Đọc truyện Không Thể Không Là Em – Chương 17: Mất ngủ
Cho dù Quý Vân Khai thổ lộ, hai người vẫn không mặn không nhạt như trước, giống những đôi yêu nhau nói chung, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim. Hình như đang cố gắng lảng tránh, ai cũng không nhắc đến chuyện đêm đó.
Một buổi tối về nhà, Giang Phỉ nhận được một cuộc gọi lạ, “Alo” mấy lần, bên kia cũng không trả lời. Giang Phỉ cho đó là điện thoại quấy rối, vừa chuẩn bị ngắt thì bên kia lên tiếng.
“Phỉ Nhi, là anh.” Là Ngôn Bá Ước.
Hơi thở của Giang Phỉ trong nháy mắt ngưng trệ, nhưng nhanh chóng trấn định lại, giọng bình thường hỏi: “Có chuyện gì sao?” Những người này thật đúng là thần thông quảng đại, ai cũng đều có thể có được số điện thoại của cô!
Ngôn Bá Ước không biết nên nói cái gì, gặp lại cô đã suýt nữa không cách nào tự kiềm chế, nay nghe được sự xa cách truyền đến từ trong tai nghe, anh ta chỉ cảm thấy tim như bị dao cứa. Anh ta sợ nếu không nói cô sẽ lại muốn ngắt máy, vội vàng nói: “Quý Vân Khai là một hoa hoa công tử, mỗi bạn gái của cậu ta qua lại đều không quá một tuần, em đừng nên…”
“Việc này thì có quan hệ gì với anh?” Giang Phỉ lạnh lùng trào phúng, “Sợ tôi bị đùa bỡn à? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi bị người ta đùa bỡn tình cảm!”
“Phỉ Nhi…” Ngôn Bá Ước mệt mỏi gọi tên cô.
Giang Phỉ lớn tiếng nói: “Anh Ngôn quan tâm ta như vậy làm gì? Hình như chúng ta không quen thân nhau lắm! Hơn nữa, nếu để cô Ngôn và A Khai biết, chỉ sợ phiền toái.”
“Phỉ Nhi, lúc trước…” Anh ta như muốn giải thích, nhưng Giang Phỉ nào sẽ cho anh ta cơ hội lại làm tổn thương mình.
“Anh Ngôn vẫn nên yên tâm làm con rể của Hoa Độ đi! Ngày tôi và A Khai kết hôn, nhất định sẽ gọi anh một tiếng – anh rể!”
Tiếng “anh rể” đánh vào tim Ngôn Bá Ước, cả người chấn động, điện thoại đang cầm suýt nữa rơi xuống, trước mắt trở nên mờ nhòa, chờ anh ta ổn định lại thì điện thoại đã ngắt từ lâu.
Giang Phỉ cúp máy, ném điện thoại ra xa, nghĩ một hồi lại lấy tới, đưa số điện thoại kia vào danh sách đen.
Nằm trên giường lật qua lật lại, như thế nào cũng không ngủ được, cô liền ra máy chạy bộ chạy một tiếng. Tắm qua, uống ly rượu đỏ, ngả đầu đi ngủ.
Tối hôm sau vẫn mất ngủ như cũ, cô căm ghét bản thân vẫn còn có thể bị người đàn ông kia nắm giữ cảm xúc trong tay, bảo Đào Nhiên ăn khuya với mình, kết quả Đào Nhiên đã đi ăn với ông chủ công ty quảng cáo kia rồi.
“Nửa đêm đi ăn lẩu, không sợ bị tiêu chảy à!” Cô nhủ thầm, lái xe đi uống ly Gin, rở về mới có thể ngủ.
May là lại đến Chủ nhật, Giang Phỉ nói với Quý Vân Khai: “Tối nay em chưa muốn về sớm.”
Quý Vân Khai cười mỉm: “Được, anh dẫn em đi chơi!”
Anh đưa cô đến một câu lạc bộ tư nhân, trong phòng đã ngồi chật kín người. Có người thấy Quý Vân Khai tới, hét lên: “Đã lâu không gặp thằng nhóc cậu! Còn tưởng cậu ăn chay rồi chứ!” Lại nhìn thấy Giang Phỉ sau lưng Quý Vân Khai, lớn tiếng hơn: “Ơ, cô gái hôm nay không tệ! Tìm ở đâu đấy? Tôi trông như ngôi sao, có phải là diễn viên AV không?”
Quý Vân Khai mắng: “Cút mẹ cậu đi! Miệng chó không mọc được ngà voi!”
Quý Vân Khai ôm eo cô giới thiệu: “Lão Đường, anh họ anh, em đã gặp rồi đó; Diêu Diệp, là thằng cháu lần trước em đụng, đang ở đội hình sự; còn có Phùng Chinh, ở bên thuế nhà nước; cái thằng không có mắt vừa nãy tên Trần Vệ Đông, ở ủy ban phát triển và cải cách nhà nước; Lưu Kiểm, viện kiểm sát.” Lần lượt có thêm mấy người, không phải quan thì cũng là thương, đều có gốc cách mạng. Anh ngồi xuống, như đang giữ chặt đồ mình không cho người khác chạm vào nói: “Đây là bạn gái tôi, Giang Phỉ, đều nhớ lấy! Cũng đừng có làm ra trò đùa sai trái gì, đắc tội cô ấy đồng nghĩa với việc đắc tội tôi!”
Lần này dẫn tới một loạt tiếng kinh hô xen lẫn oán thán, Trần Vệ Đông không sợ chết hỏi: “Bạn gái thật hay giả đó? Bạn gái cậu nhiều như thế tôi đâu thể nhớ được hết!”
Quý Vân Khai hận không thể quất anh ta, liếc về phía Giang Phỉ đang làm lơ, đến gần cảnh cáo anh ta: “Thằng nhóc cậu có mưu đồ phá hỏng hình tượng của tôi phải không! Tôi cảnh cáo cậu, đây là người có khả năng cực cao là vợ tương lai của tôi, cẩn thận cậu đó!” Xung quanh lại là những tiếng hít vào.
“Chậc chậc, lãng tử sắp vào bờ, không ăn chơi nữa à?” Làm sao tin được chứ! Lão Đường còn chưa ổn định kìa, cậu ta? Không tin, nói thế nào cũng không tin!
Người khác đều la hét, chỉ có Lưu Kiểm im lặng nhìn Giang Phỉ, đột nhiên hỏi: “Cô có phải là con gái của Giang Đại Đạo?”
Giang Phỉ ngước mắt nhìn qua anh ta, gật đầu, Lưu Kiểm không nói nữa.
Quý Vân Khai trở lại bên cạnh Giang Phỉ, siết tay cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Giang Phỉ lại nhìn Lưu Kiểm, nói: “Lúc trước vụ của bố em, chính là do vị kiểm sát trưởng Lưu này phụ trách.”
Quý Vân Khai nghẹn lời không nói.
Giang Phỉ ra ngoài hít thở, bất ngờ trông thấy anh trai Giang Vũ Thần khi cửa phòng bên cạnh mở ra, cô nghĩ một lúc liền đẩy cửa vào trong.
Người duy nhất trong lòng không có phụ nữ chính là Giang Vũ Thần, Giang Phỉ cười xấu xa, ngồi xuống bên cạnh kéo cánh tay anh. Người ngoài thấy vậy liền cười vang: “Khó trách Giang thiếu không chịu gọi ai đó uống rượu cùng, hóa ra đã có cô bé xinh đẹp thế này!”
Giang Vũ Thần cầm ly rượu, vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều nói nhỏ với Giang Phỉ: “Đừng làm loạn!” Giang Phỉ cười khanh khách, tựa đầu vào vai anh. Giang Vũ Thần than thở, đặt ly xuống, hỏi: “Đi với Quý Vân Khai đến đây à?”
“Vâng”, Giang Phỉ cầm lấy ly rượu của anh, uống một ngụm, “Đây không phải câu lạc bộ tư nhân à? Anh cũng là hội viên?”
Giang Vũ Thần lấy lại ly rượu, cười nói: “Đừng xem thường anh.”
“Đâu có đâu!” Giang Phỉ bất mãn nói thầm.
Giang Vũ Thần lắc lắc rượu trong ly, hỏi: “Gặp Đường Cạnh Nghiêu rồi hả?”
“Ừ”, Giang Phỉ miễn cưỡng trả lời, “Dù sao cũng không thoát khỏi con mắt thần của anh!”
“Anh không yên tâm về Quý Vân Khai.” Giang Vũ Thần nói thực, “Nhưng anh chỉ không ngờ được, Quý Vân Khai rốt cuộc đã trao đổi cái gì với Đường Cạnh Nghiêu, làm cho Đường thịnh chủ động bỏ qua cho mảnh đất đó.”
Giang Phỉ cả kinh ngẩng lên, ngây ngốc nhìn anh: “Cái gì?”
“Em không biết à?” Giang Vũ Thần cười nghiền ngẫm, xem ra Quý Vân Khai đã bỏ vốn ra, tất nhiên thứ mong muốn thì quá nhiều!
Giang Phỉ lắc đầu: “Em không biết” lại hỏi: “Làm sao anh biết?”
Giang Vũ Thần cười nói: “Đường Cạnh Nghiêu tự gọi điện thoại cho anh, nói: thay vì cạnh tranh, không bằng hợp tác. Với thực lực bây giờ của Đường thịnh, hoàn toàn không cần tìm anh hợp tác. Huống hồ, còn có Hoa Độ ủng hộ anh ta hoàn toàn!”
“Vậy nên anh hoài nghi là Quý Vân Khai…”
“Trừ anh ta ra, anh không thể nghĩ ra người nào khác.” Giang Vũ Thần uống cạn rượu trong ly, có hơi nhíu mày.
Giang Phỉ trầm mặc, nếu thật là Quý Vân Khai khiến Đường Cạnh Nghiêu bán ra nhân tình lớn như thế, chẳng lẽ chỉ vì lấy lòng cô? Anh không biết mảnh đất đó mang đến bao nhiêu lợi ích ư? Quả thật, Hoa Độ hôm nay đã không cần dùng một mảnh đất để mở rộng, nhưng mà…
Giang Vũ Thần xoa tóc cô, cánh môi như có như không chạm lên đầu cô, nói: “Sức quyến rũ của cô em bảo bối của anh không ngờ lớn vậy đấy.”
Giang Phỉ giễu cợt nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chẳng lẽ anh cũng nghĩ anh ấy làm vậy vì em?”
“Chính là vì em!”
Giang Vũ Thần nói thẳng như thế, Giang Phỉ không nói thêm gì nữa, ngồi một lúc liền chuẩn bị đi. Đi hai bước thì quay đầu lại: “Anh không biết chuyện em đã gặp được Ngôn Bá Ước à?”
Sắc mặt Giang Vũ Thần thay đổi, nhưng không nói điều gì, chỉ nhắc nhở cô: “Tối mai về Giang Trạch ăn cơm tối, bố nhớ em đấy.”
“Vâng!” Giang Phỉ vẫy vẫy tay, đi ra ngoài liền bắt gặp Quý Vân Khai đang tìm cô.
“Đi đâu thế? Chỗ này trang hoàng như nhau, em chưa tới bao giờ cẩn thận lạc.”
Giang Phỉ cười nhìn anh, bá cổ anh lùi về bên tường, dâng môi lưỡi của mình. Quý Vân Khai sững sờ, tiếp đó nhanh chóng nắm quyền chủ động, nắm lấy thon của cô, đè cô lên tường, thực hiện kỹ thuật hôn khiến người ta ý loạn tình mê.