Đọc truyện Không Thể Không Là Em – Chương 41: Theo đuổi
Đại trạch nhà họ Giang đột nhiên có thêm một người, người này bị “tật” một chân, cố gắng hao hết tâm tư lấy lòng một người khác – Giang Đại Đạo! Đúng vậy, là Giang Đại Đạo, không phải Giang Phỉ.
Giang Phỉ phản đối, anh hết sức vô tội nói: “Anh là khách do ông Giang mời tới, em không thể vô lễ với anh như thế.”
Giang Đại Đạo còn ở một bên phụ họa: “Đúng vậy, cậu ấy là khách của bố, Phỉ Nhi không được vô lễ với khách!”
Giang Phỉ lập tức nghẹn họng, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người, nhưng với Quý Vân Khai có da mặt dày thì công kích không có hiệu quả. Nói không chừng còn bị phản tác dụng, bị phòng ngự của anh bắn ngược trở lại làm bị thương chính mình.
Nội thương đó!
Giang Vũ Thần đi công tác trở về thấy trong nhà có thêm một người, lại còn là Quý Vân Khai từng đánh nhau với anh, sắc mặt anh thay đổi, trở nên khó đoán.
Giang Đại Đạo tức thời tiêm dự phòng cho anh, anh yên lặng nhìn thoáng qua Quý Vân Khai cáo mượn oai hùm, xoay người vào phòng Giang Phỉ.
“Có muốn chuyển đi không?” Anh hỏi.
Giang Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vâng.”
Nhưng khi bọn họ xách túi hành lý quần áo chuẩn bị tạm biệt với ông già, Giang Đại Đạo cũng không thèm nhìn bọn họ, vừa đấm đùi vừa than vãn với Quý Vân Khai: “Cậu nói xem tôi nuôi con gái có ích lợi gì? Khổ cực nửa đời người chăm lo cho chúng nên người, chỉ mong có một ngày chúng sẽ chăm sóc bên gối cho tôi. Nhưng giờ thì sao? Trưởng thành rồi, tim cũng to, cánh cũng đã cứng, không muốn ở nhà để nhìn cái mặt mo này của tôi, chỉ muốn ra ngoài xông xáo thôi!”
Giang Vũ Thần và Giang Phỉ liếc mắt nhìn nhau, thở dài, lại xách túi hành lý về phòng.
Quý Vân Khai bội phục nhìn Giang Đại Đạo, giơ ngón tay cái lên: “Bố vợ quả nhiên là gừng càng già càng cay!”
Giang Đại Đạo cười đắc ý: “Chút lòng thành, chút lòng thành thôi! Đứa con gái này của tôi, thích mềm không thích cứng, nói năng chua ngoa, trái tim đậu phụ, sau này cậu sẽ biết.”
“Dạ vâng, con hiểu.”
“Khụ, tôi giờ vẫn chưa phải bố vợ cậu, đừng gọi lung tung thế!” Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Giang Đại Đạo đã bán đứng ông.
Quý Vân Khai gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng, bố vợ, trước mặt Giang Phỉ con sẽ không gọi như thế, tự ngài ngầm thừa nhận là được!”
“Cũng tốt, dù sao sau này cũng sẽ quen thôi, ha ha ha ha!”
Giang Phỉ ở trên lầu nghe hai người “xì xào bàn tán” không che dấu chút nào, tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Vũ Thần thì bình tĩnh hơn, nói: “Xem ra thằng nhóc này định ở lại nhà chúng ta luôn rồi, có cần anh…”
“Không cần!” Giang Phỉ lên tiếng ngăn cản, nếu anh dùng thủ đoạn, Quý Vân Khai không phải đối thủ của anh.
“Kệ anh ta đi, cứ xem như là dỗ bố vui.”
Giang Vũ Thần nhìn cô với thâm ý khác, bỗng mỉm cười: “Được.” Anh ở Bắc Mĩ nửa tháng, trong nửa tháng này đã đủ để xảy ra những chuyện anh không muốn xảy ra rồi.
Quả nhiên, xem xong tài liệu trong tay, anh chỉ biết than thở: Cố Trì biết rõ Giang Phỉ, cho nên cố ý lập ra cái bẫy này. Anh cũng hiểu em gái, cho nên biết, Giang Phỉ… còn yêu Quý Vân Khai.
Anh cười lạnh ném tài liệu trong tay đi, ánh mắt u ám, không khí xung quanh như đông lạnh trong nháy mắt. Nếu Giang Phỉ không có cảm giác với Quý Vân Khai, anh có thể không kiêng nể gì mà đối phó với Hoa Độ. Nhưng bây giờ, anh không thể không đặt hạnh phúc của em gái lên đầu – cho tới nay, anh luôn làm vì điều này, chỉ cần động đến hạnh phúc của Giang Phỉ, anh đều dừng bước, thay đổi kế hoạch, đem mũi dùi chuyển hướng khỏi Hoa Độ.
Nếu là người ngoài, có lẽ anh đã dùng hết những mánh khóe thủ đoạn để khiến cô khuất phục. Đáng tiếc người đó là Giang Phỉ, Giang Phỉ gặp mạnh thì mạnh. Lúc trước là đứng trên lập trường của Giang Phỉ để trừng phạt nhỏ với Quý Vân Khai, còn giờ, nếu đối phó với Quý Vân Khai sẽ chỉ khiến Giang Phỉ càng lúc càng xa anh.
Điều anh có thể làm, chỉ là ngoảnh mặt làm thinh.
Thời gian Giang Phỉ ở nhà rõ ràng nhiều hơn trước kia rất nhiều, lúc rảnh rỗi còn ngồi đọc sách trong vườn hoa dưới ánh nắng. Mà lúc này đây, Giang Đại Đạo đưa cả Quý Vân Khai đi ra sắp xếp vườn hoa.
Đá vũ hoa từ Nam Kinh chuyển được được ghép lại thành chậu cảnh non bộ, thảm cỏ được tu sửa, giá tử đằng cũng đã làm xong. Quý Vân Khai trông thêm một vài cây kim ngân, một già một trẻ loay hoay rất vui vẻ.
Giang Phỉ rốt cục ngồi không yên, tức giận hỏi Quý Vân Khai: “Anh không phải đi làm sao?”
“Anh đã xin nghỉ dài hạn”, Quý Vân Khai cười híp mắt trả lời.
Giang Phỉ tức giận vào nhà, Giang Đại Đạo nói: “Này này, không phải cậu muốn xem ảnh chụp hồi Phỉ Nhi còn nhỏ sao? Trong phòng nó đấy, cậu đi lấy đi.”
“Vâng!”
Giang Phỉ rót cốc nước rồi quay lại, chỉ thấy mỗi mình Giang Đại Đạo liền hỏi: “Bố hài lòng với anh ta thế sao?”
Giang Đại Đạo cười nói: “Người trẻ tuổi kia không tồi.”
Giang Phỉ im lặng hai giây, nói: “Anh ta là em vợ của Ngôn Bá Ước.”
Sắc mặt Giang Đại Đạo dần trở nên lạnh lẽo, Giang Phỉ oán thầm: Hóa ra trước đó không biết! Thảo nào đối xử tốt như thế. Bây giờ biết rồi, xem chừng sẽ đuổi người ta. Trước khi bố phát uy, cô phải tiêm thuốc dự phòng cho Quý Vân Khai.
Vào phòng mình, thấy Quý Vân Khai đưa lưng về phía cô, trong tay hình như đang cầm vật gì đó. Cô đi qua nói: “Bố tôi…” Giờ cô mới nhìn rõ anh đang cầm cái hộp mô hình máy bay lượn, tâm niệm thay đổi thật nhanh, muốn đoạt lấy nó.
Quý Vân Khai khéo léo né sang một bên, lắc lắc cái hộp với cô, hỏi: “Em còn không chịu nói thật?”
Giang Phỉ cắn môi, nói: “Anh muốn tôi nói gì?”
Quý Vân Khai nói: “Nói em còn yêu anh, đừng vội phủ nhận, như lời anh đã nói lúc trước, nếu em thật sự không còn tình nghĩa gì với anh thì đã chẳng đi cứu anh rồi. Bây giờ anh vẫn phải nói, em rõ ràng còn yêu anh, bằng không sao có thể có cái này? Anh chỉ cho em xem ảnh chụp Mary có một lần, em cũng rất có tâm đi mua mô hình này, chẳng lẽ còn không phải, trong lòng em, chí ít anh còn có chút địa vị.”
Giang Phỉ không nói, tiến lên giựt lấy cái hộp, lần này Quý Vân Khai không tránh, nhưng thuận thế ôm cô vào lòng. Giang Phỉ giận giữ lườm anh, anh cúi đầu, hôn thẳng lên môi cô.
Khi đôi môi chạm vào nhau liền có tia lửa văng khắp nơi, Giang Phỉ hiểu rõ trong lòng mình vẫn có cảm giác với anh, nhưng càng là như vậy thì càng muốn đẩy anh ra. Cái ôm nhẹ nhàng ban đầu có thể đẩy ra, lúc này lại quấn chặt lấy cô, không hề có dấu hiệu lơi lỏng. Cô ngước lên, rơi vào trong đôi mắt dịu dàng mà kiên định.
Anh nhìn cô, tiến vào nơi sâu nhất trong đôi mắt. Đôi môi mang hơi lạnh ngấu nghiến, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàm răng, thăm dò vào bên trong, mút, liếm…
Giang Phỉ không có sức chống đỡ, cơ thể vì sự xâm lược của anh mà nhũn ra, giống như vô số lần anh chinh phục cô trên giường. Thở dốc, lùi về sau, quân lính tan rã… Cô rốt cục chậm rãi buông bỏ sự chống cự yếu ớt, bắt đầu đáp lại.
Dường như trên trời kéo sấm sét mặt đất dẫn lửa, Quý Vân Khai bức bách cô lùi về sau từng bước, tựa vào cửa, bàn tay ấm áp đặt trên eo di chuyển lên, dần dần khiến nụ hôn càng thêm sâu. Mãi đến cuối, anh cắn nhẹ vành tai cô nói: “Em yêu anh, anh biết mà, em còn yêu anh…”
Giang Phỉ nhắm chặt mắt, hai tay không có sức túm lấy áo anh, thở dài.
“Quý Vân Khai, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?” Dường như rất bất đắc dĩ, rất khổ não, rồi lại… có chút vui mừng.
Quý Vân Khai vùi đầu vào tóc cô, dịu dàng chân thành nói: “Anh muốn em, mở rộng trái tim với anh, yêu anh.”
Trái tim Giang Phỉ như có dòng suối ấm áp, dễ chịu chảy qua.
Lúc hai người đang ôm nhau, ngoài cửa vang lên một tiếng ho khan, Giang Đại Đạo gõ cửa, nói: “Bố muốn vào.”
Hai người vội vàng tách ra, Giang Phỉ mở cửa, Giang Đại Đạo đi vào, nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Quý quan làm khách nhà tôi đã lâu, cũng đến lúc phải về rồi.”
Quý Vân Khai sững sờ, không biết tại sao thái độ của Giang Đại Đạo thay đổi nhanh như thế, khó hiểu nhìn về phía Giang Phỉ, Giang Phỉ lắc đầu, thở dài: “Dọn đồ đi, em tiễn anh về.” Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, chẳng qua xem ra thái độ của Giang Phỉ với anh đã có sự hòa hoãn, vậy nên không vội.
Giang Đại Đạo đối với thái độ hòa hoãn của con gái cũng thấy lạ, nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi vào môi cô. Giang Phỉ chột dạ nóng cả mặt, nhanh chóng kéo Quý Vân Khai đi.
Quý Vân Khai ngồi ở vị trí kế bên ghế lái cười không ngậm được miệng, Giang Phỉ lườm anh: “Đừng có trông như kẻ ngốc thế được không.” Quý Vân Khai lại nghiêng người qua hôn lên má cô, Giang Phỉ la lên: “Đang lái xe đấy!” Quý Vân Khai không thể không buông cô ra, Giang Phỉ mới nhìn rõ phía trước, chợt một bóng người thoáng qua, cô vội vàng nhấn phanh.
Bóng người ngã xuống trước xe, hai người giật mình, vội xuống xe kiểm tra.
Người bị ngã là một phụ nữ trung niên, đang chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, mặt mũi tức giận quát lớn: “Cô lái xe thế nào vậy? May là tốc độ không nhanh, bằng không tôi nhất định đã bị đâm chết rồi!”
Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ về phía sau bảo vệ, liên tục xin lỗi, lại chủ động đưa bà ấy đến bệnh viện, bồi thường bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Người phụ nữ vẫn lải nhải: “Thái độ nhận sai này của anh còn tốt, đừng lừa tôi, tôi biết người lái xe không phải anh, là cô gái kia…” Khi bà thấy Giang Phỉ vẻ mặt kỳ lạ đứng sau lưng Quý Vân Khai thì cả người đều ngây ra, môi bà mấp máy, khẽ gọi: “Phỉ Nhi?”
Quý Vân Khai “A” lên một tiếng, quay lại nhìn Giang Phỉ thì thấy Giang Phỉ đột nhiên giận tím mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe khởi động máy. Quý Vân Khai vội đi sang tay lái phụ, lại nghĩ đến điều gì, đưa cho người phụ nữ kia một tấm danh thiếp: “Có vấn đề gì hãy gọi cho tôi, chúng tôi không phải gây tai nạn rồi bỏ trốn! Thật sự có việc gấp!”
Giang Phỉ cả đường trầm mặc đưa Quý Vân Khai về nhà, Quý Vân Khai cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, không dám mở miệng hỏi. Vừa xuống xe, Giang Phỉ liền quay xe đi. Quý Vân Khai trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc ô tô phóng đi, đang ngây người thì chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
Anh vốn không muốn nhận, nhưng không biết thế nào lại nhớ đến người phụ nữ đeo kính ban nãy đã đâm vào.