Không Thể Chạm Vào Em

Chương 12: Hoang mang


Đọc truyện Không Thể Chạm Vào Em – Chương 12: Hoang mang

Duyệt Quân mỉm cười một cách lịch sự và nhã nhặn để tạm biệt Giám đốc Lý – Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn Hoàng Đình – người mà Bá Lâm đã sắp xếp cho cô gặp gỡ để có cơ hội phát triển dự án kinh doanh của mình. Cô rất hài lòng vì Giám đốc Lý có vẻ coi trọng hợp đồng này; các vấn đề giá cả, phương thức giao nhận hàng tới thời điểm này đều đã đạt được thỏa thuận. Cô vừa rút điện thoại, định tìm số của Bá Lâm thì thấy anh và Hoàng Phong cùng đến.

– Sao rồi em? – Bá Lâm tỏ ý quan tâm.

– Tạm ổn rồi anh! – Duyệt Quân cười cảm kích.

Ý cười trên môi Duyệt Quân khi nãy vẫn còn chưa dứt, nay lại sâu thêm khiến gương mặt cô trở nên xinh đẹp lạ thường, dù chỉ là trong bộ váy công sở tông màu trắng đen khá phổ biến và nhàm chán của giới văn phòng.

Hoàng Phong đang mải bấm điện thoại, chợt nghe giọng nói trong veo, êm ái của Duyệt Quân mới ngẩng đầu lên, buông một cái nhìn thờ ơ như vốn dĩ. Bá Lâm cười, có vẻ quá quen với thái độ đó của bạn, nhưng vẫn lịch sự giới thiệu.

– Duyệt Quân, đại lý của ZX! Người quen của tao!

Hoàng Phong gật nhẹ đầu, môi khẽ nhếch lên tỏ ý chào, gương mặt vẫn không một chút biểu cảm thiện chí nào khiến Duyệt Quân bực bội nghĩ rằng, người đàn ông này có lẽ bẩm sinh đã lạnh lùng như băng giá, khi cố gắng lịch sự cũng không thể hiện được thiện chí là bao. Dù vậy, cô vẫn tỏ vẻ thân thiện, tươi cười chào.

– Anh là Hoàng Phong? Con trai Chủ tịch?

Hoàng Phong không trả lời – anh không có thói quen trả lời những câu hỏi mà anh cho rằng riêng tư, với những người không thân thuộc, kể cả có là đối tác của tập đoàn.

– Tụi mình có gặp nhau vài lần lúc nhỏ, chắc anh không nhớ đâu?! – Cô cố gắng gợi chuyện.

– Vậy à?! – Hoàng Phong hờ hững đáp nhưng lại khá lưu tâm lời Duyệt Quân nói.

Đã từng gặp nhau sao? Hoàng Phong tự hỏi. Sự tò mò trỗi lên bởi câu nói mà Duyệt Quân cố tình nhấn mạnh bằng giọng điệu thân mật kia, cứ như bọn họ đã thân quen từ lâu lắm. Nhìn cũng khá quen đấy! Đây có phải là cô gái hôm trước đi cùng Giám đốc Tân trong bữa tiệc mừng sinh nhật của ba mình? Hoàng Phong mường tượng về hình ảnh người con gái xinh đẹp, dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng và ăn mặc đơn giản, cũng đã khiến anh ít nhiều ấn tượng. Sự quý phái và phong thái quyến rũ của cô đã thu hút không ít khách khứa, cũng như nhận được khá nhiều lời khen từ người lớn. Là cô ta sao? Hôm nay, trong bộ trang phục công sở kín đáo và nhã nhặn, cô vẫn sang trọng và duyên dáng, theo một cách khác. Rất ấn tượng! Thái độ và lời nói trước mặt Bá Lâm rất chừng mực nhưng cũng không kém phần sắc sảo, không giống phần lớn các cô tiểu thư đỏng đảnh mà Hoàng Phong từng biết trước đây, cũng khác hẳn vẻ ủy mị yếu đuối của Miên Tú, vợ anh. Tiểu thư nhà giàu, lại phải thân chinh lăn xả vào thương trường sao? Liệu có thật tài giỏi hay muốn chứng tỏ điều gì? Trong lòng Hoàng Phong trỗi dậy cảm giác tò mò khó kiểm soát về cô gái trước mặt! Phụ nữ đẹp dễ khiến người ta có ham muốn sở hữu hoặc chiếm đoạt; nhưng phụ nữ thông minh và bản lĩnh thì sẽ khiến người đối diện phải giữ khoảng cách, dè chừng và thận trọng tìm hiểu – nghĩa là, bỗng nhiên họ sẽ ở thế chủ động mà thôi!

Duyệt Quân cảm thấy chán ghét thái độ lạnh lùng cố hữu và sự dè sẻn lời nói của Hoàng Phong, nếu không vì mục đích riêng thì không đời nào cô phải tỏ vẻ thân thiện với con người cao ngạo ấy. Anh ta tài giỏi bao nhiêu mà gặp ai cũng quăng một cái nhìn khinh khỉnh và bất cần? Nếu không phải là con trai chủ tịch, được đi trên những con đường trải thảm, thì liệu anh ta có được vị trí ngày hôm nay để mà hống hách như vậy không? Nghĩ vậy, cô chuyển ánh nhìn sang Bá Lâm như muốn kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo với Hoàng Phong.

– Vừa định gọi anh, em muốn mời anh một chầu để cảm ơn!

– Gì khách sáo vậy?! – Bá Lâm cười. – Em còn đến Hoàng Đình nhiều mà!

– Dạ, nên mà anh, anh cho em xin cái hẹn nha! Giờ em có việc đi trước!

Duyệt Quân đi rồi, Hoàng Phong quay sang Bá Lâm, ánh mắt tinh quái như muốn hỏi câu “người quen” của Bá Lâm lúc nãy thật ra là quen theo nghĩa nào. Bá Lâm bật cười vì quá hiểu ý bạn, nhún vai giải thích với giọng cợt nhả không kém.

– Chỉ là người quen thôi! Đại thiếu gia đừng quá bận tâm!

Trong khi đó, Duyệt Quân đi về mà không hề biết rằng sự ưu tú và xinh đẹp của cô đã tạo ấn tượng với Hoàng Phong – dù anh không hề biểu hiện ra. Cô không biết rằng chỉ vài câu nói khéo léo đó, cũng đủ khiến Hoàng Phong dành cho cô hơn cả một sự lưu tâm thông thường. Chính Hoàng Phong cũng không hiểu ở cô gái này có điểm gì đặc biệt để anh phải từ tò mò, hiếu kỳ chuyển sang lưu tâm và nghĩ ngợi như vậy. Trước nay, phụ nữ đẹp quanh anh không thiếu, lại chẳng ai đủ khác biệt để làm anh ghi nhớ hơn năm giây sau khi rời đi.

Thái độ của cô ta ban đầu, rõ ràng là muốn “nhận người quen” với anh – như rất nhiều đối tác hoặc con cháu đối tác trước nay muốn có một hợp đồng hời với tập đoàn hoặc một mối quan hệ thân thiết với gia đình anh. Nhưng sau đó, cô lại nhanh chóng chuyển từ thân thiện, rào đón sang thờ ơ như Bá Lâm mới là người mà cô quan tâm chứ không phải anh; cô không cần biết anh là ai và có vai trò gì trong tập đoàn này. Hơn nữa, câu nói hai gia đình là chỗ quen biết lại khiến Hoàng Phong thêm phần nghĩ ngợi. Vừa về đến văn phòng, anh nhấc máy gọi sang phòng Kinh doanh.

– Giám đốc Lý, hợp đồng đại lý của ZX, chuyển cho tôi. Tôi sẽ phụ trách!


*

Đây là lần thứ ba Duyệt Quân đến Hoàng Đình, lần nào đến cũng không khỏi trầm trồ về sự bề thế, sang trọng của nơi này. Duyệt Quân bước vào sảnh, đi thẳng đến quầy Lễ tân, sau khi xưng danh, Duyệt Quân bất ngờ được dẫn đến phòng Tổng Giám đốc.

Hoàng Phong ngồi vắt chân, tay chống hờ ngang mặt như thể đang chờ đợi ai. Căn phòng làm việc sang trọng và tiện nghi với nội thất đơn giản nhưng tinh tế, càng nổi bật hơn qua ánh sáng từ ô cửa kính rộng sau chiếc bàn làm việc. Ở góc tường bên phải, một giá sách không quá to với những quyển sách được xếp đầy trên kệ mà chỉ nhìn lướt qua cũng đủ khiến Duyệt Quân bất ngờ và ấn tượng về những tựa sách. Nếu anh ta thật sự đã đọc qua những quyển sách này, thì quả là đáng nể – Duyệt Quân thoáng nghĩ.

Bên trái căn phòng, một bức tranh đắp nổi mạ đồng hình chiếc thuyền no gió giữa biển khơi, là điểm sáng duy nhất nổi bật giữa tông màu tối. Bàn làm việc được bài trí gọn gàng, đơn giản nhưng cũng khá tinh tế. Góc trái là những vật dụng linh tinh như lịch bàn, điện thoại, lọ đựng bút và một chậu xương rồng nhỏ khiến Duyệt Quân chú ý. Cô cho rằng phải có lý do đặc biệt gì đó thì Hoàng Phong mới chưng nó ở đây. Một người như anh ta, sao có thể hứng thú với cây cỏ, hẳn đây phải là món quà của ai đó đặc biệt quan trọng, của vợ anh ta chăng – cô gái mà mình từng gặp? Duyệt Quân lắc nhẹ đầu như muốn dứt ra khỏi hình ảnh đó, lặng im tiếp tục quan sát. Ngoài máy tính cá nhân, trên bàn còn đặt một mô hình kim tự tháp bằng đồng, đường nét cầu kỳ.

Giữa phòng là bộ salon màu nâu, nhẵn bóng – chỉ nhìn thôi cũng đoán được độ xa xỉ của nó. Hoàng Phong đứng dậy, nhướng đôi mày, đưa một tay về phía salon kèm theo lời mời vào, rồi lướt qua bàn làm việc, di chuyển đến bộ salon và nhanh nhẹn thả người xuống. Anh điềm tĩnh mở lời với một câu giải thích qua loa như đọc được dấu hỏi to đùng từ biểu cảm của Duyệt Quân.

– Kể từ hôm nay, tôi sẽ trực tiếp theo dõi hợp đồng của cô! – Hoàng Phong vẫn giữ giọng lạnh lùng.

Duyệt Quân khá bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng tự mãn với ý nghĩ rằng số mình thật sự may mắn, vốn định tìm cách tiếp cận anh ta thì nay lại có cơ hội làm việc trực tiếp. Cô mỉm cười.

– Thật vinh hạnh cho tôi!

*

Đọc xong tin nhắn của Duyệt Quân, Trần Kha chán nản vứt chiếc điện thoại màu đen – màu sắc quen thuộc được Trần Kha chọn cho đa số vật dụng – ra bàn khiến nó quay tròn mấy vòng trên mặt bàn nhẵn bóng. Cô vừa mới mừng thầm vì một ngày làm việc yên bình, không bị quấy rầy thì tin nhắn của Duyệt Quân ào tới như một gáo nước lạnh, một sự giễu cợt rằng cô đã vui mừng hơi sớm. Suốt gần một tháng nay, không ngày nào cô không nhận được các tin nhắn và cuộc gọi, khi nghiêm túc, lúc bỡn cợt của người yêu cũ. Trần Kha vốn không muốn tuyệt tình với Duyệt Quân, dù gì, giữa họ cũng từng có những tháng ngày hạnh phúc. Đó là những kỷ niệm thật sự đẹp; mà không ai có thể bỏ tiền hay vật chất ra để đổi lấy được kỷ niệm đẹp bao giờ! Thế nên, thậm chí Trần Kha còn đang cố gắng hành xử một cách hết mực tôn trọng. Nhưng thật sự là… quá sức chịu đựng!

Trần Kha ban đầu chỉ khó chịu, nhưng giờ thì cảm thấy bực bội và phiền phức đúng nghĩa. Thêm vào đó, cô thấy mệt mỏi khi phải ý tứ tránh để Miên Tú cảm thấy nghi kỵ hay bất an, buồn phiền. Trần Kha hạn chế tối đa việc trực tiếp gặp Duyệt Quân. Những trường hợp không quá cần thiết, cô đều giao cho Nhã Nhu xử lý. Từ chối khéo léo cũng đã có, thẳng thừng cũng đã dùng, không hiểu sao Duyệt Quân không hề có động thái dừng những hành động khó hiểu của mình lại. Trần Kha tự hỏi, lẽ nào họ không thể trở thành những người bạn bình thường, như cô với Bá Lâm sao?

Nhắc tới Bá Lâm, cô mới nhớ hình như đã lâu lắm rồi không gặp anh. Từ dạo Trần Kha chính thức đón Miên Tú về sống cùng và không còn đến phòng tập nữa thì cô và Bá Lâm cũng ít liên lạc hẳn. Trần Kha đứng dậy, đi về phía cửa sổ, làm vài động tác vươn vai giãn gân cốt, thả lỏng tinh thần để tiếp tục chuẩn bị cho cuộc họp tối nay. Cô tiện tay với lấy điện thoại và nhắn tin cho Tử Du.

“Bá Lâm dạo này có ghé mày không?”

“Cũng thường xuyên. Sao?”

“Không có gì, lâu rồi không gặp ổng, tao hỏi thăm vậy thôi!”

“Bớt xạo! Quán tao còn không thèm ghé! Bày đặt hỏi thăm Bá Lâm!” – Tử Du trả lời tin nhắn có vẻ đanh đá hẳn.

“Ờ, dạo này tao bận quá!” – Trần Kha có chút áy náy vì đúng là thời gian này cô không còn thường xuyên lui tới tiệm Tử Du như trước.

“Bận yêu chứ gì?”

Trần Kha bật cười vì tưởng tượng ra cái nguýt dài của con bạn, cô đánh trống lảng.

“Mà dạo này mày với Bá Lâm có vẻ thân thiết ha!”

“Thì bạn theo bồ rồi, tao cũng phải kiếm người khác mà thân chớ!” – Tin nhắn đáp trả rất nhanh từ phía Tử Du.


“Ờ! Thân kiểu nào?! Khai mau, thành thật thì được khoan hồng!” – Trần Kha vừa bấm trả lời vừa có cảm giác gì đó rất lạ, dẫu thoạt nhìn thì những tin nhắn này của Tử Du không có gì khác thường cả.

“Muốn biết thì đến mà tra khảo. Quán tao dạo này ế! Chờ mày qua ủng hộ!”

*

Lại một tin nhắn nữa gửi đi mà không có hồi đáp. Nếu nói Duyệt Quân không chạnh lòng thì không đúng. Những tổn thương, thất vọng cứ mỗi ngày một chồng chất khi liên tiếp nhận lại thái độ lạnh nhạt, hay nói đúng hơn là phũ phàng của Trần Kha. Cô, thậm chí hơn một lần cảm thấy tổn thương lòng tự trọng. Nhưng, Duyệt Quân sao có thể là người mới thấy khó đã rút lui. Duyệt Quân tự trấn an bằng nhiều cách, như việc cô luôn tự nhủ đây chẳng qua là thử thách cô phải trải qua, là cái giá phải trả cho những tháng ngày Trần Kha chiều chuộng, nhường nhịn hy sinh vì mình lúc còn bên nhau.

Hai năm trước, khi ngọn lửa đam mê hừng hực trong lòng, Duyệt Quân gạt bỏ mọi níu kéo, bằng mọi giá sang nước ngoài, cốt lấy được tấm bằng Thạc sỹ. Lúc đó, Trần Kha còn bảo là có lẽ đời này, sẽ không thể nào quên được Duyệt Quân. Lời nói đó đã là động lực, tiếp thêm sức mạnh cho Duyệt Quân vượt qua nhiều gian khó. Những tháng ngày nơi đất khách, Duyệt Quân không ngừng nỗ lực, với hy vọng có thể sớm hoàn thành chương trình học và trở về bên cạnh Trần Kha. Duyệt Quân biết bỏ đi như vậy là ích kỷ, thế nên khi quay về, cô muốn dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho Trần Kha, tiếc rằng mọi thứ không như mong đợi. Cuộc đời này, liệu có mấy ai ý thức được để giữ đúng được câu mà họ nói – suốt đời không thể nào quên?!

Không có Duyệt Quân bên cạnh, có thể Trần Kha sẽ vì cô đơn mà nhất thời đón nhận người con gái khác. Duyệt Quân bằng lòng bỏ qua tất cả và coi như đó chỉ là một cơn say nắng mà thôi, nay, Duyệt Quân đã quay về thì dĩ nhiên phải “vật hoàn cố chủ”; Trần Kha là của Duyệt Quân, phải được trả về cho Duyệt Quân. Như vậy mới hợp lẽ!

Người con gái tên Miên Tú kia – là gái đã có chồng, lại còn dám lừa gạt Trần Kha. Đáng lẽ Duyệt Quân sẽ kể hết cho Trần Kha biết những chuyện cô đã tìm hiểu được trong thời gian qua – nhưng cô nghĩ chưa phải là lúc này. Duyệt Quân muốn dùng chính sự chân thành và sức quyến rũ của bản thân để thức tỉnh, kéo người yêu quay về bên cô. Duyệt Quân không tin cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối kia lại có thể là đối thủ cạnh tranh của mình.

Duyệt Quân đăm chiêu nhìn vào ly cà phê đen đặc quánh trước mặt. Những suy nghĩ lúc rõ ràng, lúc rối rắm trong đầu khiến sắc thái gương mặt cô cũng thay đổi liên tục. Nhìn đồng hồ đã sắp bảy giờ tối, Duyệt Quân uể oải đứng lên, định gọi tính tiền, thì thấy Miên Tú xuất hiện ở cửa. Duyệt Quân đã ngồi đây nhiều giờ liền với hy vọng Trần Kha sẽ xuất hiện sau khi đọc tin nhắn của cô, vậy mà giờ lại chỉ thấy một mình Miên Tú. Cô ta cũng có lúc đến đây một mình sao? Duyệt Quân tự hỏi, rồi không ngần ngại đứng lên, tiến về phía Miên Tú.

– Chào cô! – Duyệt Quân cất giọng.

– Chào chị! – Sau một thoáng ngạc nhiên, Miên Tú rụt rè đáp lời, chưa rõ lời chào của Duyệt Quân rồi sẽ dẫn cô đến đâu.

– Cô đến một mình sao? – Duyệt Quân tiếp tục thăm dò.

– Kha gửi đồ cho chị Tử Du! Em mang qua giùm! – Miên Tú cố ý nhắc đến Trần Kha.

– Tử Du ra ngoài chưa về!

Miên Tú hơi thất vọng, hơi khó chịu. Bởi, dường như Duyệt Quân đang cố chứng tỏ rằng Tử Du, và cả nơi này, đều thân thiết với Duyệt Quân hơn Miên Tú. Vốn định sẽ nán lại trò chuyện với Tử Du trong lúc chờ Trần Kha đến đón, nhưng lúc này, Miên Tú không còn hứng thú nữa.

– Vậy, em về! Lúc khác em ghé lại!

– Cô ngồi với tôi một chút, nhé! – Duyệt Quân nói nhanh, không để Miên Tú kịp quay đi.

Miên Tú hơi khựng lại. Dẫu không thân thiết, cũng không thiện cảm, nhưng Miên Tú không thể từ chối lời đề nghị lịch sự như thế này! Mà, giọng điệu của Duyệt Quân… Miên Tú chợt nghĩ, sao mà cái giọng điệu ra lệnh đó lại giống Trần Kha đến thế! Miên Tú vốn không phải kiểu người lạnh lùng, cũng không vì lý do gì lại đi ghét một người đang cố tỏ ra lịch sự với mình. Người yêu cũ của người yêu thì đã sao chứ? Thì phải tránh né hay hằn học nhau sao? Cần thiết không? Bởi, họ cũng chỉ là một cô gái yếu đuối và cần bảo bọc mà thôi! Miên Tú quyết định nán lại. Hơn nữa, dù sao, ngồi lại đây vẫn an toàn hơn là một mình về nhà. Miên Tú gật, lặng lẽ ngồi xuống. Khi tách trà nóng hổi được mang ra, Duyệt Quân hỏi.

– Kha tập cho cô thói quen uống trà à?

– Không! Em thích trà trước khi gặp Kha! – Miên Tú vẫn giữ thái độ chừng mực.

– Hai người sống cùng nhau? – Duyệt Quân nhìn xoáy vào Miên Tú, một lần nữa tự hỏi cô ta có gì hấp dẫn hơn mình.


Miên Tú gật, vẫn bình thản, cố gắng gợi chuyện xã giao.

– Chị về nước lâu chưa?!

– Kha nói về tôi à? – Duyệt Quân không trả lời câu hỏi của Miên Tú mà lại tiếp tục hỏi, ánh mắt sáng lên khi nghe thông tin Miên Tú vừa nói.

– Không nhiều. Chỉ vậy!

– Ừ, cũng phải, cũng chẳng còn gì mà kể, chẳng lẽ lại kể chuyện chăn gối! – Duyệt Quân cười nhạt, cảm giác tổn thương quay về, ý nghĩ căm phẫn trước Miên Tú cũng ùa tới khiến lời nói của cô trở nên ác ý.

Miên Tú hơi tái mặt, cô vẫn chưa thật sự hiểu hết những ẩn ý trong câu nói của Duyệt Quân. Với Miên Tú, Duyệt Quân là người yêu cũ mà Trần Kha từng trân trọng nhắc về. Bản thân cô cũng rất tôn trọng Duyệt Quân, nếu không vì thời gian gần đây Duyệt Quân luôn quấy rầy, níu kéo Trần Kha, cô nghĩ rằng mình sẽ mãi dành cho người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng này một sự tôn trọng tuyệt đối. Miên Tú đưa ly trà nóng lên môi, trong đầu lóe lên suy nghĩ nếu tối nay mất ngủ thì không biết được vì trà hay vì điều gì khác. Duyệt Quân dường như vẫn còn muốn giày vò Miên Tú.

– Mà chuyện chăn gối, người đã có chồng như cô chắc phải sành sỏi hơn tôi. Chắc Kha thích cô lắm!

Sau khi quăng một nụ cười khẩy vào gương mặt Miên Tú đang dần tái đi, Duyệt Quân đứng dậy, đến quầy tính tiền và ra về; chào xã giao Tử Du với Bá Lâm khi tình cờ chạm mặt ngoài cửa, thái độ lạnh lùng này của Duyệt Quân khiến Bá Lâm đưa mắt nhìn Tử Du khó hiểu.

Miên Tú như không tin vào tai mình. Duyệt Quân sao lại biết về quá khứ của mình? Lẽ nào, cô ta điều tra mình? Không điều tra thì sao có thể biết được chuyện Miên Tú từng có chồng? Hay là cô ta nói bừa? Không đúng, giọng điệu đó không thể là nói bừa được. Cô ta có ý gì? Nếu cô ta nói cho Kha biết mọi chuyện thì sẽ thế nào? Kha có bỏ rơi mình không? Cảm giác kinh khiếp, lo sợ vừa tạm được xua đi một thời gian ngắn nay lại ùa về, bám lấy cô, ngạt thở!

*

Duyệt Quân gập tệp hồ sơ trên tay lại, giọng có phần hằn học.

– Hôm trước, Giám đốc Lý đã thỏa thuận với tôi rồi, hôm nay anh lại muốn nâng mức giá lên? Tôi cần lời giải thích!

– Nếu tôi nói, giá tôi vừa đưa ra là tốt nhất trong giai đoạn này, thì sao? – Hoàng Phong tựa hẳn người vào thành ghế, hai tay đan lại, giọng có chút thách thức.

– Giai đoạn này? – Duyệt Quân hơi gằn giọng dù gương mặt vẫn rất điềm tĩnh. – Thời điểm tôi thỏa thuận với Giám đốc Kinh doanh của các anh, không nằm trong “giai đoạn này” sao?

– Giá cả là vấn đề có thể thay đổi linh hoạt! – Hoàng Phong cố tình đáp bằng một giọng cù lần hết mức có thể, phong thái chuyên nghiệp và nghiêm túc của anh dường như đã bị bỏ quên ở nhà.

– Nếu vậy, tôi có nên hiểu là tài chính của Hoàng Đình đang gặp vấn đề không? Anh nghĩ tôi có nên cân nhắc lại hợp đồng này không? – Duyệt Quân vẫn đáp trả với giọng sắc sảo.

Hoàng Phong bật cười. Cô gái này quả thật rất thông minh, Hoàng Phong đúng là không nhìn sai người. Rõ ràng cô ta đang cần Hoàng Đình, nhưng vẫn có thể khẳng khái phản bác những điều khoản vô lý! Không hổ danh là con nhà nòi. Cảm thấy càng lúc càng hứng thú hơn với Duyệt Quân, anh buông lời chọc ghẹo.

– Không ngờ khi tức giận, em càng đẹp hơn nhiều!

*

Đã gần một năm trôi qua từ ngày Miên Tú trốn chạy. Thời gian trước, lẽ ra đã có chút manh mối nhưng rồi lại mất dấu vết. Hoàng Phong vốn dĩ muốn bằng mọi cách tìm cho ra Miên Tú để ít nhất cũng có một lần ba mặt một lời, dù chuyện sau đó có tiếp diễn thế nào đi nữa. Nhưng thời gian qua, anh bị cuốn vào guồng quay của công việc rồi nhịp sống, đủ để cơn phẫn nộ trong anh vơi đi. Tình yêu – loại tình cảm vốn dĩ không có thì hoàn toàn không đủ để Hoàng Phong khắc khoải mong nhớ, không đủ để làm động lực tìm kiếm. Chỉ thảng hoặc, trở về nhà sau cơn say, anh mới nhớ mình từng có một người vợ. Người vợ xinh đẹp, đảm đang, hiền lành. Người vợ đã hơn một năm anh không còn thấy bóng dáng. Người vợ mà sau khi gia đình khăng khăng bắt Hoàng Phong phải cưới về, dẫu cả Hoàng Phong, cả Miên Tú đều không có tình yêu – điều cốt lõi để duy trì một cuộc hôn nhân, điều cốt lõi để trao cho nhau một lời cam kết trọn đời. Để rồi giờ đây, cũng chính cái gia đình ấy lại đang cố tìm một lý do thật chính đáng, thật hợp lý để xóa tên cô khỏi gia phả – một mớ giấy chi chít tên người được lưu truyền từ đời này sang đời nọ cốt chỉ để khoe khoang cho người khác thấy rằng gia đình này, gia tộc này đã được gầy dựng như thế nào! Mà, mấy ai quan tâm đến những chuyện nhảm nhí đó đâu nhỉ? Thứ người ta nhìn vào để quan tâm thường đơn giản là, những con người này rồi sẽ đem lại lợi ích gì cho mình, thế thôi!

Gia đình, thậm chí cả bản thân anh, luôn cho rằng gia đình Miên Tú đã cố tình giấu vợ anh đâu đó, họ chính là người đứng sau, giật dây cho cô con gái yếu ớt của mình, từ việc gài anh và cô bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu để trao đổi chuyện làm ăn, đến việc giúp cô bỏ trốn. Bằng chứng là họ không hề tỏ ra đau buồn, lo lắng trước sự mất tích của con gái, thậm chí một động thái tìm kiếm cũng không. Một sự bình thản đến đáng ngờ!

Hoàng Phong nằm dài trên giường, mắt đăm đăm nhìn vào bức hình cưới treo trên tường. Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này, không ngờ lại đưa anh vào tình trạng trớ trêu hiện nay. Hoàng Phong tự hỏi – dường như lần đầu tiên, anh tự hỏi bản thân – có phút giây nào anh dành cho Miên Tú thứ xa xỉ gọi là tình yêu ấy chưa, rồi tự cười cho câu hỏi ngốc nghếch của mình. Yêu thế nào được! Chưa về nước đã có hôn ước định sẵn, vừa gặp đã cưới thì lấy đâu ra thời gian yêu đương. Thời nay, chuyện hôn nhân để củng cố sự vững mạnh gia tộc có vẻ khó tin; bản thân anh, một người được tiếp nhận nền giáo dục tân tiến với những tư tưởng hiện đại, cũng không nghĩ rằng chính mình, lại trở thành vật giao ước, được sắp xếp cho một người vợ mình không yêu. Mà, ngoài Miên Tú ra, anh đã yêu ai chưa? Hình như cũng chưa! Là cậu ấm của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì nước, Hoàng Phong – từ nhỏ đến lớn luôn phải sống dưới áp lực của ba chữ “người thừa kế”. Tuổi thơ và cả tuổi trẻ của anh đều vắt kiệt cho công việc và gia đình. Ừ thôi, Hoàng Phong tự nhủ, cả hai đều không yêu nhau thì giải thoát là cách tốt nhất. Miên Tú đã đi rồi, mối quan hệ ràng buộc với bên thông gia cũng chấm dứt, chỉ còn lo liệu phía truyền thông một thời gian nữa để mọi chuyện đi vào quên lãng. Thời gian có một sức mạnh lạ kỳ – nó có thể xoa dịu cả cơn giận của lòng tự trọng bị chạm vào theo cách thô bạo nhất! Nói đã tha thứ, Hoàng Phong không thể; nhưng bảo vẫn còn ấm ức mà quyết tâm trả đũa cho sòng phẳng thì cũng không!

Trong lúc còn mơ màng nghĩ về người vợ đã bỏ trốn của mình, hình ảnh Duyệt Quân lại xẹt qua tâm trí. Duyệt Quân, cô tiểu thư xinh đẹp, thông minh lại có tính khí rất thất thường, chiếm một mối bận tâm khá lớn của Hoàng Phong. Anh không thật sự hiểu Duyệt Quân khi cô lúc thì rất quan tâm đến chuyện vợ chồng anh, rào đón như muốn hiểu về cuộc sống của anh, lúc lại ơ hờ, lạnh nhạt như giữa họ vốn dĩ chỉ là chuyện làm ăn giao dịch, không hơn. Dù vậy, Duyệt Quân càng khó hiểu, Hoàng Phong lại càng thấy thú vị.

*

Tuyết Hà vừa tắt điện thoại, gương mặt vẫn còn khá trẻ trung so với tuổi năm mươi của bà tối sầm lại, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, lăm lăm đi về phía phòng làm việc của chồng.


– Sao anh biết con đang ở đâu mà không đưa con về?

Bạch Quân đang chăm chú đọc sách, bình thản ngẩng lên, khẽ liếc nhìn rồi lại hướng sự tập trung trở về trang sách như không hề nao núng trước hành động xộc vào phòng đột ngột và giọng nói tức giận của vợ. Cũng vậy, ông từ tốn trả lời.

– Để làm gì?

Giọng nói với âm điệu trầm đến lạnh lùng kia như một gáo nước dội đúng lúc để Tuyết Hà kịp tỉnh người và nhận ra mình đang nóng giận với ai. Như nhận ra hành động của mình hơi quá đà, mà quan trọng hơn cả là kịp ý thức người đối diện mình là ai, bà thay đổi giọng điệu, trở lại ngọt ngào, khéo léo xoa dịu chồng.

– Anh biết em lo cho con bé thế nào mà!

Bạch Quân không nói gì, chỉ hắng nhẹ giọng theo kiểu muốn kết thúc câu chuyện ở đây. Từ ngày được tin Miên Tú mất tích, Bạch Quân trở nên thâm trầm hơn; ông hay nhốt mình trong phòng nhiều giờ liền, lấy công việc làm thú vui. Không những thế, sự tương tác với Tuyết Hà cũng ít dần, những bữa cơm chỉ còn sự hiện diện và tiếng chén đũa va vào nhau – một cách khẽ khàng đúng chất thượng lưu – khiến Tuyết Hà đôi lúc tự hỏi, mình có còn là vợ của người đàn ông đó không, còn là bà chủ trong cái gia đình này hay không?

– Bên thông gia sẽ tung tin con bé bỏ nhà theo trai! Còn gì là danh dự của con nữa, anh?!

– …

– Đưa con về, rồi lựa lời khuyên bảo, nó chịu về bên đó thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà!

– Để nó yên!

Bạch Quân chậm rãi nhả từng từ đầy quyền uy, như muốn vợ hiểu rằng ông không có ý định, cũng như sẽ không can thiệp thêm nữa, vào cuộc sống mà con gái ông đã chọn. Và, tốt nhất là bà, cũng đừng nên quan tâm, càng không nên can thiệp vào.

Cơn tức giận trong lòng Tuyết Hà lại sôi sục lên, mà đúng hơn là sự hụt hẫng, bất ngờ trước thái độ đứng về phía con gái của Bạch Quân. Mọi lần, khi Tuyết Hà dùng lời lẽ ngon ngọt, chưa bao giờ Bạch Quân phản đối, dù là chuyện nhỏ hay lớn liên quan đến gia đình và thậm chí là chuyện liên quan đến Miên Tú. Tại sao lần này…? Bà không dừng lại, tiếp tục nói điều mình muốn, giọng có vẻ bắt đầu gay gắt hơn.

– Nếu anh không làm! Em sẽ làm!

“Rầm!!!” Bạch Quân dằn mạnh cuốn sách xuống mặt bàn gỗ, tạo âm thanh đủ chấn động cả căn phòng. Ông đứng phắt dậy, vẻ như sự im lặng đồng nghĩa với nhẫn nhịn của ông từ nãy đến giờ đã lên đến cùng cực và đang có dấu hiệu bùng nổ. Ông quay ngoắt về phía cửa, nơi Tuyết Hà đang đứng trân trân nhìn như cũng sẵn sàng thách thức cơn giận dữ sôi sục trong ông. Đôi mắt quắc lên trông càng dữ tợn, ông tiến về phía vợ, gí sát gương mặt mình vào Tuyết Hà, gằn từng từ như muốn bà hãy ghi nhớ lấy những lời ông nói ra.

– Tôi-cấm-cô-đụng-đến-con-bé!

Rồi, Bạch Quân đi một mạch ra cửa, bỏ lại người vợ với nét mặt kinh hãi đứng bơ vơ giữa căn phòng rộng rãi, lạnh lẽo mà trước nay, ngoài sách và ông ra, không mấy khi có sự hiện diện của điều gì khác. Bạch Quân đã đi hẳn, Tuyết Hà vẫn chưa hoàn hồn. Vừa sợ, vừa tức giận, hai tay bà bấu chặt vào nhau, ánh mắt hằn học, tức tối. Thái độ đó rõ ràng là muốn đối đầu với bà, không coi lời nói của bà ra gì! Thì ra trong lòng Bạch Quân, đứa con gái kia vẫn được ưu ái dành cho một tình cảm vô cùng lớn lao, hơn hẳn tình yêu của bà dành cho ông từ suốt thời tuổi trẻ cũng như sự phục tùng của bà từ ngày bước vào căn nhà này. Cuộc đời Tuyết Hà, chỉ đeo đuổi một thứ duy nhất, đó là trái tim của Bạch Quân. Không ngờ đến khi đã bước vào tuổi xế chiều, đã là người phụ nữ của ông, là người tay ấp má kề, cùng ông trải qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời, hết lòng hết dạ với ông, mà trái tim Bạch Quân, vẫn hoài là một điều gì đó ngoài tầm với. Mọi nỗ lực, cố gắng của bà trong gia đình này đều là để vun đắp cho tình cảm của chồng, muốn tốt cho ông, muốn cùng Bạch Quân giữ lấy cơ nghiệp cả đời ông gầy dựng. Bà đã sai ở đâu? Đứa con gái yếu ớt vô dụng kia, ngoài việc trở thành gánh nặng cho gia đình này ra, chẳng làm được gì cả! Được gả vào một gia đình danh gia vọng tộc thế kia, vẫn không biết điều mà an phận hưởng thụ, còn gây phiền phức cho người lớn. Hôm nay, vì nó, vì đứa con gái của một người đàn bà đã chết, Bạch Quân không chút e dè thể hiện thái độ đe dọa rất lạnh lùng với Tuyết Hà, coi bà và những chân tình suốt mấy chục năm qua không bằng một con nhỏ vừa gây ảnh hưởng lớn cho kinh tế gia đình. Đã thế, Tuyết Hà bặm môi – bà cũng không việc gì phải nhún nhường nữa, đã không có được tình yêu của người chồng mà mình dùng cả cuộc đời để cung phụng, tôn kính thì bà, phải có bằng được, gia tài của ông!

*

– Miên Tú! Miên Tú! Em sao vậy?

Miên Tú choàng tỉnh bởi tiếng gọi dồn dập, hoảng hốt của Trần Kha. Cô nhìn quanh, nhận ra mình vẫn đang trên chiếc giường quen thuộc, bên cạnh là Trần Kha đang dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vương. Dù xung quanh là bóng tối bao trùm, cô vẫn cảm nhận được sự lo lắng của Trần Kha.

– Em mơ gì mà la thất thanh vậy? – Trần Kha tiếp tục hỏi với giọng thật sự quan tâm.

– Em làm Kha thức giấc hả? – Miên Tú cố tình đánh trống lảng.

– Em gặp ác mộng hả? – Trần Kha lo lắng thật sự khi thấy Miên Tú gật, cái gật nhẹ như không còn chút sức lực nào. – Có Kha đây mà! Không sao đâu em!

Trần Kha ôm Miên Tú vào lòng, vỗ về. Miên Tú cuộn tròn trong lòng Trần Kha, hồi tưởng lại giấc mơ của mình vừa nãy. Lại là hình ảnh Hoàng Phong trần trụi sắp lao vào cô như con mãnh thú hung dữ lao vào miếng mồi trước mặt. Trong giấc mơ, cô còn thấy những hình ảnh chắp nối cảnh Hoàng Phong vừa ra sức đánh cô vừa chửi rủa rằng cô đã phản bội anh, cô đã chà đạp tình nghĩa vợ chồng, còn cố tình tránh thai để không có con với anh! Những giấc mơ tưởng chừng đã buông tha cô một thời gian dài, nay lại ào về, như cơn lốc xoáy của một trận bão đổ ập vào đời một con người khốn khổ không phòng bị kỹ càng. Cô không sao chợp mắt lại được, sợ rằng nếu nhắm mắt, sẽ lại thấy những hình ảnh đó.

Khẽ trở mình để không làm Trần Kha thức giấc, cô quyết định dậy hẳn dù trời còn tờ mờ sương. Cả đêm không ngủ được khiến cơ thể mệt mỏi, uể oải, Miên Tú lần bước ra sân, khẽ vặn người thực hiện vài động tác thể dục, tiện thể hít thở bầu không khí trong lành của buổi sớm tinh sương trước khi bị khói bụi từ nhà máy, xe cộ hoành hành. Hương hoa nhài thoang thoảng trong gió sớm quyến rũ bước chân Miên Tú đến khoảng giữa sân. Cúi người hít hà hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu, ánh mắt Miên Tú dừng lại nơi cổng, phát hiện có một phong thư được nhét qua khe. Tò mò, cô bước đến gần, ngạc nhiên khi thấy tên mình trên phần người nhận. Lạ nhỉ? Ai lại gửi thư cho cô? Là Tử Du chăng? Không phải, Tử Du, đâu cần thiết làm vậy! Là trò mới của Trần Kha, muốn tạo cho cô điều gì bất ngờ ư? Nghĩ đến đây, Miên Tú thoăn thoắt bóc phong thư ra, đập vào mắt cô là dòng chữ in hoa ngắn ngủn, nổi bật giữa mặt giấy trắng tinh: “CÔ ĐỊNH TRỐN CHẠY ĐẾN BAO GIỜ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.