Không Thể Ký Hiệu

Chương 61


Đọc truyện Không Thể Ký Hiệu – Chương 61

18/03/2021

Edit: Nhật Nhật

Túng Phồn chỉ xem liếc qua tin tức của Liêu Bảo Song và Túng Lãng xong lại tiếp tục bận rộn làm việc. Mãi đến tận khi Phí Hành Phong tới đón, cậu mới lôi điện thoại ra xem kỹ thêm mấy tin tức liên quan.

Người từng nổi tiếng trêи mạng xã hội như Liêu Bảo Song đã khóa trang cá nhân của mình lại, đang lý sẽ không được nhiều người chú ý như vậy. Nhưng việc lần này đúng lúc lại kiên quan đến hai gia tộc khá có tiếng trong giới kinh doanh, lại dính dáng đến không ít các vấn đề nhạy cảm khác, như là: Alpha đánh đập omega, sẩy thai, cảnh sát can thiệp… Kèm theo đó là những phỏng đoán khác nữa, tại sao lại ra tay đánh người trong bệnh viện, đứa trẻ là con của ai, vân vân mây mây… không có cái nào là không kϊƈɦ thích sự tò mò của cư dân mạng, mức độ quan tâm tự nhiên là cao chưa từng thấy.

Theo những gì Túng Phồn biết, thì tình huống lúc đó chính là, Liêu Bảo Song tới bệnh viện xóa ký hiệu, nhưng lúc làm kiểm tra thì phát hiện mình đã mang thai, hơn nữa còn mang thai ngoài dạ con, cho nên phải tiến hành nạo thai. Túng Lãng tới bệnh viện, chưa biết tình huống thế nào, không thèm hỏi lấy một câu đã ra tay đánh Liêu Bảo Song, thành ra cô ta còn chưa kịp lên bàn giải phẫu đã sảy thai. Chuyện xảy ra được độ một tiếng thì Túng Sĩ Lương và cha mẹ Liêu Bảo Song đều đã có mặt ở bệnh viện, bầu không khí giữa hai bên đều không tốt, nhưng vẫn cố giữ lý trí để trao đổi phương án giải quyết. Cho đến khi mẹ của Túng Lãng – Viên Miên Di xuất hiện. Bà Viên vừa tới nơi đã chửi ầm lên, sau đó lao vào cấu xé với mẹ của Liêu Bảo Song, lúc đó cục diện mới vượt ra khỏi tầm khống chế. Hiện tại hai nhà Túng – Liêu đã công bố hủy bỏ hôn sự giữa hai nhà, nhà họ Liêu cũng bày tỏ thái độ, đối với việc Túng Lãng hành hung Liêu Bảo Song sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Hóng chuyện suốt một đường, Túng Phồn thấy quai hàm kinh ngạc đến không thể khép lại của mình có hơi bị mỏi.

Cái bà Viên Miên Di này đúng là một nhân tài, lúc trước mắt Túng Sĩ Lương có đờm hay sao mà lại nhìn trúng con giáp thứ mười ba kiểu này? Hay là tại khẩu vị Túng Sĩ Lương khác người, chỉ thích cái kiểu như này nhỉ?

Lúc ăn cơm tối, Túng Phồn không nhìn được dè bỉu sở thích kỳ lạ của Túng Sĩ Lương một hồi.

Phí Hành Phong nghe cậu nói thì bật cười: “Con người ai cũng sẽ giả vờ, Túng Sĩ Lương như vậy mà Viên Miên Di cũng như vậy. Không biết Túng Sĩ Lương nhìn thấy cảnh ngày hôm nay có hối hận sao lúc trước mình lại đi ngoại tình không nữa.”

Túng Phồn cuốn một dĩa mì Ý, nói: “Anh đề cao Túng Sĩ Lương quá rồi, cùng lắm ông ta sẽ chỉ hận sao lúc trước mình lại nhìn trúng Viên Miên Di thôi, chứ không nghĩ gì đến việc hối hận vì đã không chung thủy đâu.”

Túng Phồn nói không phải không có lý, mấy tên đàn ông bã lúc nào có một đăc điểm chung, đó chính là luôn cảm thấy mình không làm sai cái gì, nếu có thì cũng là do người khác sai.

“Anh nói xem, lần này liệu Túng Lãng có phải ngồi tù không?” Chuyện lần này Túng Lãng làm đã dính đến trách nhiệm hình sự rồi.

Phí Hành Phong cũng không dám nói chắc: “Phải xem lý do cậu ta ra tay đánh người là gì đã, nếu chỉ bởi vì Liêu Bảo Song muốn xóa ký hiệu, vậy thì chắc chắn phải ngồi tù không còn gì để tranh cãi nữa. Nhưng nếu có nguyên nhân khác, nói không chừng tìm được một luật sư tốt thì có thể biện hộ thành do kϊƈɦ động nên mới hành xử như vậy. Với cả sức khỏe của Liêu Bảo Song cũng không bị ảnh hưởng nhiều, hẳn là sẽ không xử nặng.”


“Không biết trong vụ này Ngô Sắt đóng vai trò gì. Vậy mà không kéo được anh ta ra, vận may của người này đúng là không tệ.”

“Phải nói là do hắn trốn nhanh.”

Sau khi ăn xong, Phí Hành Phong bỏ bát đũa vào máy rửa chén, chuẩn bị đi tắm một cái rồi ra xem phim với Túng Phồn.

Túng Phồn đã đi chọn phim rồi, cậu có rất nhiều thể loại phim muốn xem, nhưng mà nếu hai người cùng xem thì vẫn phải cân đối thể loại yêu thích của cả hai một chút. Cậu không muốn trong lúc xem, Phí Hành Phong ngủ gật, hoặc là bản thân mình mất tập trung, ảnh hưởng trải nghiệm khi cùng xem phim với nhau của cả hai người.

Ngay khi Túng Phồn còn đang bận nghĩ xem chọn phim A hay là phim B thì Phí Hành Phong nhân được điện thoại của thư ký, nói Liêu Bảo Song viết tâm thư đăng lên trêи mạng, còn kéo cả Túng Phồn vào.

Phí Hành Phong đối với hành vi này của cô ta không có đến nửa xu kinh ngạc, giọng điệu vẫn như thường, chỉ nói thư ký liên lạc trước với tổ pháp lý và quan hệ công chúng để họ chuẩn bị sẵn sàng.

Phí Hành Phong còn chưa nói chuyện xong, Túng Phồn đã nhận được điện thoại của Tống Hưởng, kể lại chuyện này cho cậu. Tống Hưởng hôm nay không có cảnh quay nào nên cũng ôm điện thoại hóng hớt cả một buổi trưa.

“Anh Phồn, anh đừng có lo, bàn bạc lại với sếp một chút xem, công ty cực kỳ có kinh nghiệm xử lý mấy chuyện thế này.” Tống Hưởng an ủi Túng Phồn.

Túng Phồn thực sự không lo lắng gì, thứ nhất cậu không làm chuyện gì sai, thứ hai Liêu Bảo Song muốn kéo cậu xuống nước thì cũng phải tự nhìn xem bản thân mình có sạch sẽ không đã.

“Yên tâm đi, anh Phồn của cậu cũng không phải thằng nhóc lên ba, anh đi xem cô ta đăng cái gì lên đã rồi nói sau.” Túng Phồn mỉm cười nói, “Cậu chăm chỉ quay phim đi, ít hóng chuyện lại, có thời gian rảnh, cậu nghiên cứu kịch bản hay là xem thêm mấy quyển sách dạy diễn xuất thì tốt hơn đấy.”

Bị Túng Phồn nói như thế, Tống Hưởng lập tức không còn tí ham muốn an ủi đối phương nào nữa: “Anh làm em thấy như quay về hồi còn đang học cấp ba, chuẩn bị thi đại học ấy, vừa rời quyển sách giáo khoa ra đã bị mẹ em la rồi.”

Túng Phồn cười ha ha, nói thêm mấy câu nữa với Tống Hưởng xong mới cúp máy.

Lúc Phí Hành Phong đi tới nói lại cho cậu chuyện này, cậu cũng vừa xem xong bức tâm thư sướt mướt của Liêu Bảo Song.

Bài viết được đăng trêи trang chủ đã xóa sạch những trạng thái trước kia, nói: Tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới, không cần vướng bận hôn sự giữa hai gia đình, hơn nữa tôi và Túng Lãng thực sự không hợp nhau, từ tính cách cho đến suy nghĩ, mọi cái đều không hợp, thực lòng không muốn sống tiếp một cuốc sống như thế. Không ngờ lúc đi xóa ký hiệu lại phát hiện bản thân đã mang thai, sợ thì có sợ, nhưng vì mang thai ngoài dạ con nên không còn cách nào khác chỉ đành phá bỏ. Tôi nghĩ như vậy cũng được, coi như hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với Túng Lãng, cũng coi như ông trời thương xót mình. Nhưng làm giải phẩu này cần có người ký tên xác nhận, bởi vì đây là quyết định của riêng tôi cho nên không dám nói cho cha mẹ biết, cũng không muốn làm phiền đến bạn bè là omega của mình cho nên mới nghĩ đến vị hôn phu trước là Túng Phồn. Tôi liên lạc với Túng Phồn, anh ta cũng đã nói đồng ý giúp tôi ký tên làm phẫu thuật, còn nói tôi cứ ở bệnh viện chờ. Không ngờ anh ta lại báo chuyện này cho Túng Lãng biết, Túng Lãng đến phòng bệnh của tôi, chưa hỏi gì đã ra tay đánh người, khiến tôi sảy thai, trêи người cũng có nhiều chỗ bị bầm tím.


Tôi không biết vì sao Túng Phồn lại làm như thế. Chuyện đổi người đính hôn lần trước không phải do ý của tôi, mà là do Túng Phồn lúc phân hóa có vấn đề, không thể phân hóa hoàn toàn thành alpha mà là đồng thời cả A cả O. Hai người chúng tôi không thể có tương lai, tôi mới đành lựa chọn Túng Lãng. Cái này cũng là ý của cả hai nhà. Túng Phồn vì thế mà hận tôi, tôi có thể hiểu, nhưng tại sao anh ta có thể trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, hại tôi như vậy.

Hơn nữa, bây giờ Túng Phồn đang hẹn hò với Phí Hành Phong, cậu cả nhà họ Túng, cũng chính là người cùng Phí Hành Phong tham gia chương trình giải trí lần trước. Tôi nghĩ cho dù Túng Phồn không vì chính bản thân mình thì cũng sẽ nghĩ cho hình tượng của Phí Hành Phong, có không ưa tôi, oán hận nhà họ Túng, ghét bỏ Túng Lãng thì cũng không cần bán đứng tôi như lần này.

Giờ cả thể xác và tâm hồn của tôi đều đã mệt mỏi, chỉ mong có thể nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện, bắt đầu một cuộc sống mới. Hi vọng mọi người có thể để sự việc lắng xuống, chuyện giữa hai nhà đã có kết quả, sau này sẽ chỉ là người quen xa lạ, hi vọng nhà họ Liêu có thể rời xa tầm mắt của mọi người, cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi khôi phục.

Bức tâm thư này phải nói là Liêu Bảo Song đã rũ sạch trách nhiệm của mình và nhà cô ta ra, hình tượng phụ nữ giác ngộ được lý tưởng của bản thân, muốn tự lập tự cường vô cùng hoàn hảo, mà giữa đường lại bị Túng Phồn phá hoại dẫn đến kết quả như bây giờ, hại cô ta bị toàn dân lấy ra bàn tán, chẳng khác nào bị người ta xát muối lên miệng vết thương.

Túng Phồn xem mà muốn like cho cô ta một cái ghê gớm, gì chứ nói về chuyện đổ lỗi cho người khác, đóng giả người qua đường vô tội, cô ta mà nhận mình số hai thì chắc không ai là số một nữa, bị thương thành như vậy rồi mà vẫn còn sức đăng tâm thư, thanh minh thanh nga.

Bình luận bên dưới dòng tâm thư của cô ta cũng vô cùng kịch liệt.

[Cái tên cặn bã Túng Phồn, nhanh đi chết đi!]

[Lá Phong Đỏ kiên quyết không đồng ý cho Phí Hành Phong hẹn hò yêu đương với người như vậy!]

[Lần trước xem chương trình đã cảm thấy hai người này có gì đó mờ ám rồi, quả nhiên là hẹn hò mà không chịu công khai. Lừa gạt tình cảm của Lá Phong Đỏ, thật là kinh tởm.]

[*Ôm một cái*, Liêu tiểu thư, sau này sẽ khá hơn thôi.]

[Đánh giá cao sự thắng thắn của Liêu Bảo Song, loại cặn bã xã hội như Túng Phồn không xứng với Phí Hành Phong!]

[Người nhà họ Túng đều giống nhau hết, để người như thế chiếm của cải của xã hội làm giàu thực sự là một sự sỉ nhục.]

[Túng Phồn, nhanh xin lỗi Liêu Bảo Song!]


[Phân hóa không thành công? Đúng là báo ứng mà, nhân phẩm không ra gì, dị dạng là đáng đời.]

[Hi vọng cô Liêu có thể nhanh bình phục, sống cuộc sống của riêng mình.]

[Nếu Phí Hành Phong không chịu chia tay với Túng Phồn, tôi sẽ lập tức thoát fan!]

Còn có không ít bình luận mắng chửi, nhục mạ khác bên dưới, comment mắng Phí Hành Phong cũng không ít.

Túng Phồn hít sâu một hơi, thời đại công nghê internet, cậu đã thấy nhiều anh hùng bàn phím, những người nhìn từ góc nhìn thượng đế, nhưng khi những lời như vậy nhằm về phía mình, Túng Phồn vẫn cảm thấy khó chịu. Mặc dù chuyện này không phải sự thực, nhưng ngôn từ công kϊƈɦ ác ý như vậy đều sẽ tạo thành tổn thương đối với người trong cuộc, cũng khiến những người không biết chuyện hiểu sai mọi việc.

“Đừng đọc nữa, anh đã sắp xếp để tổ pháp lý ra công hàm luật sư làm sáng tổ giúp em rồi.” Phí Hành Phong nói. Đây là một cách làm tốt, cũng là phương pháp thường được sử dụng trong giới giải trí.

Túng Phồn lắc đầu một cái: “Nói thật, mấy cái khác em thấy chả sao hết, nhưng mà nói chúng ta không xứng em không nhịn được.”

Có lẽ trong mắt người khác, trọng điểm để ý của Túng Phồn lệch tông nghiêm trọng, nhưng mà cậu chỉ để ý đúng cái này, để ý người ta nói nếu cậu với Phí Hành phong không chia tay họ sẽ thoát fan. Chuyện hai người yêu đương chắc chắn sẽ có người không chịu được mà thoát ly đội ngũ người hâm mộ, cái này thì cậu không quan tâm, đó là chuyện thần tượng nào khi công khai yêu đương cũng sẽ gặp phải. Nhưng cậu để ý là chuyện này không đáng, cậu không làm gì sai, cũng không muốn vì mấy lời ôm nghèo kể khổ của Liêu Bảo Song mà ảnh hưởng đến lượng fan của Phí Hành Phong.

“Anh đăng giùm em một cái Weibo, nói cho mọi người biết nửa tiếng sau em sẽ ở phòng phát sóng trực tiếp đáp trả tâm thư của Liêu Bảo Song.” Túng Phồn đanh mặt nói. Weibo của cậu chỉ là tài khoản nhỏ, cho dù đăng bài cũng không ai chú ý tới, cứ thế livestream thì người vào xem phần lớn là fan của cậu, không có tác dụng quá lớn, nếu đã muốn làm sáng tỏ mọi việc, vậy thì đương nhiên phải để cho càng nhiều người biết càng tốt.

“Em chắc không?” Phí Hành Phong sợ lúc đó cư dân mạng bình luận khó nghe lại khiến Túng Phồn không vui.

“Em chắc.” Túng Phồn đứng lên nói: “Em đỉ chỉnh lại thiết bị, chuyện này làm sáng tỏ sớm lúc nào hay lúc đấy, anh tìm người lấy video giám sát ở bãi đỗ xe bệnh viện luôn cho em, chuẩn bị trước cho mọi tình huống.”

Phí Hành Phong tôn trọng mọi quyết định của Túng Phồn, gật đầu đáp lại.

Nửa tiếng sau, Túng Phồn bắt đầu livestream. Bởi vì không có đèn rọi nên màn hình không được sáng lắm, nhưng vẫn đủ để mọi người có thể nhìn rõ.

Phòng làm việc của Phí Hành Phong cũng đã liên lạc trước với bên ứng dụng phát sóng trực tiếp, để bọn họ sắp xếp thêm nhân viên quản lý phòng live, kiểm soát hiện trường.

Màn hình vừa sáng lên, bình luận bên dưới đã bay lên tới tấp, rất nhiều cái đều đang mắng chửi Túng Phồn, đương nhiên cũng có bình luận hỏi xem là có chuyện gì xảy ra.


Túng Phồn không làm gì khác, chỉ ngồi ở phía trước máy quay.

“Ai đang mắng tôi thì trước hết dừng lại đi, tôi đã đóng phần bình luận lại rồi, không thấy gì hết, có thời gian đánh chữ, không bằng dựng thẳng lỗ tai của mình lên, cẩn thận nghe những gì tôi sắp nói.” Biểu cảm trêи mặt Túng Phồn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn khác với phong cách nhẹ nhành thoải mái trước đây, cũng không cố làm ra vẻ thê thảm, hay bản thân yếu đuối bị người bắt nạt.

“Đầu tiên, tôi muốn nói, tôi đúng là phân hóa không hoàn chỉnh, nhưng đây không phải là vấn đề, cũng không phải là cái cớ để một vài người đem ra làm lý do công kϊƈɦ tôi, bớt khẩu nghiệp đi một tí, nếu không người các người mắng không chỉ có tôi mà còn bao gồm thất cả những người cũng bị phân hóa dị dạng như vậy.”

“Thứ hai, mời mọi người nghe một phần ghi âm. May mà tôi đã có dự liệu trước, sợ gặp phải chuyện không hay. Đừng hỏi tại sao tôi lại ghi âm, nếu mọi người là tôi, e là chỉ hận không thể găm bút ghi âm khắp người rồi, sau đó mỗi lần nghe một cuộc điện thoại đều phải ghi âm từ đầu đến cuối, chỉ sợ bút ghi âm thu tiếng bị sót, lại bị người ta đổ vấy cho.” Nói xong, Túng Phồn trực tiếp bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện điện thoại của mình và Liêu Bảo Song lên.

Phần mở đầu bị thiếu mất một đoạn, rõ ràng là do Túng Phồn đột nhiên nghĩ ra mới ghi âm lại. Nhưng phần ghi được cũng đã đủ cho mọi người nghe rõ, từ Liêu Bảo Song giả bộ thê thảm không xong chuyển sang đe dọa Túng Phồn như thế nào, nghe thế nào cũng không thấy giống người vô tội bị hãm hại tí nào.

[Ây dô… Mặt có hơi dát…]

[Cái đệch, Liêu Bảo Song này lật mặt nhanh như quạt chả vậy.]

[Hóa ra là uy hϊế͙p͙ bắt Túng Phồn phải tới, tôi phục rồi.]

[Mang thai ngoài dạ con mà còn nói là vấn đề nhỏ, rõ ràng là muốn gạt người tới ký tên mà.]

[Cú xoay người này làm quá đẹp.]

Phát lại đoạn ghi âm xong, Túng Phồn mỉm cười nói: “Tôi đúng là đã đồng ý như không tới, vừa dập máy đã nhắn tin báo cho Túng Lãng, Nguyên nhân có bốn cái: Thứ nhất tôi với cô Liêu Bảo Song đây đã sớm không có quan hệ gì, bản thân tôi cũng đã rời khỏi nhà họ Túng, độc lập sinh sống, cho nên cô Liêu với tôi chỉ là người dưng nước lã, tôi không có quyền cũng không có nghĩa vụ phải tới ký tên xác nhận giải phẫu cho một người xa lạ. Thứ hai, nếu tôi đi, trở về tôi biết giải thích với bạn trai mình như thế nào đây? Cứ vậy đi ký tên cho người cũ làm phẫu thuật, chẳng lẽ không buồn nghĩ cho cảm nhận của người hiện giờ đang ở cạnh mình sao? Giấu diếm đi, nếu anh ấy biết thì tôi biết nói kiểu gì? Thứ ba, bởi vì chuyện đổi người đính ước mà quan hệ giữa ba người, tôi, Túng Lãng và cô Liêu đã hoàn toàn cắt đứt. Không phải vì tôi phân hóa dị dạng mà cứ quấn lấy cô Liêu, tôi và cô ta là đính ước giữa hai nhà, đâu có tình cảm sâu nặng gì với nhau, nhưng chỉ riêng việc chưa giải trừ hôn ước với tôi mà cô ta đã cùng Túng Lãng ký hiệu hoàn toàn, tôi bị người ta cắm sừng chứ không phải não bị thoái hóa, sao lại muốn đi ký tên cho người từng đối xử với mình như vậy? Cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, một sự trùng hợp ngẫu nhiên vô cùng khéo, sáng nay tôi cũng tới bệnh viện kia làm kiểm tra sức khỏe, lúc đi ra thì thấy cô Liêu đi vào, nhưng cô ta không đi một mình mà đi cùng người khác, người đó chính là Ngô Sắt. Trong bãi đỗ xe hãy còn video từ camera giám sát đây, cái này cô Liêu không ngờ đến đúng không? Rõ ràng là hai người cùng đi, thế mà lúc cô ta gọi cho tôi lại nói không ai ký tên xác nhận cho mình. Nói thật, quan hệ của tôi với cô ta có thân thiết bằng với Ngô Sắt không? Qua mấy chuyện lần trước, tôi thấy chắc là không? Ngô Sắt còn không ký tên cho cô ta, lại bảo tôi tới ký, nghĩ tôi là tên ngốc sao?”

Lúc này, khu bình luận đã nổ tung rồi, không còn ai mắng mở Túng Phồn nữa, thay vào đó là tên của Ngô Sắt không ngừng bị gọi hồn.

Túng Phồn đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy: “Nói tóm lại, tôi hoàn toàn không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải đi ký tên phẫu thuật cho cô Liêu. Người cần đến là người nhà, hoặc là người chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận của cô ta mới đúng. Sau khi tôi dọn ra khỏi nhà đã xóa bỏ hầu hết các số liên lạc cũ, bao gồm cả số điện thoại của cha mẹ nhà họ Liêu. Thêm nữa, tôi ghét nhất bị người khác lấy Phí Hành Phong ra để đe dọa, đây là chuyện giữa Liêu Bảo Song và Túng Lãng, không có một xu nào liên quan đến người ngoài như tôi. Cho nên tôi mới báo tin lại cho Túng Lãng để hai người bọn họ tự mà giải quyết với nhau.”

“Liêu Bảo Song đang ở bệnh viện, lại là omega được pháp luật bảo vệ, cô ta cũng không nói chuyện mình đang mang thai với tôi, cho nên tôi đơn giản báo cho Túng Lãng để cậu ta tự mình đến đó, sao ngờ được đối phương thế mà động tay đánh omega, tôi chỉ làm những gì cảm thấy mình có thể làm mà thôi.” Túng Phồn nói, “Về việc tại sao Túng Lãng lại đánh người, tôi không biết. Cái này chỉ có thể để chính cậu ta giải thích.”

Túng – siêu vô tội – Phồn có tình có lý giải thích lại tất cả mọi chuyện. Những người tới hóng hớt sau khi biết được chân tướng thì cũng không ghét cậu nữa, thậm chí có không ít người còn đi ra xin lỗi Túng Phồn. Cậu cười cười, tiếp tục nói: “Tôi vội vàng đứng ra giải thích chuyện này, không phải vì sợ mọi người mắng tôi. Mà sắp tới tôi sẽ cùng Phí Hành Phong về nhà gặp cha mẹ anh ấy, hình tượng bản thân phải tốt mới không bị xoi mói, đúng chứ?”

Lần này khu bình luận càng nổ dữ dội hơn, màn hình chết đứng không nhúc nhích, chỉ còn mỗi một hàng dấu chấm hỏi dài dằng dặc cùng dòng chữ “Fuck U”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.