Không Thể Không Yêu Ta

Chương 43


Đọc truyện Không Thể Không Yêu Ta – Chương 43

Vu hại

Bắt đầu từ buổi chiều, cả lạc viện bắt đầu chìm vào hỗn loạn, từ trong lời bàn tán thấp giọng của bọn họ, ta nghe nói phụ thân của Phụng Túc bị người ta tấn công, bức hải đảo đồ cũng không thấy nữa.

Không phải đi? Dùng khổ nhục kế cũ xì này để hãm hại ta?

Ta buồn bực.

Nhưng sự việc phát triển vượt qua dự liệu của ta: Lão đảo chủ thế nhưng tính mạng sớm chiều, luôn hôn mê bất tỉnh!

Không phải đi! Ta chấn kinh trừng lớn hai mắt, không thể nào, ông ta sao lại dùng chiêu tàn nhẫn như vậy, ông ta thật sự muốn chết sao? Hay là muốn dùng cái chết của ông ta để đoạt nhi tử trở về?

Không đúng, chuyện này rất cổ quái! Cho dù ông ta thật sự dùng khổ nhục kể, tùy tiện tô vẽ chút trên người cũng được rồi, sau đó sống chết khẳng định là khi ta vào cướp hải đảo đồ đã phát sinh giao đấu với ông, cho dù Phụng Túc không tin, ít nhất về chuyện hôn lễ này ít nhiều cũng sẽ có chút nhượng bộ.

Nhưng hiện tại, ông ta thế nhưng sắp chết rồi?

Đây……

Lẽ nào là có người thừa nước đục thả câu?

Nhảy dựng lên đi tìm Li Thiển, có hắn ở đây, chỉ cần lão đầu đó còn một hơi thở, chắc sẽ không thể chết, cho dù sắp chết, cũng phải đem chuyện này nói rõ ra rồi hẵn chết!

Li Thiển cũng đang đi tới chỗ ta, nửa đường gặp nhau, chúng ta cùng đi tìm Phụng Túc.

Hai ngày này, Phụng Túc bị phụ thân sai khiến làm này làm nọ, tuy không có thời gian đi gặp ta, nhưng như nguyện đạt được lời hứa hoãn lại hôn lễ của phụ thân, không ngờ đến lúc này, lại xảy ra chuyện như vậy!

Li Thiển đương nhiên biết tình hình hiện tại đối với ta có nhiều bất lợi.


Rất nhiều người đều nói ta từng hỏi về đảo Cách Lạc Nhĩ, hơn nữa ta cũng biết lão đảo chủ có một bức hải đảo đồ, người trên đảo chỉ cần làm theo an bài của lão đảo chủ, tự nhiên sẽ có tài nguyên vật tư phong phú, căn bản không có ai cần đi trộm tấm hải đảo đồ đó, hơn nữa người trên đảo này đều phi thường phục tùng sự an bài sắp xếp của lão đảo chủ, chỉ có người ngoài mới có thể bất lợi với lão đảo chủ, mà người ngoài trên hòn đảo này…..

Chỉ có ta và Li Thiển….

Tuy có rất nhiều người cự tuyệt cho ta và Li Thiển tiếp cận Phụng Túc, càng có người thậm chí đã đề ra chủ ý bắt chúng ta lại rồi nói, nhưng Phụng Túc vẫn phản đối ý kiên của đám đông, để ta và Li Thiển vào phòng của lão đảo chủ.

“Li Thiển, có nắm chắc không?” Phụng Túc đương nhiên biết Li Thiển thân là Vô Hồi cốc chủ có bao nhiêu lợi hại, nhưng Vô Hồi Cốc đã kinh doanh qua nhiều năm như thế, vô luận là thảo dược tươi mới hay là công cụ phòng bị, đều không phải thứ mà trên hòn đảo nhỏ này có thể trang bị.

“Chết không được, chẳng qua….” Nhìn sơ qua bộ dáng hít vào ít thở ra nhiều của lão đảo chủ, Li Thiển âm hiểm cười, “Ta thật sự không tìm ra được lý do để xuất thủ, huống hồ ông ta cũng chưa chắc trả nổi cái giá để ta xuất thủ!”

Ta nhịn không được cười lên tiếng, thỏa giận a! Tuy biết rõ ngôn từ hành động thế này sẽ khiến cho người xung quanh càng thêm phẫn nộ mà thôi, nhưng vẫn vì sự đãi ngộ bất bình hai ngày nay của mình mà thả ra chút ác khí!

“To gan!”

“Tổn thương người còn cuồng vọng như thế, đây chính là chuyện tốt mà các ngươi làm!”

Không để tâm đến phản ứng của những người đó, chỉ đơn giản nghe Phụng Túc trực tiếp nói, ta cũng khá thỏa mãn với thái độ của hắn.

“Đừng lòng vòng nữa, cần cái gì, ta phái người đi chuẩn bị.” Cười khổ nhìn ta, hắn biểu thị ta đi khuyên Li Thiển.

Kéo góc áo Li Thiển, “Ngươi trực tiếp nói điều kiện là được rồi, đừng phí lời nhiều như vậy!”

Li Thiển thâm sâu nhìn ta một cái, hít dài một hơi, đang muốn mở miệng.

“Nếu như là bảo ta rời khỏi Y Ân, ngươi không cần nói nữa thì hơn!” Phụng Túc ngược lại rất hiểu Li Thiển vừa đụng vào vấn đề liên quan tới ta thì đầu óc liền nhỏ đi, một câu nói thẳng khiến Li Thiển xém chút tự nghẹn chết.

“Ngươi….” Phiền muộn nhìn Phụng Túc một cái, Li Thiển bực bội than thở, “Bỏ đi bỏ đi, đợi người ta không có chuyện gì rồi nói!”


Đuổi toàn bộ những người khác ra ngoài, động tác của Li Thiển cực nhanh phong trụ huyện đạo nơi vẫn không ngừng chảy máu của lão đảo chủ, giảm bớt tốc độ máu lưu động.

“Thủ đoạn thật tàn nhẫn, căn bản chính là chiêu thức một kích chí mạng mà!” Li Thiển cười lạnh, “Lão gia tử nhà ngươi rốt cuộc đã kết thù sâu như vậy với ai a?”

“Không có!” Phụng Túc trảm đinh chặt sắt trả lời, gặp phải chuyện thế này, cũng đủ để hắn phiền não nát đầu rồi.

“Các ngươi trước nghĩ biện pháp giúp ông ta cầm máu, ta đi tìm dược, hiện tại thời kỳ khẩn cấp, chuyện gì cũng tự mình làm thì an tâm hơn.” Li Thiển đẩy cửa ra, thấy hắn đi, ta đưa tay cởi y phục của lão đảo chủ.

“Ngươi làm cái gì?” Phụng Túc không ngăn cản ta, nhưng vẫn không kìm được hỏi một câu.

“Làm cái gì? Đương nhiên là cầm máu rồi a!” Trừng mắt nhìn hắn, ta tâm tình không vui trả lời: “Ta còn có thể làm cái gì? Lão đầu nhà ngươi vạn nhất có sơ sót gì, sợ là ta không thể sống sót mà rời khỏi đây được!”

“Nói bậy!” Phụng Túc nhíu chặt mày, buột miệng thốt lên.

“Có phải là nói bậy hay không ngươi tự mình hiểu rõ, nếu như ông ta thật sự…. cho dù ngươi có lợi hại thể nào cũng không thể ngăn cản miệng lưỡi của nhiều người trên đảo như vậy, chúng nộ khó phạm, ngươi thật sự có thể bảo đảm bình an cho ta sao?”

Tâm tình phiền loạn vì câu trả lời của hắn mà thấy ấm áp, nhưng lại vì phải cứu sống lão gia hỏa đã giày vò ta hai ngày nay mà có chút không vui.

“Ngoan ngoan, người hạ thủ cũng thật sự là muốn mạng của lão đầu nhà ngươi đó!”

Nhìn vết kiếm gần như đâm xuyên nội tạng trên người lão đầu, ta kinh hô một tiếng, đồng thời lại ngoài ý muốn phát hiện, trên người của ông ta có hai loại vết thương khác nhau.

Chỉ ra nghi vấn cho Phụng Túc đau đầu suy xét, ta bắt đầu tập trung tinh thần đối phó với vết thương chí tử trên người lão đảo chủ.

Phụng Túc cuối cùng hiểu rõ ngày đó ta dùng phương pháp nào để giúp hắn trị liệu vết kiếm dài sau lưng, hắn trợn mắt há mỏ nhìn ánh sáng lam trong tay ta bao phủ vết thương trên người phụ thân, sau đó thần ký khiến vết máu trên miệng vết thương nhanh chóng đông lại, rồi khiến miệng vết thương bắt đầu thu nhỏ.

Xử lý xong những vét thương có vẻ nghiêm trọng trên người lão đảo chủ xong, ta đã không còn chút sức lực, sắc mặt trắng bệnh nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trượt từ trán xuống, ta kỳ quái nghĩ: Nữ nhân sinh hài tử trừ đau đớn ra, chắc cũng không mệt bằng ta đi?


“Ngươi vẫn khỏe chứ?” Phụng Túc đau lòng giúp ta lau mồ hôi, không biết nên nói cái gì.

“Ngươi có phải từng nói với phụ thân của ngươi là ta biết võ không?” Đối với vết thương trên người lão gia hỏa thật sự cảm thấy có chút không đúng, ta nhìn vẻ mặt đột nhiên biến sắc của Phụng Túc, cảm giác bất thiện không chút nào tản đi.

“Ngươi là nói….” Hắn gật đầu rồi định mở miệng phủ nhận nghi ngờ của ta, nhưng làm sao cũng không nói ra lời.

Than thở một hơi, ta biết tiền đồ của mình thật gian khổ.

Li Thiển ở trên đảo tìm được vài dược thảo, tự mình đích thân động thủ, tuyệt đối không để người khác ở bên cạnh nhiễu loạn, hơn nữa luôn một lần nấu vài thang thuốc, nhưng lại chỉ lấy một thang cho lão gia hỏa uống, sau đó đem tất cả bã thuốc toàn bộ trộn vào với nhau rồi mới vứt đi.

Không đến mức đó đi? Chỉ là phương thuốc trị thương mà thôi, cần phải bảo mật như thế sao?

Lại qua bảy tám ngày, ta khẩn trương qua ngày, cách thời hạn Tư Nại Khắc rời khỏi tinh cầu này còn ba mươi lăm ngày nữa, cách thời kỳ nguy hiểm trong giai đoạn biến chất của Long Diệm còn hai mươi ngày, lão gia hỏa một ngày không tỉnh, ta liền một ngày không thể tìm bất cứ cớ gì để ly khai.

Có lẽ ta có thể trực tiếp đi tìm đảo Cách Lạc Nhĩ, nhưng vẫn là câu nói cũ đó, ta không có thuyền, ta cũng không thể bơi được tới đó! Càng huống hồ, ta không từ mà biệt không phải chứng tỏ ta chột dạ sao?

Thật đáng chết!

“Li Thiển, ông ta rốt cuộc còn bao lâu nữa mới tỉnh?” Ta buồn bực hỏi.

Vẫn chưa nói cho họ biết sự tồn tại của Tư Nại Khắc, càng đừng nhắc đến chuyện thời gian hạn chế.

Họ chỉ cho rằng ta mỗi ngày khẩn trương là vì sự thanh bạch của mình, trên thực tế lại không phải chuyện đó.

Nói thật, đối với điểm này, ta đối với họ vẫn có chút hổ thẹn, tuy hiện tại không nói cho họ, nhưng dù sao cũng không thể giấu mãi, đợi khi ta đi tìm Tư Nại Khắc là Long Diệm Mã Vương, ta lấy cái cớ gì để giải thích sự thất tung của mình với họ?

“Ngày mai! Trước buổi trưa ngày mai ông ta nhất định có thể tỉnh lại!” Li Thiển tự tin tràn đầy đảo mắt nhìn một đám suốt ngày lấy con mắt gian tà trừng đăm đăm chúng ta, sợ chúng ta sẽ làm gì nhân vật quan trọng nhất trên đảo, ta cũng lười nói nhiều cho mệt.

Ngày mai sao? Hy vọng vị lão nhân gia đó trả thanh bạch lại cho ta, ta cũng sẽ lấy thân phận ân nhân cứu mạng mà đề xuất yêu cầu đi đảo Cách Lạc Nhĩ với ông ta!

.


.

“Chính là y, bắt y lại!”

Ta chấn kinh nhìn lão đầu vừa tỉnh lại đã chỉ vào mặt ta hét lớn, bỏ qua nguy hiểm đang tập kích tới bên cạnh.

“Không thể nào! Dừng tay!” Phụng Túc lớn tiếng hạ lệnh cũng không có bất kỳ tác dụng nào, lão đầu sống chết kéo chặt Phụng Túc.

Mấy thanh trường kiếm gần như là lập tức chào hỏi hướng về phía ta bị Li Thiển đánh tan, hắn ôm ta chạy ra ngoài lạc viện, cho đến khi vì càng lúc càng nhiều kẻ truy tung bức chúng ta không thể không tách nhau ra mới thôi.

“Phụng Túc sẽ không hoài nghi ngươi!” Li Thiển đem ta giấu vào một hang động gần như dán sát mặt biển, nhỏ giọng mà khẩn cấp nói.

“Ta biết trên đảo này có cổ quái, nhưng ngươi đừng gấp, đợi ta dụ bọn chúng đi rồi nói sau.”

Dặn dò ta cẩn thận tránh đi, Li Thiển dụ những kẻ truy tung đi theo hướng khác, đầu của ta nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng nhớ ra vừa rồi trong đám người có một kẻ ta từng nhận thức:

Ca ca của Phụng Túc___ Phụng Tố!

Chết tiệt, hắn ở trên đảo cũng không chỉ ngày một ngày hai, tự nhiên cũng biết cách bố trí nhân lực ở đây!

Phụng Túc sẽ gặp nguy hiểm!

Ta suy nghĩ bất định do dự trong hang động, cuối cùng quyết định lẻn về nhà Phụng Túc, ít nhất phải nhắc nhở hắn một tiếng.

Đại khái tất cả mọi người đều nhận định ta sẽ không dám quay lại, ta lặng lẽ thuận lợi xâm nhập, lại phát hiện viện tử nơi Li Thiển ở đầy người!

Chuyện gì vậy?

Ta còn chưa kịp tỉ mỉ nhìn cho rõ tình trạng trong viện, chỉ cảm thấy sau đầu bị người đánh mạnh một cái.

“Chết tiệt!” Ý niệm cuối cùng thoáng qua, ta ngất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.