Phồn hỏi. Cậu nhớ trước đây nói chuyện phiếm với Phí Hành Phong có lần nhắc tới, những công ty giải trí không đủ vốn tự kinh doanh nữa, sắp phải phá sản sẽ chọn cách sáp nhập với công ty khác, hoặc là trở thành hình thức công ty mẹ công ty con, như vậy vẫn có thể tiếp tục kinh doanh, lỡ là push được ai nổi tiếng vậy thì lập tức có thể xoay người.

Hải Tuy cực chẳng đã nói: “Cũng không phải không muốn kéo đầu tư. Lấy quan hệ của cậu với Vi Nguyệt, anh cũng nói thẳng, có nhiều người đầu tư trong lòng có ý định không sạch sẽ, cho nên quan điểm kinh doanh của anh với mấy người họ không hợp, anh thà là không kiếm được tiền chứ không thể coi mấy đứa nhỏ trong công ty như hàng hóa đem ra trao đổi.”

Trong lòng Túng Phồn sinh ra sự tôn kính đối với Hải Tuy, cái này nói thì dễ, nhưng trong cái chảo nhuộm màu lớn như giới giải trí này, có thể giữ vững quan điểm như vậy thực sự là hiếm thấy.

“Anh Hải vất vả rồi.” Nụ cười trêи mặt Túng Phồn cũng tươi sáng hơn trước.

Hải Tuy ngượng ngùng “Ây” một tiếng: “Vất vả gì đâu chứ, chỉ là muốn nghệ sĩ trong công ty, không cần biết có hot hay là không, đừng ở bên ngoài gây chuyện rắc rối, đối xử hoà thuận với nhau, kiếm được miếng cơm ăn là tốt rồi.”

Đi vào phòng họp, năm cô gái ở bên trong cùng lúc đứng lên, nói với Túng Phồn: “Chào thầy Túng! Chúng tôi là Rose Color, nhóm nữ flop nhất trong lịch sử!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.