Không Thể Buông Tha

Chương 33: Nhìn Xuyên Đôi Mắt


Đọc truyện Không Thể Buông Tha – Chương 33: Nhìn Xuyên Đôi Mắt


Từ khi Tần Phong về nước đến giờ, tổng cộng được sáu ngày, sau đó Emily cũng đưa Jacob về nước.
Cùng ngày hôm đó, Triệu Vân ra viện.
Mọi chuyện đều khéo léo như thế, khéo đến mức khiến người ta cho rằng tất cả mọi chuyện hôm nay đều đã được thượng đế sắp đặt từ trước, sau đó ông ta nhàn nhã ở đó nhìn xem con người sẽ vượt qua ngày hôm nay như thế nào, bình an vô sự hay nghiêng trời lệch đất.

không phải đang giễu cợt, chỉ là vận mệnh đã sớm an bài.
Italia chênh lệch 7 giờ đồng hồ, Emily và Jacob ngày hôm trước lên máy bay trước 4 giờ chiều, đến Trung Quốc vào hôm nay lúc 9 giờ sáng.
Tần Phong tính toán thời gian, Triệu Vân giữa trưa sẽ ra viện, 9 giờ đón tại sân bay rồi trở về khách sạn, vừa vặn tới kịp giờ.

Sáng sớm 7 giờ, hắn đã đến phòng bệnh của Triệu Vân nhìn thoáng qua, dừng chân ở cửa ra vào.

Trong phòng bệnh, ba Triệu Vân đang ở cùng cô, ông lớn tuổi rồi mà sáng sớm còn đến trước hắn, không còn là chủ tịch nghiêm túc trong mắt người ngoài, bây giờ ông đang dỗ cô như dỗ một đứa trẻ, dụ cô ăn cháo, lời nói sủng nịnh ra mặt.
Tần Phong cân nhắc đứng ngoài cửa, cuối cùng không vào quấy rầy.

Ba Triệu Vân vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh với ân nhân cứu mạng là hắn, cũng không mất đi phong độ quân tử, nhưng không nhiệt tình.

thật sự không biết Thẩm Gia Nhất đã nói những gì với ông ấy.
sự tồn tại của tôn giáo là để cho những giáo đồ tin tưởng vào những tồn tại lý tính siêu việt của bản thân, còn sự tồn tại của Thẩm Gia Nhất là để chặn đứng tất cả những cơ hội tiếp cận Triệu Vân của Tần Phong.
Tần Phong nghĩ mấy ngày hôm nay càng không thể khống chế được cơn đau đầu, vài lần hoài nghi gần đây bài tiết không bình thường, cảm xúc không thể kìm nén được.
Tình yêu khiến con người ta trở nên không tỉnh táo.


Những câu này quả nhiên là đúng.
Dù Thẩm Gia Nhất không có bất kỳ tình yêu nam nữ nào với Triệu Vân cũng không thể thuyết phục được Tần Phong không phát hận với hắn, hoặc là, Thẩm Gia Nhất là nam thứ nhưng cả ngày cứ lởn vởn bên cạnh Triệu Vân.
hiện giờ, hắn thật sự muốn đánh nhau một trận ra trò với Thẩm Gia Nhất.
không liên quan gì đến ấu trĩ hay tình yêu, dù ấu trĩ đi chăng nữa cũng có thể hùng hồn nói chuyện đó không liên quan gì đến ấu trĩ.
Lúc Bành An Nghiêu tới thăm Triệu Vân lần tiếp theo liền thấy Tần Phong đang nhíu mày đứng đối diện với phòng bệnh, nộ khí trên người như có như không khiến tên tiểu vệ sĩ và tất cả mọi người đều muốn nín thở.
Thông qua Lục Ngạn, hắn mới biết vị này chính là Tần Phong, là con lai, có tình cảm chân thành với Triệu Vân.

Xem ra trong mắt hắn, càng lộ ra khí phách càng nổi bật.

Trừ ánh mắt dịu dàng với Triệu Vân, đối với những người khác, ánh mắt hắn đều nghiêm nghị khinh thường.
thật sự là – không có lễ độ.
Bành An Nghiêu đi tới, nhìn hắn một cái, ho nhẹ một tiếng: “Tần tiên sinh.”
Tần Phong xoay đầu lại, nhìn về phía Bành An Nghiêu.

Dáng vẻ Bành An Nghiêu dù chỉ nhìn lần đầu tiên cũng khiến người khác không thể quên được.

Hôm nay hắn mặc một bộ quân trang bộ đội, cả người toát ra chính khí, nhưng cách nói chuyện lại bất đồng với một quân nhân lưu loát hùng hồn, bộ dạng tao nhã, cho dù là đàn ông, cũng khiến người khác nhìn không thoải mái.
“Xin chào, anh là Bành An Nghiêu mà Lục Ngạn nói đến sao?”
Bành An Nghiêu gật đầu.
Tần Phong ý vị sâu xa, nhìn hắn nửa ngày: “Chiếc nhẫn đó, tôi tin rằng anh sẽ cho tôi một lý do chính đáng.”

Bành An Nghiêu cười cười, nhìn về phía chiếc ghế dài bên cạnh ra hiệu đến đó nói chuyện, nhưng thân thể cao to của Tần Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bành An Nghiêu lắc đầu: “anh không muốn biết chuyện chiếc nhẫn sao?”
Tần Phong đi tới, ngồi xuống, cơ thể thẳng tắp.
Bành An Nghiêu nói: “Đó là chiếc nhẫn anh giao cho Lục Ngạn, hôm đó Lục Ngạn nhờ Lăng Yên đưa tới, nhưng Triệu Vân không nhận, đúng lúc đó tôi có việc cần tìm Triệu Vân, Lăng Yên liền gửi tạm chiếc nhẫn ở chỗ tôi.

Hoặc do dáng vẻ của tôi khiến Lăng Yên yên tâm, tóm lại lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy đã để chiếc nhẫn này ở chỗ tôi rồi.”
“Tôi biết rồi, tiếp tục.”
Bành An Nghiêu cười khẽ: “anh cài máy nghe trộm vào chiếc hộp à? Nên anh mới từ Ý trở về đây trước, cũng biết hành động chúng tôi vạch ra lúc họp.”
Tần Phong nghĩ rất nhanh, nghe hắn nói như vậy lập tức hiểu rõ ngọn ngành, ngắt lời hắn: “Cho nên giữa đó có một thời gian ngắn không có bất kỳ âm thanh gì, là anh lấy ra à?”
“Đúng, là tôi lấy ra.

Dù sao đó cũng là Cục quân sự hàng không, anh lại là người ngoại quốc, điều này nguy hại đến an toàn quốc gia.”
Mặt mày Tần Phong thâm trầm, áp lực bên trong hành lang phòng bệnh càng phát ra khí thế khiếp người.
Bành An Nghiêu nói đúng, vẫn luôn có người thay Tần Phong nghe lén âm thanh từ máy nghe trộm.
Tần Phong không keo kiệt khích lệ Bành An Nghiêu: “anh rất thông minh.”
Bành An Nghiêu bật cười, ngay sau đó, ánh mắt sáng long lanh cũng tràn đầy vui vẻ: “anh cần tôi giúp gì không? Tôi tiếp nhận khích lệ, nhưng đối với sự khích lệ của anh, tôi lại thấy rất bất an.”
Tần Phong lấy chiếc hộp màu đỏ, bên trong có chiếc nhẫn vẫn luôn mang theo bên người, đưa cho Bành An Nghiêu: “Thay tôi đưa cho Triệu Vân.”
Bành An Nghiêu không muốn nhận, một tay nâng cằm nghiêng đầu nhìn về phía Tần Phong, người đàn ông khí phách này thật sự cao ngạo đến mức khiến người ta không nói được lời nào.
“Vậy cũng được à? Nếu tôi làm thì chuyện này còn ý nghĩa gì nữa.”

Tần Phong chậm rãi nói ra hai chữ: “Tần Giai.”
Bành An Nghiêu nhận lấy cái hộp, Lục Ngạn và nhà tiên tri người Pháp Nostradamus đều giống nhau, đều là lừa đảo, khác nhau ở chỗ người bị lừa chính là hắn, khiến hắn không có năng lực phản bác, hơn nữa lại còn lừa gạt toàn bộ vũ trụ và chính mình, để mọi người không nhận ra năng lực của mình.

Vì hắn quá khinh địch cho nên mới để cậu ta đem nhược điểm của mình nói với Tần Phong.
Tần Phong đứng dậy định đi, chuẩn bị ra đón Emily và Jacob, Bành An Nghiêu bỗng nhiên lên tiếng gọi hắn lại: “Hai ngày trước, sức khỏe Triệu Vân không tốt lắm, tôi tin hôm đó anh cũng thấy.

Tôi đi tìm bác sĩ đến, nhưng lúc bác sĩ đến khám cũng không phát hiện điều gì khác thường.

Triệu Vân lại hời hợt với mọi thứ, không quan tâm đến ai, tôi đã hẹn Lăng Yên, để Lăng Yên đi cùng cô ấy lúc ra viện xem có thể để Triệu Vân nói ra những lời từ đáy lòng được không.

Nếu anh không vội về, tốt nhất nên cùng Lăng Yên đưa cô ấy về nhà, dù sao cô ấy cũng không dễ dàng từ bỏ tình cảm với anh được.”
Bước chân Tần Phong dừng lại một chút: “Tôi đẩy cho anh một chuyện tốt như vậy, giờ lại bị anh giật dây.”
Bành An Nghiêu mỉm cười: “Cảm ơn.”
Xong xuôi, Tần Phong rời đi.
Bành An Nghiêu nhìn bóng lưng quá khí thế của hắn, giấu đi dáng vẻ tươi cười.

Thứ tình yêu này, thật là không những được lấy ra làm lý do uy hiếp, mà còn có thể lấy ra để bị uy hiếp.
Lúc ra khỏi bệnh viện, thời tiết âm u, sương mù mông lung xuống, bầu trời tối tăm như báo hiệu điều không may.
Khi Tần Phong vội vàng đến sân bay mới nghe tin máy bay bị delay ngoài ý muốn, Tần Phong nhìn đồng hồ, đang định phái người đến đây chờ để về trước thì nhận được điện thoại của Monica.
Monica không chút khách khí uy hiếp hắn: “Nếu muốn em ở đây yên tâm quản lý gia tộc, vậy thì anh đón Jacob đi, nó đã nghĩ anh sẽ đưa nó đi chơi mấy ngay nay rồi.”
Jacob, nghĩ đến đứa bé ngây thơ này, Tần Phong thất thần trong chớp mắt, hắn đã có thể có một đứa con đáng yêu như vậy.
Monica cách mấy nghìn km gọi vài tiếng Simon trong điện thoại, Tần Phong mới kịp phản ứng, ngữ khí trầm thấp của hắn đột nhiên lạnh lùng, nói từng chữ từng chữ một: “Monica, đừng dùng bất cứ chuyện gì uy hiếp anh, nhất là Jacob.”
Monica chẳng sợ ai, chỉ sợ Tần Phong, chiêu trò thủ đoạn tàn độc của hắn, cô vĩnh viễn không đuổi kịp, cô thậm chí có thể không chút khoa trương mà nói, chuyện cắt bỏ quyền lợi của những người đi trước, thủ đoạn của Tần Phong không hề thấp hơn so với người ba làm thủ lĩnh Mafia kia, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy.”

Monica kinh ngạc, hoặc là sợ “Gà néo đứt dây”, sợ hãi cúp điện thoại.
Tuy nói vậy, nhưng Tần Phong vẫn nhẫn nại ở sân bay chờ Emily và Jacob, hắn tính toán thời gian, nếu quá hai giờ sẽ không kịp quay về đón Triệu Vân.
Xung quanh huyên náo vô cùng, máy bay không ngừng hạ cánh rồi cất cánh, người tiễn đi tới đi lui giống như không thể dừng làm động tác nhiều lần như người biểu diễn.

Tần Phong thỉnh thoảng gọi điện cho Lục Ngạn nhờ xử lý thủ tục xuất viện, biết cụ thể thời gian ra viện của Triệu Vân.
May mắn là chưa đến hai giờ sau, máy bay từ Ý cuối cùng cũng đáp xuống.
Emily đội mũ đeo kính kín bưng, tóc vàng cũng nhuộm thành màu đen, buông xõa trên vai.

cô không mặc đồ hiệu, đi giày cao gót mà chỉ mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng đơn giản, đi giày chơi bóng màu hồng nhạt, ba lô vừa đeo một bên vai vừa kéo va li hành lý.

Thậm chí Tần Phong phải nhìn đứa bé ngoại quốc ngồi trên hành lý mới nhận ra được.
Jacob mặc áo Bazzar trẻ em, khoác áo da màu đỏ giống hệt như con lật đật đang cười.

Có thể vì quá nóng, nó cởi áo da, tiện tay đưa cho Emily, sau đó lộ ra chiếc quần yếm cao bồi, bụng cong cong, áo sơ mi vẽ một mặt cười to trên chiếc áo cũng không chỉnh tề, cùng với mái tóc xù, xem ra mười phần thì cả mười phần chắc chắn đây là cậu bé bướng bỉnh không thể yên ổn dù là một giây.
Xung quanh có vài người dừng chân đưa tay sờ mặt Jacob, Tần Phong nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Jacob và tiếng Ý, cuối cùng mới cười khẽ một tiếng, bước lên trước.
Đám người xung quanh rối loạn một lúc, khắp nơi đều là tiếng những người nhìn theo Jacob, liếc mắt nhìn thấy Tần Phong, Jacob nhảy luôn từ trên va li xuống.

Lúc nhảy đứng không vững ngã xuống đất, xung quanh vang lên tiếng cười lớn, nhưng Jacob không ngại, đứng lên tiếp tục chạy đến phía Tần Phong.
Tần Phong xoay người bế Jacob lên, hôn vào miệng nó một cái, Jacob ôm cổ Tần Phong, không ngừng gọi vài tiếng “Ba, ba”.

Nó thật sự rất nhớ Tần Phong, ôm cổ Tần Phong mà cái đầu không ngừng dụi dụi.
Lúc này Emily cũng đã tới, Tần Phong nhẹ gật đầu với cô, cả ba người cùng nhau ra khỏi sân bay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.