Đọc truyện Không Thể Không Là Em – Chương 46: Kết hôn
Giang Phỉ nói xong đợi hồi lâu không thấy đối phương đáp lại, còn tưởng anh ngủ rồi, quay sang nhìn, Quý Vân Khai đang trợn to hai mắt nhìn cô đấy! Cô nhíu mày: “Không muốn à?”
“Không phải”, Quý Vân Khai ấp úng, “Chỉ là… hạnh phúc tới quá đột ngột, trong thời gian ngắn không thể nào tin nổi.” Anh nói xong véo mình một cái thật mạnh, sau đó bật kêu “ai ôi”, rồi hưng phấn nói: “Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ!”
Giang Phỉ lườm anh: “Ừ, không phải mơ, kết hôn đi! Vì mẹ em.”
Nụ cười của Quý Vân Khai cứng đờ, song anh nhanh chóng vui vẻ trở lại, cầm tay Giang Phỉ nói: “Không sao, dù là vì ai, mục đích cuối cùng của anh chính là trói em cả đời bên mình! Ông Mao đã nói, mặc kệ nó là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì đúng là mèo tốt!”
Thật không biết nên nói anh không có tim không có phổi hay là kẻ tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Anh đồng ý thế rồi, Giang Phỉ ngay cả cơ hội đổi ý cũng bị mất.
Dĩ nhiên, cô cũng không muốn đổi ý.
Hai người đều tính tự nói với bố mẹ mình, Giang Đại Đạo và Quý Độ từ chối cho ý kiến, Nữu Thúy Ti hết sức vui vẻ, còn Cố Hoa thì phải dùng từ hết sức phấn khởi để hình dung.
“A di đà Phật, thằng nhóc con cuối cùng đã thông suốt rồi! Lần này đã đi trước cậu trẻ và anh họ con, để mẹ con nở mày nở mặt trước mặt ông ngoại, con trai ngoan!”
Cố Hoa vỗ lưng con trai cười sung sướng, Quý Vân Khai làm bộ tươi cười nhưng trong lòng sắp hộc máu: Thì ra mẹ đang ganh đua hả! So sánh cái gì không so lại đi so xem ai kết hôn trước! Có điều cũng may là anh thắng, ha ha!
Quý Độ và Cố Hoa đều là người thuộc trường phái hành động, hôm sau ôm theo hậu lễ đến nhà họ Giang bái phỏng, Cố Hoa biết rõ bệnh tình của Nữu Thúy Ti không thể lạc quan, cho nên hôn lễ vô cùng cấp bách, bà cũng đang có ý đó, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, hỏi thẳng xem nhà họ Giang có yêu cầu gì, có thể thỏa mãn nhất định thỏa mãn, không thể thỏa mãn cũng tạo điều kiện thỏa mãn.
Nữu Thúy Ti cười cười: “Chúng tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ hy vọng sau này Phỉ Nhi có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”
Giang Đại Đạo một mực không lên tiếng, ông vẫn còn có chút khúc mắc với nhà họ Quý, dẫu sao sau khi kết thông gia với nhà họ Quý, sẽ không tránh khỏi cũng thành thân thích với nhà họ Ngôn.
Nhưng Quý Độ và Cố Hoa cũng không biết những quanh co vòng vèo trong đó, chỉ nghĩ rằng Giang Đại Đạo đã lo cho bệnh của vợ, con gái duy nhất lại vội vàng lấy chồng, trong lòng khó chịu. Quý Độ hiểu được ông thông gia không dễ dàng, liền nói: “Tuy giờ là xã hội mới, không nói đến sính lễ, nhưng chúng tôi sẽ không ủy khuất Giang Phỉ. Hơn nữa tôi còn đánh giá cao năng lực của Giang Phỉ, vậy thì lấy cổ phần của Hoa Độ làm sính lễ đi!”
Giang Đại Đạo nghe vậy cả kinh, Hoa Độ khống chế cổ phần khác hoàn toàn so với những công ty đưa ra thị trường, nó không có hội đồng quản trị, do Quý Độ nắm giữ toàn quyền 70% cổ phần, chủ sở hữu khác có 5%, Quý Vân Khai cũng có 5%, Cố Trì em trai Cố Hoa có 10% – do năm đó ông Cố cho, ngoài ra 10% thì ở trong tay một cổ đông khác. Vị cổ đông đó là người cùng lập nghiệp với Quý Độ năm đó, Quý Độ cho ông ta nắm giữ 10% cổ phần với điều kiện không thể can thiệp vào việc kinh doanh của công ty.
Nếu Quý Độ dùng cổ phần của Hoa Độ làm sính lễ, dù bỏ ra bao nhiêu cũng là một con số không nhỏ.
Giang Đại Đạo nhìn thoáng qua Quý Độ, nói: “Nếu bây giờ là xã hội mới, không để ý mấy thứ này, nhà chúng tôi cũng không cần sính lễ gì.” Ông khoát tay, không để Quý Độ cắt ngang, nói tiếp: “Nếu phải đặt sính lễ, nhà chúng tôi cũng phải có của hồi môn, tuy Giang thị so ra kém Hoa Độ, nhưng có thể lấy ra được.”
Hai ông bố nhìn nhau mấy giây, Quý Độ mỉm cười: “Ông thông gia quá khách khí, nếu ông thông gia đã không nói đến mấy thứ này, vậy thì không nói đến nữa! Có điều, hôn lễ…”
“Hôn lễ à! Chuyện rườm rà phức tạp ấy, đàn ông các ông chắc chắn không làm nổi, nên để phụ nữ chúng tôi thương lượng cho thỏa đáng!” Cố Hoa sớm đã không chịu nổi lời nói sắc bén của hai người này, vội vàng nói xen vào.
Quý Độ cười ha hả: “Được, vậy bà làm đại biểu đi!”
Cố Hoa cười nói với Nữu Thúy Ti: “Chúng ta thương lượng một chút.”
Quý Độ vội nói: “Đừng quá rườm rà, một số việc có thể giao cho công ty cử hành hôn lễ, thân thể bà thông gia…”
Nữu Thúy Ti cười nói: “Không sao, tôi chịu được, hôn lễ của Phỉ Nhi, tôi nhất định phải giữ cửa.”
“Đúng thế!” Cố Hoa phụ họa.
May mà hai người cũng không phải người tính toán chi li, ban ngày đã thương lượng gần xong, ngược lại Giang Phỉ và Quý Vân Khai không có việc gì làm liền lấy hình áo cưới ra xem, chọn áo cưới đặt may, nhẫn kim cương, phù dâu phù rể vân vân.
Thảo luận xong xuôi, người của hai nhà bắt đầu hành động, mà hai gia đình Quý, Giang đều có chút thực lực, không đến nửa tháng đã sắp đặt thỏa đáng, cuối cùng chỉ còn việc đưa thiệp mời.
Giang Phỉ tự mình đến “Dao Trì” đưa thiệp mời, dẫn tới một hồi đại chiến tranh cướp làm phù dâu, nhất là Tiểu Cầm! Tiểu Cầm hai mắt đẫm lệ lôi kéo tay Giang Phỉ: “Em cũng sắp lấy Trần Dương rồi, lần này không được làm phù dâu, sau này sẽ không còn cơ hội nữa! Chị cho em làm phù dâu đi chị Phỉ, xin chị, xin chị đó!”
Cuối cùng Giang Phỉ bị cô ấy quấn lấy không tha cũng hết cách, đành phải đáp ứng.
Xông ra khỏi đội quân tóc dài, Giang Phỉ có chút chật vật ra khỏi “Dao Trì”, không ngờ ở cổng trông thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Ngôn Bá Ước.
Anh ta đi nhanh về phía cô, Giang Phỉ khinh thường đi qua bên cạnh.
Nhưng anh ta nhanh chóng bước đuổi theo, bắt lấy cánh tay Giang Phỉ.
Giang Phỉ không kiên nhẫn hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói: “Anh Ngôn có chuyện gì thì nói, đừng có động tay động chân.”
Ngôn Bá Ước khẽ cắn môi, hỏi: “Em thật sự muốn kết hôn với Quý Vân Khai?”
Giang Phỉ hất cằm, “Ừ” một tiếng, nói: “Thiệp mời chắc anh nhận được rồi chứ? Đến lúc đó nhớ đến dự lễ, đó cũng là chuyện nửa tháng sau.”
Ngôn Bá Ước ngơ ngác nhìn cô, cô không có thời gian ở đây đọ mắt với anh ta, Cố Hoa có giới thiệu một ông bác sĩ trung y, gần đây Nữu Thúy Ti đang uống thuốc Đông y, không biết bệnh tình có thể thuyên giảm không. Giang Phỉ còn phải về xem! Đang định đi thì lại nghe Ngôn Bá Ước bi thương hỏi: “Em muốn trả thù anh sao?”
Giang Phỉ kinh ngạc nhìn anh ta, cười giễu cợt, hỏi: “Anh lấy tự tin từ đâu thế?” Yết hầu Ngôn Bá Ước khẽ nhúc nhích, vẻ mặt Giang Phỉ vừa khinh bỉ vừa trào phúng: “Anh lấy tự tin từ đâu mà thấy tôi còn tình cảm với anh? Nếu không tại sao lại nghĩ rằng tôi còn quan tâm anh muốn trả thù anh? Ngôn Bá Ước, khoảnh khắc tôi nhảy xuống biển năm năm trước, tôi đã không còn yêu anh nữa.”
Sắc mặt Ngôn Bá Ước trắng bệch, Giang Phỉ không chút đồng tình, tiếp tục nói: “Bây giờ người tôi yêu tên là Quý Vân Khai, tuy anh ấy là em vợ anh, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng không có giao thiệp với Ngôn thị các anh, anh cứ việc yên tâm.”
“Anh và Quý Tĩnh đã ly thân rồi”, anh ta thấp giọng nói, ánh mắt không dám nhìn cô, chỉ có không nhìn cô, anh ta mới có dũng khí nói ra những lời mình muốn nói.
“Lúc trước vì Ngôn thị, anh buộc phải kết hôn với cô ấy, thời gian trước cô ấy biết chân tướng mọi chuyện, anh không muốn lừa gạt cô ấy, nói rõ mọi chuyện cho cô ấy biết. Cô ấy chọn ly thân, anh cũng có thể được giải thoát, Phỉ Nhi, em có thể… cho anh một cơ hội không?”
Nói đến đây, anh ta cuối cùng cố lấy dũng khí ngẩng lên, nhưng đối diện chỉ là nét mặt coi khinh.
Ngôn Bá Ước giật mình, anh ta chưa bao giờ thấy nét mặt này trên gương mặt Giang Phỉ – trừ coi khinh ra, còn có chán ghét!
Giang Phỉ lạnh lùng nói: “Anh thật làm tôi ghê tởm!”
Tuy Milan Kundera từng nói: Trong đời người phụ nữ ít nhất sẽ yêu một tên cặn bã, nhưng tên trước mắt này, thật sự làm Giang Phỉ muốn quay lại quá khứ, đâm mù hai mắt của mình!
Cô không thể tin đây là người cô từng yêu đến mức đánh cược cả tính mạng, cô nói: “Nếu anh đã lựa chọn lợi dụng Quý Tĩnh để cứu gia tộc anh, cả đời anh đã mắc nợ chị ấy! Vì anh không yêu chị ấy, lại cho chị ấy những biểu hiện giả tạo dối trá! Còn bây giờ… chị ấy không còn giá trị lợi dụng với anh nữa, anh muốn vứt bỏ chị ấy? Anh làm tổn thương chị ấy, làm tổn thương tôi, bây giờ còn muốn nối lại tình xưa với tôi? Tôi nói cho anh biết, nằm mơ!”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Còn nữa, A Khai sẽ không để mặc anh đối xử với chị anh ấy vậy đâu, tự giải quyết cho tốt đi!”
Cô không bao giờ muốn nói lời vô nghĩa với kẻ này nữa, cũng không muốn gặp lại tên khốn nạn khiến người ta căm ghét này thêm lần nào!
Sau khi về nhà tất nhiên sẽ lược bỏ một màn này không nhắc tới, có điều, chuyện Quý Tĩnh và Ngôn Bá Ước ly thân… Giang Phỉ suy nghĩ một chút, dù sao cũng là chuyện vợ chồng nhà người ta, nếu Quý Tĩnh muốn nói thì đã sớm nói với người nhà rồi. Quan hệ của cô và Ngôn Bá Ước khó xử, có lẽ không nên lên tiếng làm gì.
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ, Giang Phỉ dậy từ sớm, trang điểm, mặc áo cưới, ngồi trước gương để Nữu Thúy Ti giúp đỡ đeo trang sức.
“Con gái mẹ thật xinh đẹp.” Nữu Thúy Ti cười xúc động, ông trời thật quan tâm đến bà, lúc còn sống có thể chờ đến thời khắc kích động lòng người hôm nay.
Giang Phỉ nhìn Nữu Thúy Ti trong gương, khuôn mặt được trang điểm tinh tế che đi vẻ tiều tụy, mái tóc giả đen nhánh cũng búi lên, cố định bằng món trang sức bằng kim cương, sườn ám màu tím làm nổi bật vóc dáng thon dài của bà. Giang Phỉ mỉm cười nói: “Mẹ cũng rất đẹp.”
“Tất nhiên rồi, bằng không năm đó bố con làm sao lại để ý đến mẹ!” Nữu Thúy Ti nháy mắt mấy cái với cô.
Giang Phỉ nở nụ cười, cửa phòng ngủ được gõ nhẹ hai cái, Giang Vũ Thần bưng cốc trà táo đỏ long nhãn, nói: “Ăn chút gì trước, chú rể sắp đến rồi.”
Giang Phỉ cười hỏi: “Anh đã chuẩn bị bao nhiêu người ngăn đón anh ấy vậy?”
Giang Vũ Thần ra vẻ thần bí: “Ừm, điều này không thể nói cho em biết, nhỡ em cố tình nhường, anh làm sao chỉnh cậu ta được!”
Giang Phỉ lắc đầu: “Gió nước thay phiên nhau biến đổi, anh còn chưa kết hôn, coi chừng đấy!”
Giang Vũ Thần thở dài: “Ôi, anh bảo mà, nữ sinh hướng ngoại! Còn chưa gả đi mà đã nói giúp người ta rồi.”
Nữu Thúy Ti vỗ vỗ vai Giang Vũ Thần, nói: “Đó cũng không phải là “người ta”, là em rể con.”
Giang Vũ Thần vẻ mặt đau khổ: “Vâng!” Giang Phỉ che miệng cười.
Không bao lâu, Đào Nhiên kích động bắt đầu hô: “Chú rể tới rồi! Mau xuống nhà ngăn cửa!” Cô ấy vung tay lên, nhóm phù dâu “rầm rập” lập tức đổ xuống chặn cửa lớn ngoài sân.
Giang Phỉ tò mò nhìn xuống từ cửa sổ, Tán tài đồng tử Quý Vân Khai phát lì xì, còn bị hỏi mấy câu đó xoắn não, không dễ dàng mới xông pha được phòng tuyến đầu tiên. Mà lúc này cửa lớn phòng khách đã bị đóng lại, Giang Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, hỏi Nữu Thúy Ti: “Khi mẹ kết hôn, bố cũng bị làm khó vậy ạ?”
Nữu Thúy Ti cười nói: “Đâu có! Khi đó ông ấy rất uy phong, ai dám ngăn cản ông ấy! Xông thẳng vào nhà ông bà ngoại con ôm mẹ đi, không ai dám nói gì cả!”
“Ha ha…” Tưởng tượng hình ảnh “cướp cô dâu” oai phong lẫm liệt của bố, Giang Phỉ cười không ngừng.
Qua một lúc lâu, đám người Đào Nhiên rút về phòng ngủ, đóng cửa. Giang Phỉ dở khóc dở cười: “Đủ rồi đấy, ngày 11 cậu kết hôn, nghĩ đến Diêu Diệp nhà cậu đi.”
Đào Nhiên là ai, trước mặt tiền tài đến chồng cũng không cần, dửng dưng nói: “Hôm nay Diêu Diệp cũng đi giúp cho anh em bọn họ, tớ tuyệt đối không thể bại trận vào lúc này, bằng không anh ấy lại cho rằng tớ dễ bắt nạt, sau khi kết hôn lúc nào cũng bị anh ấy quản thúc.”
Tiểu Cầm cũng phụ hoạ theo đuôi – Trần Dương cũng nằm trong nhóm phù rể!
Giang Phỉ bất đắc dĩ lại rảnh rỗi nghịch móng tay, lần này người đứng bên ngoài phòng ngủ khá lâu, cũng không biết ai nghĩ ra ý kiến bảo chú rể hát “Ái liên thuyết”, hát xong lại hát “Cừu vui vẻ và sói xám” – thật đúng là sang hèn cùng hưởng! Còn bảo Quý quan đọc “Hiến pháp” và “Luật hôn nhân” rồi mới có thể đi vào.
Sau cùng Giang Đại Đạo không nhìn được, thở hổn hển đẩy mọi người ra, nói hộ: “Đủ rồi, đủ rồi!”
Cuối cùng, Quý Vân Khai phát biểu một bài “Cảm nghĩ về tình yêu” mới được vào, Giang Phỉ được phù dâu kéo qua nghe, âm thanh ồn ào nhưng nghe được không ít, lời thoại chua chát mà có hơi buồn nôn.
Cửa vừa mở ra, Giang Phỉ trông thấy bộ mặt cười ngây ngô của Quý Vân Khai.
“Bà xã”, cũng không biết có phải mệt rồi không mà mặt anh đỏ lên.
Giang Phỉ cũng có chút không được tự nhiên, trong tiếng ồn ào của tất cả mọi người, miễn cưỡng ừ một tiếng. Được rồi, trận ồn ào càng dữ dội hơn.
Giang Vũ Thần cõng Giang Phỉ lên xe, khoảnh khắc khi ôm cô vào, anh đột nhiên hôn lên trán cô một cái, thấp giọng nói: “Dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ vĩnh viễn ở đây.” Vĩnh viễn ở sau lưng em, chỉ cần em quay đầu lại có thể thấy được anh.
Cũng không biết cô nghe hiểu không, Giang Phỉ chỉ gật đầu cười cười, sau đó đưa tay cho Quý Vân Khai
Giang Vũ Thần đưa mắt nhìn đoàn xe rời đi, không biết tất cả đều rơi vào mắt Nữu Thúy Ti, bà nhìn Giang Vũ Thần như có điều suy nghĩ, bỗng cười một tiếng, xoay người vào nhà.
Buổi tối, Giang Phỉ và Quý Vân Khai nằm trên chiếc giường lớn ở khách sạn, cùng than thở: Kết hôn thật là mệt!
Nhưng, dù có mệt hơn nữa, có một số việc vẫn phải hoàn thành, bằng không thì nghi thức hôn lễ chưa thể xong.
Động phòng hoa chúc!
Khi Giang Phỉ được Quý Vân Khai đưa vào cảnh đẹp liền nghĩ: Quãng đời còn lại sống cùng người đàn ông như vậy, không tính là quá tệ.