Không Thể Dấu Hiệu

Chương 27


Bạn đang đọc Không Thể Dấu Hiệu – Chương 27


Edit: Khoai Lang
Tống Minh làm bộ trấn định liếc mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Ân, “Tưởng cái gì…Ở trong nước, thuốc tránh thai của Omega rất khó mua, như thế nào ta có khả năng…..!Này chính là thuốc tăng cường miễn dịch thôi! Đoạn thời gian trước ta bị cảm mạo, bác sĩ kê cho ta!”
Mặt Kiều Ân vẫn trắng bệch, buông xuống mắt xuống, lông mi run rẩy, cậu nhìn lọ thuốc trong tay.
“Được rồi được rồi…!Ta muốn đi ngủ, mau cất lại cho ta đi, sau còn muốn ăn cơm.” Tống Minh nói dối có chút mất tự nhiên xoay người, lấy chăn che mặt.
“Còn có…!Kiều Ân, sự tình mấy ngày hôm trước…!Ta thực cảm tạ ngươi trợ giúp ta…!Nhưng là, ta hy vọng ngươi tốt nhất quên đi…!Làm như không phát sinh việc gì.”
Thanh âm Tống Minh có chút do dự, có thể tưởng tượng đến hắn biết chắc là Kiều Ân không thể tiếp thu, còn không bằng sớm nói rõ ràng một chút, “Đương nhiên…!Nếu ngươi không thể quên được, vậy coi nó như một đoạn ước pháo bình thường đi….”
“Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn, đều là đệ đệ của ta…!Kiều Ân…”
Nhưng qua nửa ngày, Kiều Ân phía sau không có động tĩnh.
Tống Minh cách chăn dùng chân đá Kiều Ân, ” Ai, tiểu huynh đệ, mau cất đồ lại đi, sau đó đi ngủ! Đương nhiên! Ngươi đi ngủ ở phòng khác!_!”
Một lát sau, mới truyền đến giọng nói có chút khàn khàn, nhưng mang theo nghi ngờ.
“Tống Minh…!Cứ như vậy, ngươi vẫn không nguyện ý ở cùng ta một chỗ…”
Kiều Ân nắm chặt đồ trong tay, khóe miệng gợi lên một tia cười khổ, ánh mắt thậm chí trở nên mông lung.
“Ngươi thậm chí…tình nguyện uống thuốc tránh thai đối thân thể thương tổn cực lớn…!Cũng không nguyện ý sinh bảo bảo cho ta…..”
Kiều Ân giống như tự giễu, nở một nụ cười, “Hoặc là…!Ta kém hai Alpha trước kia sao…?_”
Tống Minh nghe lời nói nghi ngờ của cậu, tâm hắn lập tức thắt chặt lại, phi thường khó chịu.

Sự tình hắn sợ nhất quả nhiên phát sinh, Kiều Ân…!Thật sự là người huynh đệ duy nhất, thậm chí có thể nói là bằng hữu của hắn.
Bởi vì chỉ có Kiều Ân hiểu rõ hắn nhất…!Biết hắn vì cái gì không muốn yêu, không dám yêu…
Xem ra, hắn vẫn là suy nghĩ nhiều, hắn đã từng cho rằng Kiều Ân hiểu rõ hắn nhất, ha hả…
Tống Minh đối với Kiều Ân kỳ thật có chút áy náy, một là hắn lừa Kiều Ân đây không phải là thuốc tránh thai, về phương diện khác chính là…!Hắn vô tình vô nghĩa dùng Kiều Ân xong, liền đem người đá đi…

Nhưng thời điểm hắn từng là Beta, đã nói với Kiều Ân vô số lần, hắn vĩnh viễn đều không có khả năng yêu bất luận kẻ nào, càng không thể có thể cùng Kiều Ân ở một chỗ, Kiều Ân rất tốt, nhưng hắn đã đem Kiều Ân làm đệ đệ mà đối đãi…
Hiện tại cho dù hắn biến thành Omega, hắn cũng sẽ không dựa vào bất luận cái gì Alpha, chớ nói chi là cấp nhân sinh đứa nhỏ!
Cho dù là hiện tại, Tống Minh đều không thể tiếp thu sự thật hắn đã biến thành Omega.
Hắn từ lúc ban đầu đang êm đẹp tự do tự tại không bị dấu hiệu, cũng không phải dấu hiệu, lại từ Beta biến thành Omega!?
Nếu có thể, hắn cho dù trở thành Omega cũng không nguyện ý bị người khác thượng! Nếu hắn có thể bị dấu hiệu vậy cũng được, chịu đựng bị dấu hiệu một lần, coi như bị chó cắn, là có thể thoải mái cả đời.

Nhưng hắn lại kỳ quái chính là không thể bị dấu hiệu, còn đã bị 3 Alpha cấp S thượng! Như thế nào không có người tới hỏi cảm thụ của hắn??_
Chưa nói tới hai Alpha kia, đối với Kiều Ân, hắn vẫn luôn voi cậu như đệ đệ, hắn cũng biết cảm tình Kiều Ân đối hắn, vẫn là lúc trước đã nói qua, cảm giác này của Kiều Ân chính là ỷ lại lớn hơn tình yêu, mà hắn đối Kiều Ân cũng chỉ là cảm giác với em trai, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không yêu thượng bất luận kẻ nào, chớ nói chi là Alpha.
Ngay lúc đó, trong tình huống động dục tại Cảnh Vân Đường, người bình thường đều sẽ lựa chọn người mình nhận thức, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn Kiều Ân.
Tuy rằng Kiều Ân có tình cảm khác thường, nhưng khi hắn đã động dục thậm chí cảm thấy dù sao đều sẽ bị thao, sẽ tiện nghi người khác, còn không bằng đưa tiện nghi đó cho đệ đệ nhà mình.
Cho dù hiện tại hai người đã làm tình, làm ba ngày ba đêm, hắn đối mặt Kiều Ân trừ bỏ cảm thấy không được tự nhiên, đại đa số cũng là nhẫn nại cùng bao dung.
Bởi vì đối với Kiều Ân có bao dung có nhẫn nại, nên khi cậu ở trên giường gây sức ép cho hắn, hắn đều tận lực phối hợp, nếu như là người khác, hắn đã sớm mắng chửi rồi…
Mà Kiều Ân cũng hoàn toàn đem hắn ăn gắt gao, ỷ vào hắn không đành lòng cùng yêu thương, luôn bày bộ dạng đáng thương, ngược lại làm hắn muốn mắng người cũng không được, nếu thật sự muốn nói ra, Kiều Ân không chừng sẽ khóc chết mất.
Dù sao cũng bị thao, mà hắn chỉ hy vọng không có lần tiếp theo, dù sao hắn không nghĩ làm người bị áp.

Hắn còn muốn quay lại như trước làm tổng công ăn chơi đàng điếm, chỉ làm tình không nói chuyện yêu đương.
Nhưng hiện tại đám người kia như thế nào một người hai người đều cảm thấy là hắn sai, Lăng Tiêu đại tra tra kia thì khỏi nói, tự đại làm bậy cho rằng hắn muốn tìm y phụ trách, không muốn dây dưa với hắn, hắn thật sự là cầu còn không được, nhưng sau Lăng Tiêu còn không có ý tốt mắng hắn là tiện nhân? Mẹ đích! Nhớ tới liền nổ khí!
Hiện tại quá phận là Kiều Ân, mệt hắn coi cậu như đệ đệ nhất dạng yêu thương, các loại tư thế đều phối hợp, bị thao đến khoang sinh sản đến bên trong đều là tinh dịch của cậu, muốn uống thuốc tránh thai còn phải lén lút?! Căn bản không có hỏi qua ý kiến của hắn, không hỏi hắn vì sao không muốn sinh, không bị làm!
Bất quá nếu có người hỏi hắn, hỏi một vạn lần, hắn đều sẽ trả lời: “Không!”
Không muốn bị thao, cũng không nghĩ trở giống cái Omega nhất dạng yếu đuối, chờ nam nhân của chính mình trở về, lại càng không muốn sinh đứa nhỏ, sinh ra một đứa nhỏ không chiếm được yêu thương của hắn thì rất đáng thương!! _!!
Tống Minh xốc lên chăn, quay người lại ngồi dậy, mặt không đổi sắc nhìn Kiều Ân.

“Ta cho ngươi biết, Jon, ta là nam nhân! Ta là thuần 1 _! Ta biết ta hiện tại nói cái này rất ngu ngốc, chính là! Ta chưa từng có nghĩ qua, cùng bất luận kẻ nào sinh đứa nhỏ! Nếu có thể! Ta nguyện ý cả đời đều là Beta! Cả đời cũng không bị bất luận kẻ nào thao!”
Lông mi Kiều Ân không ngừng run rẩy, cậu nâng đôi mắt lam phát lên, sắc mặt trắng bệch nhìn Tống Minh.
Tống Minh vẫn còn tiếp tục nói lời tàn nhẫn.
“Ha hả, đúng là thuốc tránh thai thì như thế nào?! Lão tử uống thuốc tránh thai thì sao?! Vì cái gì không thể?! Còn muốn cất giấu?! Lão tử chính là không nguyện ý cùng Alpha sinh đứa nhỏ?!”
“Ngươi có hay không hỏi qua cảm thụ của ta?! Có hay không?!”
“Hơn nữa Kiều Ân, ngươi có phải hay không rất thích giả bộ? Cùng ta ra vẻ thương khóc, ngươi cho ta là kẻ ngốc nhìn đoán không ra ư_?”
“Ta bị ngươi đùa bỡn như vậy, ngươi có phải hay không đặc biệt cao hứng, ha ha! Muốn thao như thế nào liền như thế, bây giờ còn muốn ta sinh cho ngươi đứa nhỏ?! Ta phi!”
Tống Minh biểu tình lãnh khốc mà lại hờ hững, hắn nhìn chằm chằm Kiều Ân lạnh lùng cười.
“Ngươi cũng không cần giả ngu bán điên rồi, hiện tại ngươi cũng thao ta, ta đây cái đã muốn bị hai Alpha thao qua, bất quá là đồ đê tiện, đủ tao đủ lãng đủ tiện, ngươi vừa lòng đi?! Có thể lăn đi?!”
“Đừng tìm ta nói cái gì thích ta, ngươi tới đây tìm không phải thích, mà là một phần ỷ lại cùng thỏa mãn.”
“Ngươi có biết cái gì là tình yêu sao? Tình yêu chính là, ta yêu ngươi, con mẹ nó ngươi lại coi ta là một ngốc tử, đùa bỡn ta! Còn muốn ta sinh đứa nhỏ?! Ha hả…”
“Ta một khi mang thai liền cùng ngươi ở một chỗ, là như thế đi, đúng không? Ân?”
“Được rồi, ngươi cũng đừng giả trang khóc lóc, thao cũng thao rồi, thích cũng thích rồi, mau cút đi đi….!”
Tống Minh hờ hững nhìn Kiều Ân trước mặt hắn mặt không đổi sắc.
Quả nhiên, nước mắt lúc trước của Kiều Ân đều là giả trang, khi hắn nói không cần giả ngây giả dại lừa hắn nữa, nước mắt Kiều Ân lập tức liền biến mất, mệt hắn trước còn giống tên ngốc an ủi Kiều Ân, hắn thật sự là quá xuẩn.
Trầm mặc một lát, Kiều Ân mở miệng, mặt của cậu anh tuấn mà lại thâm sâu, mặc dù mới 20 tuổi, nhưng đã là có thể một mặt đảm đương hết thảy sự việc lớn nhỏ trong gia tộc, thanh âm của cậu cũng không giống như trước mang theo làm nũng, khôi phục lại thành trầm thấp, có từ tính.
Thực thành thục, thực nam nhân.
Kiều Ân ngồi thẳng, cậu nhìn lọ thuốc nhỏ trong tay, khuôn mặt thâm thúy anh tuấn không có biểu tình gì.
Tống Minh phát hiện, Kiều Ân không cười, không hướng hắn làm nũng, đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan phân minh thoạt nhìn lạnh nhạt, đạm mạc mà lại lãnh khốc.
Kiều Ân đem vật cầm trong tay đặt bên người Tống Minh, môi mỏng lạnh lùng phát ra thanh âm trầm thấp.

“Tống Minh, loại thuốc này, ngươi về sau tốt nhất không cần ăn.”
Khuôn mặt trong nháy mắt trở nên thành thục, Kiều Ân nâng lên ánh mắt, trong con ngươi trong suốt mà lại thông thấu, Tống Minh đã từng cho rằng bên trong đó tràn đầy nhiệt tình cùng ánh mặt trời nháy mắt biến mất, chỉ còn lại có hờ hững cùng xa cách.
Đôi mắt băng lam sâu thẳm như thế, cậu tuy rằng nhìn Tống Minh, nhưng Tống Minh phát hiện, hắn cũng không có khắc nào ở trong mắt của cậu…
Kiều Ân dùng ánh mắt đạm mạc nhìn hắn, dùng hờ hững mà lại bình tĩnh thanh âm nói rằng.
“Ta đi rồi, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình a…”
“Tiểu ca ca…”
Kiều Ân biểu tình xa cách mà lại đờ đẫn hướng Tống Minh cười cười, cứ như vậy lui ra ngoài.
Thẳng đến khi Tống Minh nghe được âm thanh cửa lớn bị đóng lại.
Tống Minh đã sớm đỏ mắt, cầm lấy lọ thuốc bên người, hung hăng hướng phía cửa “ném”_!
“Lăn! Đều cút cho ta! Ta không cần! Ta ai cũng không cần! Ta một người là tốt rồi!!!”
“Jon…!Ngươi cứ như vậy buông tha cho..?…”
Cách vách, nhà Nhâm Húc Dương.
Kiều Ân mặt không đổi sắc, đứng đối diện với gương thắt cà vạt.
“Ân.”
Nhâm Húc Dương tuyệt không tin lời Kiều Ân nói.
Kiều Ân nhìn người đàn ông gương trong thẫn thờ đột nhiên nở nụ cười.
“Hắn nói rất đúng, ta đối với hắn, đích thật là khi còn bé ỷ lại, nặng hơn tình cảm.

Ta không xác định tính cách hai người chúng ta như vậy, nếu thật sự cùng một chỗ, ta có thể hay không đối hắn sinh ra chán ghét…”
“Sau đó…!Biến thành như phụ thân hắn…”
Nhâm Húc Dương xoay đầu nghi hoặc nhìn Kiều Ân, “Ta, còn cần ở nơi này nữa sao?”
Thắt xong, Kiều Ân đối với Nhâm Húc Dương ảm đạm cười, “Tùy tiện.”
Trước khi Kiều Ân đi, cậu lại tùy ý hỏi một câu.
“Đúng rồi, lúc trước là ngươi đưa Tống Minh thuốc tránh thai, cho hắn bao nhiêu liều.?_?”

“Thuốc tránh thai?!” Nhâm Húc Dương gãi gãi mái đầu màu sắc rực rỡ, cau mày nghĩ nghĩ, sau đó xấu hổ nói: “A…!Cái kia…!Ta không có đưa hắn thuốc tránh thai a…!Ta quên mất…”
Kiều Ân nhíu mày, đảo mắt biểu tình lại khôi phục, mặt không đổi sắc xa cách, cậu buông mắt xuống, thản nhiên cười, mỏng môi khẽ nhếch.
Sau đó cầm tây trang liền rời đi.
“Bất quá, cũng không hề gì.”
Lăng gia.
Lăng phụ Lăng Dật Đàn đã hiểu rõ tình huống, lúc này mới đem Lăng Tiêu đã tỉnh táo lại thả ra.
“Lăng Tiêu, ngươi rất kỳ cục, đã dấu hiệu Omega không phải không giải quyết được, vì một Omega hủy bỏ hôn lễ với Tạ gia, ngươi coi hôn nhân là trò đùa sao?”
Lăng Tiêu ngồi ở ghế sa lông xa hoa trong thư phòng, cúi đầu, mái tóc quăn đen thả bên vai, buông xuống hai bên má trắng nõn.

Thoạt nhìn là đang hảo hảo nghe phụ thân dạy bảo, nhưng ngón tay dài nhỏ của y đang không nhanh không chậm thưởng thức quả cầu bằng ngọc trong tay, khóe môi hồng nhuận chậm rãi gợi lên một tia cười lạnh mà Lăng Dật Đàn nhìn không tới.
“Ta mặc kệ ngươi đối với Omega kia là thái độ gì, thích cũng được, trả thù cũng thế.

Nhưng hắn không phải người có thể để bên người.

Alpha ngoại quốc bên cạnh hắn, là một trong Tam đại gia tộc ở Y quốc, gia tộc Bố Luân Đặc, cậu ta về nước là phát triển sự nghiệp gia tộc đến quốc nội, đã cùng lão Đại Nhâm gia kết minh.”
“Nhâm gia cùng gia tộc Alpha kia, đều không phải nơi chúng ta có thể lấy được cái tốt.

Omega đó, vẫn là về sau đừng tới trêu chọc nữa_!”
Lăng Tiêu buông xuống suy nghĩ, ngón tay xoa nắn hai khối ngọc cầu trong tay, đồng tử thâm sắc bị lông mi thật dài che, không biết nghĩ đến cái gì.
Lăng Dật Đàn hiện tại thấy ngay cả hắn đều không nhìn rõ nhi tử, trong lòng thở dài, nhưng ngoài miệng như trước thực nghiêm khắc nói: “Lăng Trễ, ngươi theo lệnh của ta, đem Lăng Tiêu coi chừng thật chặt, ta không cho phép y trong lúc này làm ra bất luận sự tình xúc động gì.”
Kẻ gọi là Lăng Trễ, là một nam nhân trung niên màu da ngăm đen, thân hình cao gầy, gã là ám vệ đứng đầu của Lăng gia, chưa bao giờ cách xa Lăng Dật Đàn, nay bị Lăng phụ vì Lăng Tiêu, lần đầu tiên phái ra ngoài.
>> Hết chương 27.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.