Đọc truyện Không Thể Không Yêu – Vu Triết – Chương 17: Lạt Mềm Buộc Chặt
Chuông di động kêu cả nửa ngày Kiều Dương mới tỉnh lại từ trong mơ nhưng vẫn nằm im không động đậy, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu mới nhớ ra đây không phải nhà mình, đưa tay sờ soạng sang bên cạnh, sờ trúng người nào đó, dựa vào xúc cảm mà đoán, à người này là Lăng Tiêu.
Vì thế lúc này cậu mới nhớ đang ở nhà Lăng Tiêu, thuận tay nhéo eo anh một phát: “Đi lấy điện thoại giúp em đi.”
“A…” Lăng Tiêu bị véo cho tỉnh ngủ, chống người dậy, đi được nửa đường thì ngã ngửa: “Lưng anh đau.”
“Đau trứng ấy”, Kiều Dương đá chân, “Đi lấy.”
“Trứng không đau…!Em tự lấy di động một lần đi.”
“Tiểu gia không muốn động.”
“Ai…” Lăng Tiêu đứng bên giường chuẩn bị xỏ dép, chuông điện thoại ngừng reo, “Dừng.”
Anh vui vẻ nằm xuống giường nghĩ nghĩ rồi lật người đè lên Kiều Dương: “Vừa lúc, đánh thức.”
“Đờ mờ anh, lăn xuống.” Kiều Dương hết đẩy rồi đá Lăng Tiêu sang bên cạnh.
“Nhịn không tốt đâu.”
“Không thích, chẳng phải anh vừa kêu đau lưng à, có tin ông đây vác cả anh cả giường ném xuống lầu không.”
Lăng Tiêu đứng lên, trước khi Kiều Dương kịp phản ứng thì khoanh chân đè cậu xuống: “Em thử ném xem.”
“Ai cha đệt mợ, anh động dục à.” Kiều Dương đẩy anh xuống, “Ngồi tử tế.”
Lăng Tiêu cười cười không nói chuyện, cúi xuống hôn môi Kiều Dương, ngựa quen đường cũ đưa lưỡi vào trong, tay duỗi dần xuống.
Kiều Dương hết cách xoa lưng anh hai cái, đang định đáp lại thì chuông điện thoại lại reo, lần này là nhạc chuông khác.
“Ài”, Lăng Tiêu buồn bực, quay đầu liếc di động, “Không nghe được không?”
“Không được, cái này nhất định phải nghe.
Lần này là Từ thiếu gọi, lấy cho em.”
“Anh vẫn luôn cảm thấy em đến với thế giới này là để hành hạ anh,” Lăng Tiêu trượt khỏi người Kiều Dương, xuống giường lấy điện thoại, “Giờ anh thấy không đúng, phải là Từ Tiếu Thiên.”
“Cút, nó hành hạ anh kiểu gì?”
“Nhạc chuông phải cài riêng, điện thoại không thể không nghe một lần, em nói xem giấm này anh phải ăn thêm bao nhiêu năm nữa.” Lăng Tiêu ném điện thoại cho Kiều Dương.
“Ngu ngốc”, Kiều Dương nhận di động, nói chuyện với người bên kia, “Tìm tiểu gia có việc gì?”
“Ông đây gặp phải thằng vô cùng biết phá hoại.” Âm thanh bên Từ Tiếu Thiên rất ồn ào, hình như đang ở nhà ga, có người đang hét lên mau lên tàu tới rồi.
“Làm gì đấy? Mày đang ở đâu?”
“Nhà ga.”
“Mới đi một ngày đã về? Sao thế?”
“Vì không mang đồ lót để thay.”
“Mày thẹn thùng như thế từ bao giờ vậy”, Kiều Dương cười, “Ngày trước chính mày chỉ quấn độc cái khăn tắm che mông dám đi nghênh ngang về ký túc xá bao nhiêu người đấy thôi.”
“Giờ tao lớn rồi.” Từ Tiếu Thiên bật cười.
“Thôi nói nhảm.
Rốt cuộc là vì sao?”
Từ Tiếu Thiên kể ngắn gọn mọi chuyện đêm qua, cuối cùng buồn buồn nói: “Mày xem ho Cố kia có mắc bệnh thần kinh không.
Tao nghĩ ngày xưa nó sống giả trân dữ lắm, dám chỉnh tao.”
“Lạc Hiên bảo mày đi là mày đi luôn?” Kiều Dương sửng sốt, tìm ra trọng điểm, “Mày đi rồi thì không phải Cố thi nhân kia ở lại cùng cậu ấy à? Mày thử sờ đầu xem có phải mọc mầm luôn rồi không!”
Lăng Tiêu cúi người nói nhỏ vào tai Kiều Dương: “Bảo nó về đi.”
“Gì?” Kiều Dương nhìn Lăng Tiêu.
“Đưa anh,” Lăng Tiêu cầm lấy điện thoại trên tay cậu, “Từ thiếu cậu về đi, không cần ở lại.”
“Này, anh ở đâu?” Từ Tiếu Thiên ngạc nhiên, “Em không làm lỡ việc vui của hai người nữa.”
“Lỡ mất rồi”, Lăng Tiêu cười, “Cậu về đi, ở lại chỗ đó cũng chẳng để làm gì, không cần quan tâm cái cậu nhà thơ kia.”
“Em cũng nghĩ vậy.
Ở đây tiếp chỉ thêm phiền cho cậu ấy.
Thế anh xem sau này thì tính thế nào?”
“Chờ cậu ấy tới tìm.”
“Nếu cậu ấy không tìm?”
“Sẽ không đâu.”
Kiều Dương ở phía sau đá vào lưng Lăng Tiêu: “Đệt, ngày trước anh dùng chiêu này để đối phó em à.”
“Cậu ấy có phải Kiều Dương đâu.
Kiều Dương nóng tính, còn Lạc Hiên có thể ngồi ô tờ giấy trắng vẽ bảy tám tiếng đồng hồ không nhúc nhích”, Từ Tiếu Thiên hơi lo, “Nếu cậu ấy bơ em mấy tháng chắc em điên mất.”
“Nếu cậu ấy thật sự bơ được mấy tháng thì lúc cậu liên hệ lại người ta đã chẳng buồn nghe đâu.” Lăng Tiêu nắm lấy chân Kiều Dương, đè lên giường, “Dù không đợi cậu ấy tự tới tìm được thì cũng phải đợi mấy ngày rồi mới được gặp, cho người ta chút không gian.”
“Được, nghe anh.” Từ Tiếu Thiên khẽ nghiến rang, “Hai người cứ lăn tiếp đi.”
Lúc Từ Tiếu Thiên về đến thành phố vẫn buồn bực.
Lạc Hiên không giải thích cho cậu, cũng chẳng để ý tới Cố Bằng Triển nữa, chỉ bảo cậu ấy muốn ở một mình rồi kêu cậu về trước.
Giọng nói không nghe ra vui buồn.
Lạc Hiên ngày trước chính là như thế, chuyện gì cũng vậy, chỉ cần cậu ấy không muốn nói thì đến biểu cảm cũng mất luôn.
Từ Tiếu Thiên ngồi ở quảng trường trước nhà ga, tự hỏi nên về nhà luôn hay ở ngoài lắc lư them chút nữa.
Cậu kiếm cớ đi ngắm hoa sen với “bạn gái” nếu mới một đêm đã về không biết bố cậu lại suy đoán lung tung những gì.
“Đệt.” Cậu chán nản lôi thuốc ra hút.
Trên sân ga, người đến người đi xách theo vali lớn nhỏ hối hả, vội vã.
Theo lý, Lạc Hiên tức giận là do hành vi của Cố Bằng Triển, nhưng nếu không có những việc trước kia Cố Bằng Triển muốn phá hoại cũng chẳng được, cho nên xét đến cùng vẫn là lỗi của chính mình.
Ngơ ngẩn một hồi, chuông điện thoại reo báo có tin nhắn mới.
Cậu lôi ra nhìn, không nghĩ lại là tin nhắn của Lạc Hiên, mấy chứ rất đơn giản: “Đến nơi chưa?”
“Đến rồi.”
Vốn dĩ muốn hỏi Lạc Hiên bây giờ thế nào, ngẫm lại không hỏi vẫn tốt hơn.
Cậu xem danh bạ muốn tìm người đi cùng, lướt lên lướt xuống lại thấy không chán, bạn học cũ gặp lại, nói chuyện vài câu lại hỏi sang bạn gái.
Chán quá, phải tìm ai đó không phải bạn học, ví dụ như tên này.
Từ Tiếu Thiên chưa quyết định có đến Tinh Duyệt thực tập hay không, cậu thực sự chẳng biết gì về khách sạn cả nhưng vẫn muốn giữ liên hệ với Đàm Triết, nhỡ đâu lúc đó không có chỗ nào để đi thì đây cũng coi như là đường lui.
“Ngài có khỏe không?” Điện thoại vang lên giọng nói lịch sự nghiêm túc của Đàm Triết khiến Từ Tiếu Thiên đờ người một lúc, bị sao vậy?
“Em, Từ Tiếu Thiên.”
“Ồ, sao tự dưng gọi điện cho anh?” Đàm Triết cười, đổi về giọng cũ.
“Em còn tưởng gọi nhầm, anh mà có lúc nghiêm túc thế…” Từ Tiếu Thiên thở dài, sao người này trước sao khác nhau quá vậy.
“Đang lái xe, không nhìn điện thoại, tưởng khách hàng gọi chứ, không đi lễ hội hoa sen xem biển người nữa à?”
“À, vừa về.”
“Ở đâu anh qua đón.”
Từ Tiếu Thiên sửng sốt một chút: “Anh đang lái xe mà? Không phải có công việc gì à?”
“Người ở xa về gấp để mời chú* một bữa thì việc gì cũng phải tạm dừng đã.” Đàm Triết cười, “Ở nhà ga đúng không? Anh nghe có chuông báo đến trạm.”
*Lúc trước Từ Tiếu Thiên kêu Đàm Triết bằng chú đó
“À, vâng.”
“Ra ven đường đi, thấy cái xe nào bị mấy đứa các cậu làm bẹp một góc thì chính nó đấy, chỗ đó không cho đỗ xe, đừng bắt anh chờ lâu.”
Từ Tiếu Thiên không hiểu Đàm Triết đang nghĩ gì, đã bao nhiêu ngày từ hôm đụng xe rồi, đèn xe chắc đã thay nhưng vỏ xe vẫn hỏng.
Lúc còn cách Từ Tiếu Thiên 10 mét Đàm Triết mở cửa xe, bấm còi.
“Đệt, anh không sửa xe à?” Từ Tiếu Thiên lên xe.
“Sửa đèn rồi còn gì.”
“Thế cũng gọi là sửa? Sao anh không treo luôn cái đèn pin lên đi.”
“Cậu chẳng bảo sớm, hại anh mất mấy trăm.”
“Anh nói đi đâu ăn?” Từ Tiếu Thiên nhìn giờ, vừa đúng giờ cơm, trên người cũng có tiền mẹ cho đi chơi không dùng đến, vừa hay ăn một bữa ngon.
“Đế Uyển.”
“Hay là anh ăn một chỗ, em ăn chỗ khác,” Từ Tiếu Thiên chống tay lên cửa sổ, cười, “Đối xử với sinh viên tàn nhẫn quá.”
“Anh mời cậu.”
“Đừng.
Để em mời.”
“Vậy cậu mời.”
“Quán ăn bình dân.”
“Thôi để anh mời đi.
Hôm nay muốn ăn ở Đế Uyển.” Đàm Triết chuyển đường đến Đế Uyển.
“Đến tiền sửa xe anh còn không có, ăn gì mà Đế Uyển.”
“Hai việc khác nhau, xe không phải của anh nhưng bụng thì có.” Đàm Triết nghịch bật lửa: “Tháng này vẫn còn 2000 tiền ăn chưa đụng tới, xét thấy tâm trạng cậu không tốt, đưa cậu đi ăn ngon.”
Từ Tiếu Thiên nhìn mặt mình trong gương chiếu hậu, cơ bản vẫn bình thường, không có dấu vết rõ ràng nào, không nếp nhăn, không quầng thâm mắt, không ánh mắt u buồn: “Em không vui khi nào? Mặt mày rực rỡ nắng mai đây này.”
“Rực rỡ với chả nắng mai, mặt cậu so với dung nham cũng được.” Đàm Triết cười nhìn cậu, “Cậu cứ nói nếu tâm tình không tốt.”
“Ừ, có chút phiền muộn.”
“Ăn nhiều vào, ăn xong một nửa buồn phiền sẽ bay vào bụng.”
Từ Tiếu Thiên ngồi trên ghế dài sát cửa sổ của Đế Uyển,, đối diện là Đàm Triết.
Bình thường, ngồi cùng với một người mới gặp nhau có mấy lần như thế, hơn nữa ngồi mãi vẫn chưa nói câu nào sẽ khiến cả người cậu không được tự nhiên.
Nhưng không khí xấu hổ ấy không xuất hiện.
Từ Tiếu Thiên cảm thấy Đàm Triết có khí chất khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Có lẽ chính vì vậy mà Đàm Triết thoạt nhìn khá trẻ đã có thể làm giám đốc bộ phận Marketing của Tinh Duyệt.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cậu không nhịn được hỏi một câu, nếu không thì không biết nói gì khác nữa.
“40.” Đàm Triết đang chọn món, đầu cũng không ngẩng lên trả lời.
“À.” Từ Tiếu Thiên dựa ra phía sau nhìn anh, “Hỏi anh câu này, không được nghĩ, phải trả lời luôn.”
“Hỏi đi.”
“Của gì?”
“Ài, đang nghĩ chuyện này,” Đàm Triết ngạc nhiên, ngẩng đầu lên cười, “Anh 27, định giới thiệu bạn gái cho anh à?”
Từ Tiếu Thiên không trả lời, cậu để ý ngón áp út của Đàm Triết có đeo nhẫn.
“Sao, có cô bé nào thích hợp giới thiệu cho anh không?”
“Công khai tìm Tuesday à, không có đâu.”
Đàm Triết nhìn nhẫn trên tay, rút ra bỏ vào túi áo, nhàn nhạt cười: “Đeo chơi thôi.”.