Không Thể Đến Với Nhau

Chương 11: Bà Không Phải Mẹ Tôi


Đọc truyện Không Thể Đến Với Nhau – Chương 11: Bà Không Phải Mẹ Tôi

Người đàn bà hơi sững lại, rồi như nhận ra điều gì, bà lại cười:- Con không nhớ sao? Mẹ…ờ…mẹ là mẹ kế của thằng Phong.
À thì ra là thế, đã lâu không gặp, bà lại thay đổi quá nhiều nên Như không nhận ra được. “Mà khoan, bà ta gọi mình là gì cơ? Con! Xưng mẹ á?” – Như giật mình hỏi lại:
– Cô mới nói là mẹ kế của Phong? Sao lại gọi cháu là con xưng mẹ?
Bà Loan thoáng chút lúng túng, dường như không biết nên nói sao cho phải:
– Có thể để mẹ vào nhà rồi nói không?
Như gạt tay, đáp:

– Khóa cửa rồi. Nói luôn ở đây đi. Cô mau giải thích cho cháu. Tại sao gọi cháu như thế?
Bà Loan nhìn Như, có vẻ rất đau lòng. Hai hàng nước mắt lăn dài. Thì bà chính là mẹ Như chứ sao nữa! Người mẹ đã bỏ Như đi mà đứt ruột đứt gan! Người mẹ mỗi lần về thăm con gái phải đợi đến đêm khi nó ngủ rồi mới dám len lén đứng nhìn, rồi lại bị đuổi đi không thương tiếc.
Bà nghẹn ngào:
– Như, thực ra…thực ra mẹ…mẹ chính là mẹ của con.
Như nổi giận. Cô rất ghét người ngoài nói tới mẹ mình. Nay lại có một người cô vốn chẳng ưa gì đến nhận là mẹ cô. Thật quá đáng! Như không một chút bận tâm đến vẻ thành thực đau khổ trên gương mặt bà Loan, đáp:
– Cô Loan, cháu xin lỗi nhưng cô làm ơn đừng đùa thế được không? Chắc cô cũng biết mẹ cháu đã bỏ đi rất lâu rồi. Tuy cháu mong bà ấy về tìm cháu thật nhưng không đến nỗi nhận quàng một người làm mẹ. Cháu biết cô quý cháu nhưng không tới mức nhận cháu làm con gái chứ.
– Như ơi! Mẹ thực sự là mẹ con mà. Mẹ phải làm sao con mới tin mẹ đây? Mẹ…
Như chán nản ngắt lời bà:
– Thôi! Cô không cần làm gì cả, cháu sẽ không tin đâu. Cháu rất cảm ơn tình cảm của cô. Nhưng cháu không thể coi cô là mẹ. Mong cô hiểu. Giờ cháu phải đi, cô về thì cho cháu gửi lời hỏi thăm Phong ạ.
Như đã định đi, lại bị bà Loan níu lại:

– Như, con phải tin mẹ. Mẹ đúng là mẹ con mà. Như, mẹ vẫn còn nhớ rõ mẹ sinh con ra vào lúc chín giờ tối ngày tám tháng bảy. Lúc đó, con vừa ra đời đã khóc rất lớn, rất dễ thương. Trên cánh tay con còn có vết bớt nhạt màu, khi con lên năm thì mất hẳn. Đúng không? Sinh con không bao lâu, ông bà nội hiểu lầm đuổi mẹ đi. Mỗi năm mẹ vẫn thường xuyên về thăm con mà. Mẹ biết hết, mẹ thực sự đúng là mẹ con mà Như.
Bà nói không đầu đuôi, lộn xộn nhưng đó là tất cả những gì bà nghĩ ra lúc này. Bà phải tìm mọi cách để Như tin bà. Bà đã bỏ rơi cô hai mươi năm rồi, giờ không thể để cô một mình như vậy nữa.
Như nghe xong mà bàng hoàng, kinh ngạc. Những chuyện bà nói, chỉ có ông bà cô biết, Phong cũng không biết. Làm sao bà ta biết được? Như từ từ quay người lại, đối diện với ánh mắt đầy yêu thương và tha thiết của bà, trong lòng dâng lên cảm xúc gì không rõ. Cô nói, giọng lạc hẳn đi:
– Sao…sao cô…ai nói với cô?
Bà Loan vui mừng thấy Như rốt cuộc cũng bắt đầu tin. Bà nói liền một mạch:
– Mẹ nói rồi, mẹ là mẹ con mà. Như ơi! Con không biết hai mươi năm qua mẹ khổ sở thế nào đâu. Mẹ nhớ con lắm! Nhưng ông bà con không cho mẹ gặp con. Mẹ buồn lắm! Mẹ nghe thằng Phong bảo ông bà con mất rồi, mẹ mới dám quay về tìm con. Vốn định về sớm hơn nhưng bố thằng Phong bề bộn nhiều việc, mãi giờ mẹ mới có thể nói với ông ấy được. Ông ấy đồng ý cho mẹ đón con về. Con với Phong vốn coi nhau như chị em mà, không có vấn đề gì đúng không? Con nghe lời mẹ, đi với mẹ. Mẹ sẽ bù đắp lại cho con hai mươi năm qua. Như, đi với mẹ nhé. Như ơi! Mẹ thương con lắm! Con có hiểu không?
Như không biết mình có hiểu không, chỉ thấy tim đau nhói từng cơn, mỗi phút nỗi đau càng tăng lên như có bàn tay ai bóp chặt. Mẹ cô đây ư? Người mẹ đã bỏ cô đi đây ư? Như nhớ lại những lời bà cô nói trước khi nhắm mắt: “Mẹ cháu…là người đàn bà không ra gì. Nếu…có gặp lại mẹ cháu…nhớ…không được nghe theo…” Lúc ấy, Như đã nghĩ rằng bà nội ghét mẹ cô nên mới nói thế, cô vẫn tin mẹ cô không phải người tồi tệ. Nhưng xem ra cô sai rồi. Mẹ cô quả thực bỏ chồng, bỏ con theo người đàn ông khác. Đã vậy, trước đây còn đối xử tệ bạc với Phong, cô vốn đã ghét bà rồi. Bây giờ bảo Như chấp nhận bà ta, không bằng bảo cô sống một mình cả đời.
Bà Loan bước tới nắm chặt tay Như, bị cô mạnh mẽ hất văng ra. Như hét lên:

– Thôi đi! Tôi không có mẹ! Không có mẹ! Bà đi đi! Bà không phải mẹ tôi! Không phải!
Nói xong, cô bỏ chạy, chạy rất nhanh. Bà Loan muốn kéo cô lại cũng không được. Chân đi giày cao gót, bà đuổi theo không kịp cô, đành quay đi. Bà hiểu cú sốc này là quá lớn với Như, nhất thời rất khó chấp nhận. Có lẽ đợi vài hôm nữa Như bình tĩnh lại rồi sẽ ổn thôi. Bà quay lại bến xe, mua vé về thành phố, dự định cuối tuần sau sẽ về tìm Như lần nữa.
*************************************************************************************************************************************************
Đại dương nổi sóng rồi, tháng ngày yên bình chấm dứt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.