Không Thể Không Yêu Ta

Chương 37


Đọc truyện Không Thể Không Yêu Ta – Chương 37

Chuyện cũ

Mấy ngày sau đó, ta vẫn trải qua trong tỉnh tỉnh mê mê, loại đau đớn như cả khoang ngực đều bị thiêu đốt này gần như có thể khiến người ta chỉ muốn chết quách cho rồi!

Tuy khi hắn ở bên cạnh ta, đau đớn này sẽ hòa hoãn lại, nhưng trong lòng ta chung quy vẫn nhớ rõ thời hạn mà Tư Nại Khắc đã nói, nháy mắt đã qua bảy ngày, nếu như trong ba ngày nữa mà Li Thiển còn không đến giải độc cho ta, vậy thì Tư Nại Khắc thật sự phải chọn lựa giữa việc cứu ta hay là cứu Long Diệm, nhưng mà hiện tại, họ vẫn chưa tìm được Li Thiển.

Thật kỳ quái, theo lý mà nói thì hành tung của Li Thiển chắc không khó nắm bắt, hơn nữa hắn xuất sắc như thế, thủ hạ của hắn chắc cũng không phải thứ vô dụng, lý do duy nhất vẫn không thể tìm được Li Thiển…… tám phần là ca ca của hắn lại chen chân vào phá rối!

Sinh mạng của ta, thật sự nhất định phải dựa vào mạng sống của Long Diệm mà kéo dài sao?

Khi tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy hắn mang theo con mắt hy vọng, màu tím lam trong suốt đó, khiến ta có cảm giác như phiêu lãng giữa vũ trụ.

“Ta đã tìm được Li Thiển rồi, hắn đang vội đuổi tới đây! Đừng lo lắng, ngươi sẽ không sao đâu!”


Thật sao? Ta nhàn nhạt cười, có cảm giác như được giải thoát.

Có thể, đến không kịp đi?

Lần trước khi tỉnh lại, ta phát hiện bản thân tựa hồ đã không thể cảm nhận đau đớn nữa, thần kinh đã quen với sự đau đớn này lập tức thả lỏng, nhưng lại khiến ta có một cảm giác giây tiếp theo mình sẽ hồn phi phách tán.

“Này, có thể ôm ta không?” Nhất thời xung động, ta buột miệng nói ra.

“Cái gì?” Trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc, trước tiên là đỏ bừng, sau đó trở nên tái nhợt không gì bằng.

“Không nên nghĩ bậy nghĩ bạ!” Hắn hét lớn, sau đó thanh âm chậm lại, tiếp tục nói: “Thân thể của ngươi quá yếu rồi, đợi ngươi khỏe lại, chúng ta còn có thời gian rất dài.”

“Còn có sao?” Ta nắm chặt góc áo hắn, lần đầu tiên ta chảy nước mắt tuyệt vọng tại thế giới này, ta không thể nói với hắn ta biết rõ sau khi ta tỉnh lại chỉ có thể sống mười ngày, mà hôm nay đã là ngày thứ tám rồi, còn có hai ngày, cho dù Li Thiển đuổi tới kịp, độc tố trong cơ thể ta cũng đã xâm nhập vào xương cốt, nào có thể giải được dễ dàng?


“Đừng khóc, đừng khóc a!” Hắn luống cuống tay chân thay ta lau đi nước mắt, dịu dàng ôm ta vào lòng, để ta tựa vào trước ngực hắn, hắn tựa hồ biết ta thích nghe tiếng tim hắn đập.

“Chuyện vẫn chưa tuyệt vọng đến thế, ta nghe nói, Li Thiển vừa nghe lời nhắn của ngươi, cái gì mà ‘người gọi hắn là tiểu quỷ sắp chết rồi’, hắn đuổi tới đây còn nhanh hơn thủ hạ của ta, hắn vẫn luôn nhớ ngươi, sở dĩ hắn không đợi ở Vô Hồi cốc, chắc là vì hắn muốn tìm ngươi đó.”

“Ta biết rồi, ta sẽ kiên trì mà.” Nghe tiếng tim đập theo quy luật của hắn, lòng ta tựa hồ cũng dần dần bình tĩnh lại.

Hắn không nói một lời ôm ta, mà ta lại trầm mê vào tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.

Sau rất lâu trầm mặc, hắn đột nhiên mở miệng: “Thật sự không cần ta bắt người đã hạ độc ngươi sao?”

Nhẹ cười, ta phấn chấn lại tinh thần, có chút cố ý trả lời: “Không cần gấp, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”


Thân thể hắn cứng ngắc, tiếp đó là trầm thấp cười, “Lấy lời của ta đến chặn họng ta sao?”

Không lên tiếng, ta cười nhúc nhích trong lòng hắn.

“Ngươi a……” Hắn thương yêu than thở, một nụ hôn đặt lên trán ta.

“Ta khiến ngươi đau đầu sao?” Nói thật, ta có chút tội nghiệp hắn: Gặp phải một tình nhân tùy tính như ta, cũng coi như là hắn xui xẻo đi?

“Đau đầu thì thế nào? Dù sao vẫn tốt hơn so với những người không bao giờ nói thật lòng.” Tiếng than đầy xúc cảm, sau đó hắn thấp giọng nói:

“Ngươi biết trận chiến tranh hơn trăm năm trước không?”

Chiến tranh? Hình như khi ở trong vũ đoàn đã từng nghe Tắc Lợi Nhĩ đại thúc nói qua, nhưng nói không tỉ mỉ, không rõ ràng tình huống. Ta gật đầu với hắn.


“Nguyên nhân của trận chiến tranh đó, là do lời dự báo mà thần long đại nhân của chúng ta đã để lại: Người được long hồn được thiên hạ. Hơn trăm năm trước, tổ tiên của chúng ta cũng tồn tại trên đại lục này, họ cư trú ở ven biển, dựa vào nghề đánh cá mà sống. Ngày tháng trôi qua tuy bình đạm, nhưng ít nhất cũng coi như là vô âu vô lo. Cho đến một lần sau khi họ ra biển đã đánh được một viên đá quái dị tên là ‘mãnh vỡ long hồn’.” Hắn đột nhiên ôm ta chặt hơn một chút, “Vì viên đá đó, đại lục bắt đầu sự sát phạt vô tận, tuy đã giao ra viên đá đó, nhưng lại khiến cho càng nhiều người thèm nhỏ dãi, họ nói nếu đã là mãnh vỡ, thì chắc không chỉ có một mảnh, đã tìm được ở đâu thì chắc có thể tìm được càng nhiều. Vì muốn ghép thành long hồn hoàn chỉnh, tổ tiên của chúng ta, không biết đã có bao nhiêu người bị bức phải tán thân ở ven biển Phụng Duyệt. Cuối cùng, ‘long hồn’ tuy đã ghép lại chỉnh tề, nhưng lại kéo cả tam quốc và vòng xoáy chiến tranh, trên đại lục này không còn được một nơi nào có thể sống được hạnh phúc, cuối cùng tổ tiên của chúng ta vì trốn tránh chiến hỏa, chỉ đành dong thuyền ra biển, vật lộn mà sống trên biển. Nhưng mà, cho dù như vậy, kẻ cầm quyền lúc này trên đại lục cũng không bỏ qua cho chúng ta…….”

Thanh âm của hắn đột nhiên trầm xuống, “Long hồn đó cũng biến mất theo sự ly khai của tổ tiên chúng ta, cho nên bọn họ xem chúng ta là kẻ phản loạn độc chiếm long hồn, nghiêm lệnh muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, để đoạt lại long hồn. Tình trạng đó kéo dài liên tục gần năm mươi năm.”

Ta không nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn, lặng lẽ tiếp thêm dũng khí cho hắn nói tiếp.

“Năm mươi năm trước, Lãng Ca, Phụng Duyệt, Lâu Tây ba nước bắt đầu thực hành so tài luân phiên, lấy phương thức thắng thua định cống, cũng coi như hòa giải tang thương do tam quốc vì chiến tranh mà tạo ra, mà khi tam quốc liên hôn, cũng coi như có người giúp chúng ta nói một câu công đạo: ‘Nếu người được long hồn được thiên hạ, vậy thì người đó sớm đã xuất hiện rồi, tam quốc hiện tại bình tĩnh như thế, có thể thấy câu nói đó không mấy đáng tin, nên đối với cư dân lưu vong ngoài biển cũng không nên tàn nhẫn thái quá nữa.’ Cứ như vậy, chúng ta mới có thể sản sinh một chút liên hệ với đại lục, nhưng chúng ta vẫn không thể nào trở lại đại lục nữa.”

Hơi ngừng một chút, hắn nói tiếp, “Tuy tam quốc ở đại lục đã không còn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, nhưng đối với chúng ta mà nói, vì lý do lưng gánh một tội danh không hề có mà gặp phải sự đối đãi tàn khốc, thì đó không phải là vết thương có thể dễ dàng tiêu tan. Ít nhất phụ thân của ta, không từ bỏ hy vọng được trở về đại lục, ‘nếu đã không thể dùng thân phận người hồi hương trở lại, thì cứ dùng tư thái kẻ chinh phục bước lên mảnh lục đại này!’ Từ nhỏ, ông đã giáo dục ta như thế. Tên của ca ca ta là Phụng Tố, tên ta là Phụng Túc. Hai chữ này biểu thị sự mong nhớ với nơi chúng ta đã sống trước kia, là ý nguyện cả đời này của chúng ta.

Ca ca khi còn nhỏ rất thân với ta, chỉ là vì khi ta nghe phụ thân thuật lại chuyện cũ, đã từng nói một câu: “Rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đánh lại!” Lệnh phụ thân vì thế đối với ta ôm hy vọng quá lớn, từ đó về sau, ca ca đối với ta càng ngày càng xa cách. Thật ra, đó chỉ là một câu nói đùa của hài tử, ta lại vì nó mà phải trả giá quá nhiều. Hiện tại khi nhìn mặt phụ thân, ta không biết nên nói gì. Ông trước giờ không tin hiện tại đại lục đã sóng yên gió lặng, ông luôn cảm thấy nơi này âm thầm dậy sóng, nhất định có cơ hội cho chúng ta lợi dụng. Nhưng mà…… vì sự trở về của chúng ta, thật sự nhất định phải lần nữa cuốn đại lục vào trong chiến hỏa triền miên hay sao?”

Giọng nói khổ sở, có rất nhiều thương cảm.

Hắn thầm thì hỏi ta: “Vô Tịch, Y Ân, ta nên làm sao đây?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.